CHƯƠNG 206: TRỊ THƯƠNG CHO TIỂU ĐÀO
Đêm xuống tại Thạch gia phủ, khu vực của tì nữ sinh sống bình thường rất yên tĩnh nhưng đêm nay lại rất náo nhiệt một đám hội chị em đang ngồi cùng nhau vừa thưởng thức những miếng bánh ngọt vừa bàn tán xôn xao về chuyện ngày hôm nay.
Sự xuất hiện của Vân Nghiên đi sánh vai cùng thiếu gia phế vật Thạch Tiểu Thiên khiến họ chia làm hai bè phái tranh cãi nhau, một bên cho rằng hai người không cùng một tầng lớp không xứng để đứng chung với nhau còn bên còn lại cho rằng Vân Nghiên không vì người ta thất thế mà đổi xử tệ bạc với họ thật là người có tình có nghĩa.
Phải rồi Tiểu Hoa tên Cổ Viêm đó đâu chẳng phải hắn rất ham ăn hay sao vừa hay ở đây có nhiều đồ ăn gọi hắn ra đây nói chuyện đi.
Tiểu Lan mở miệng hỏi.
Hắn ư!
Ta nghĩ những đồ ăn thừa này hắn sẽ không ăn đâu bởi vì lúc nấu ăn cho người nhà Thạch gia hắn đã lén ăn vụng hết thức ăn rồi, hiện tại hắn đang ngồi nói chuyện với Tiểu Đào các ngươi cứ mặc kệ hắn đi là được.
…….
Bên trong gian phòng của tỷ muội tiểu Hoa, Cổ Viêm đang ngồi bên giường quan sát bệnh tình cho Tiểu Đào thực ra hắn cũng đâu biết cái gì về y thuật đâu mà bắt mạch nhưng mà trước một nữ tử đáng yêu như nàng ta thì cứ tỏ ra một chút ngầu cho người ta ngưỡng mộ cũng đâu có sao?
Cổ Viêm ca giỏi quá vừa biết nấu ăn ngon lại vừa biết y thuật, cơ mà con người huynh hành y cũng lạ thật đó muội chỉ nghe đến người ta chữa bệnh bắt mạch ở tay thôi chứ chưa từng thấy ai chữa bệnh bắt mạch ở chân như huynh.
Tiểu Đào tủm tỉm cười chào phúng nói.
Muội mới có bảy tám tuổi làm sao mà hiểu rõ y thuật như ta được, các bắt mạch ở chân ta được một vị thần y truyền lại, nghe nói nó đã có truyền thừa từ 300 năm nay chữa bệnh rất tốt, không bệnh nào mà không chữa được.
Cổ Viêm tùy ý bịa ra một câu chuyện mở miệng đáp lại.
Lợi hại vậy sao, ta nghe tỷ tỷ nói huynh được vị thần y đó chữa trị vết thương trên người không ngờ huynh còn được ngài ấy thu nhận làm đệ tử chân truyền vậy có phải bệnh của muội có cơ hội chữa khỏi đúng không.
Tiểu Đào trên khuôn mặt lộ ra tia kinh hỉ mở miệng hỏi hắn.
Đương nhiên là ta có thể chữa được tuy rằng ta chưa học được nhiều từ lão già đó những với căn bệnh tầm thường như của muội nhắm mắt ta cũng chữa được.
Cổ Viêm vỗ ngực tự tin cười nói.
Thật không Cổ Viêm ca, vậy là muội sắp được chữa khỏi mắt rồi.
Nhưng mà đan dược điều chế thuốc thì phải làm sao cho dù huynh biết luyện đan nhưng hoàn cảnh chúng ta rất nghèo lấy đâu nguyên liệu mà điều chế thuốc chữa bệnh đây.
Tiểu Đào nghĩ tới chuyện này tâm trạng lại trở lên ủ rũ.
Không cần phải rườm rà phức tạp như thế đâu, căn bệnh đơn giả dễ chữa như của muội dùng đan dược thì quá uổng phí.
Nhưng tỷ tỷ nói không có đan dược cao cấp thì không thể trị khỏi bệnh được.
Đấy là tỷ tỷ muội kiến thức hạn hẹp nên mới nói như vậy, còn ta là đệ tử chân truyền của thần nó phải khác, muội cứ ngồi yên một chỗ cho ta, ta chỉ cần sử dụng một vài thủ pháp đặc biệt là muội có thể sáng mắt lại.
Nghe Cổ Viêm tự tin như thế Tiểu Đào không còn gì nghi ngờ hắn nữa gật đầu thuận ý theo nghe theo hắn.
Từ trong lòng bàn tay của Cổ Viêm một nhánh cây màu nâu với những tán lá xanh biếc mọc ra hướng vể trước mặt của Tiểu Đào.
Từ nhánh cây chảy ra một dịch lỏng màu xanh biếc, dịch lỏng này từ nhánh cây rơi xuống mỗi bên hai mắt của Tiểu Đào khiến cô bé cảm thấy như bản thân toàn thân một cảm giác mát lạnh dễ chịu như đang thả mình vào thiên nhiên với hàng ngàn hàng vạn cây xanh tuy cảm giác này không kéo dài được lâu nhưng đủ khiến cho Tiểu Đào nhớ mãi không quên.
Cảm giác thị lực mình đang dần hồi phục, Tiểu Đào từ từ mở mắt ra, cảm giác ban đầu khi tiếp nhận ánh sáng ban ngày sẽ khiến cô bé cảm thấy chói mắt nhưng ngay sau đó cảm giác khó chịu này đã biến mất, hình ảnh cô bé nhìn thấy đầu tiên không phải tỷ tỷ mà là một thiếu niên lạ mặt.
Có phải Cổ Viêm ca đó không?
Tiểu Đào đặt bàn tay nhỏ bé sờ lên khuông mặt hắn mở miệng nói.
Là ta chứ còn ai, thấy sao có phải ta đẹp trai lắm không?
Đúng là huynh thật rồi, vậy có nghĩa mắt của muội, tỷ tỷ.
Suỵt!
Không được lớn tiếng, muội không muốn tạo bất ngờ cho tỷ tỷ mình sao?
Bất ngờ?
Nghe cũng thú vị lắm, nhưng làm sao để cho tỷ ấy bất ngờ đây?
Tiểu Đào khuôn mặt rạng rỡ mở miệng hỏi.
Trước tiên khoang hãy nói đến chuyện đó, muội không muốn đến quan sát thử tỷ tỷ muội hình dáng ra như thế nào sao?
Nghe lời của Cổ Viêm, Tiểu Đào khẽ bước chân rón rén ra phía cửa phòng, nhòm qua khe cửa hướng ra phía bên ngoài.
Phía bên ngoài cửa có một đám nữ nhân đang nói chuyện với nhau trong đó có âm thanh của tỷ tỷ mình không để Tiểu Đào nhận ra hình dáng của nàng ta.
Vừa nhìn thấy tỷ tỷ mình Tiểu Đào không kìm chế được hạnh phục muốn chạy ra ôm vào lòng nàng ta nếu bây giờ ra sẽ không thể tạo một bất ngờ lớn cho nàng ấy được.
Cổ Viêm đại ca, làm sao mới có thể tạo bất ngờ cho Tiểu Hoa tỷ được.
Tiểu Đào kiếm chế cảm xúc lại lau nước mắt quay sang nhìn Cổ Viêm mở miệng hỏi.
Thực ra thì chẳng có cách nào tạo ra bất ngờ cho tỷ tỷ của muội cả, ta chỉ muốn muội giữ bí mật này giúp ta, ta không muốn ai biết ta có thể chữa khỏi bệnh cho muội, còn lý do thì tự muội phải nghĩ ra ta không giúp gì được cho muội.
Muội hiểu ý huynh rồi, tuy không biết huynh làm cách nào những ơn nghĩa tái sinh huynh dành cho muội suốt đời muội không quên.
Tiểu Đào chạy đến ôm hắn mở miệng nói lời cảm ơn.
Thấy cô bé sáng mắt lại Cổ Viêm cũng cảm thấy rất vui, không ngờ làm được một việc tốt trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm sảng khoái đến vậy, sau này chắc chắn sẽ phải làm nhiều chuyện tốt hơn nữa mới được.
Tạm chia tay với Tiểu Đào và đám tỷ muội Tiểu Hoa, Cổ Viêm quay trở lại gian bếp của Thạch gia để nghỉ ngơi, vì quản gia chưa sắp xếp được chỗ ngủ cho hạ nhân mới nên hắn phải ở lại nơi này để qua đêm.
Trong gian bếp có một căn phòng nhỏ cũ kỹ dành cho đầu bếp ngủ trưa tại đó, nằm trên chiếc giường cũ kĩ để nghỉ ngơi, nhớ lại mọi chuyện hôm nay Cổ Viêm biết được thêm một số thông tin về hành tinh này có lẽ sẽ có ích cho Ngọc Nhi tìm thấy tung tích của hắn.
Ngọc Nhi muội hiện giờ đang ở đâu vậy.
Cổ Viêm truyền âm hỏi nàng.
Muội nghe đây Viêm ca, hiện tại muội đang ở tinh vực thứ 30 muội có thể cảm nhận được mối liên kết với huynh không lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau mà thôi.
Viêm ca, tình trạng huynh thế nào rồi, muội lo cho huynh lắm đấy.
Hiện tại mọi vết thương trên cơ thể ta hồi phục lại nhờ có con Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần nó sử dụng cái pháp tắc sinh mệnh gì gì đó chữa khỏi cho ta.
Là Sinh Mệnh Pháp Tắc Đúng không, muội quên mất hiện tại huynh còn giữ bọn chúng trong tay, nhờ có bọn chúng mà huynh khỏi bệnh thật tốt quá.
Haiz!, tình trạng ta tốt thì tốt thật, nhưng ở đây còn có cái ả Thiên La Dạ Nguyệt đang trông chừng ta, nếu ta mà tỉm cách rời đi ả sẽ không tha cho người của hành tinh này.
Ngọc Nhi muội nói xem ta phải làm sao đây.
Cổ Viêm mở miệng than thở nói.
Muội biết ngay ả sẽ tìm huynh mà, với tu vi của ả chỉ cần ả muốn tìm không ai thoát khỏi bàn tay của ả, nhưng huynh đừng quá lo nếu ả chỉ đến tìm huynh không có ý định làm hại huynh thì huynh cũng không cần bỏ trốn làm gì, cho dù có bỏ trốn đi chăng nữa vũ trụ rộng lớn huynh muốn tìm được đường về Phục Long Đại lục cũng rất khó khăn.
Huynh cứ ở yên một chỗ cho muội đợi muội tìm đến nơi huynh ở sẽ nghĩ cách giúp huynh.
Ngọc Nhi mở miệng khẽ khuyên.
Chuyện muộn bảo ta tìm kiếm thông tin về hành tinh nơi ta tiếp xuống, tên của hành tinh đó là Tinh Huyền Đại Lục liệu muội có thể tìm được vị trí của hành tinh đó trên đại lục không?
Cổ Viêm truyền âm nói.
Tinh Huyền Đại Lục sao!
Có thể muội biết tung tích nó ở đâu, muội nhớ trước đây có thu nhận một nữ đệ tử đến từ đại lục đó, nếu không nhầm thì nó ở tinh vực thứ 36 thì phải.
Ngọc Nhi truyền âm đáp lại.
Nếu muội biết vị trí của nó có phải sẽ tìm thấy vị trí của ta không?
Cổ Viêm mừng rỡ truyền âm nói.
Nếu thật huynh ở tinh vực thứ 36 thật thì dựa vào mối liên kết của chúng ta, muội tin sẽ sớm tìm được huynh thôi.
Nhưng trước khi muội đến được nơi ở của huynh, huynh tuyệt đối không được manh động nổi nóng với ả nữ nhân Thiên La Dạ Nguyệt đấy có biết chưa, đợi muội đến được đó rồi chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách đối phó với ả ta.
Cũng chỉ còn có cách đấy, muội yên tâm đi ta sẽ không vì mấy lời nói ngon ngọt của ả ta mà từ bỏ muội đâu.
Muội biết Viêm ca của muội không phải là kẻ có mới nới cũ, ngoài muội ra thì còn ai có thể chịu nổi tính cách trẻ con của huynh nữa đây.
Ngọc Nhi truyền âm cười trêu đùa đáp.
Nghe tin phu nhân mình sắp đến đại lục này trong lòng Cổ Viêm rất vui, đợi đến khi gặp được nàng hắn có thể thoát khỏi sự đeo bám của Thiên La Dạ Nguyệt quan trọng hơn là có thể quay trở lại Phục Long Đại Lục, không biết hiện giờ tình hình bên đó như thế nào rồi, còn có rất nhiều chuyện hắn bỏ lỡ hy vọng có thể quay về kịp giải quyết mọi chuyện trước khi quá muộn.