CHƯƠNG 216: TẠM BIỆT TIỂU HOA, TIỂU ĐÀO.
Phòng bếp Thạch gia.
Hiện tại đám Tiểu Hoa, Tiểu Lan cùng một số hạ nhân nam khác cùng nhau bắt tay tranh thủ dọn dẹp đống lộn xộn trong phòng bếp trước khi quản gia Thạch gia tỉnh lại.
Tiểu Đào hiện tại mắt đã sáng, sức khỏe cũng đã giúp hơn cũng muốn phụ một tay thay vì vào trong giúp mọi người, thì cô bé được tỷ tỷ mình giao nhiệm vụ canh gác bên ngoài.
Cổ Viêm đại ca, huynh cuối cùng quay lại.
Thấy tiểu tử này trở lại, Tiểu Đào là người mừng nhất, cuống quýt chạy đến ôm vào người hắn mừng rỡ nói.
Tiểu nha đầu mới khỏe bệnh sao không nằm yên một chỗ muội có phải muốn làm cho mọi người lo lắng muốn chết không.
Cổ Viêm mỉm cười xoa đầu cô bé khẽ trách mắng.
Muội mặc kệ, Cổ Viêm đại ca trở về là muội thấy vui.
Tỷ tỷ, Tiểu Lan tỷ, Cổ Viêm đại ca quay trở lại rồi kìa.
Tiểu Đào hét lớn một tiếng truyền vào trong, phía bên trong nghe thấy tiếng nàng ta gọi vội vàng chạy ra ngoài, lần này hắn đi thay Thạch quản gia đi gọi thiếu gia phế vật chắc hẳn có đại sự mà Cổ Viêm ở tại đó không hỏi hắn còn hỏi ai đây.
Ngươi về rồi đó sao, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì mà tộc trưởng phải nhờ Thạch quản gia đến gọi tam thiếu gia vây.
Tiểu Hoa mở miệng hỏi trước, chúng nhân xung quanh hắn ai nấy cũng cảm thấy tò mò, thiếu gia phế vật bị gọi chắc chắn có chuyện vui để nói.
Thực ra thì cũng không có chuyện gì to tát lắm, chỉ là hôn sự của tam thiếu gia các ngươi bị một nữ nhân đến tận cửa từ hôn.
Cổ Viêm gãi đầu cười vu vẻ nói.
Cái gì tam thiếu gia bị nữ nhân nhà người ta từ hôn?
Cả đám người ở đây nghe xong đều bị sửng sốt không dám tin vào những gì mình nghe thấy, một số khác thì che miệng không dám cười lớn chuyện xấu hổ này mà cả Thạch gia hay toàn bộ người trong Thổ Lạc Thành nghe được chắc chắn tam thiếu gia này mất hết mặt mũi không ngóc đầu dậy được.
Có gì mà đáng cười, hai người không yêu nhau không có tình cảm với nhau bắt thành thân sống chung với nhau, thử hỏi nếu đặt vào hoàn cảnh các ngươi, các ngươi sẽ thấy sao, các ngươi có thấy hạnh phúc không?
Cổ Viêm tỏ vẻ khó chịu nói.
Cổ Viêm huynh đệ nói không sai, không có tình cảm rất khó sống chung với nhau được, nhưng thứ mà chúng ta cảm thấy buồn cười chính là một thiếu gia như hắn lại bị phía nhà gái từ hôn, đây không phải chuyện mất mặt sao, thử nghĩ mà xem chắc giờ phụ thân hắn chắc không còn mặt mũi nào đối diện với người trong tộc.
Một tên hạ nhân không nhịn được cười mở miệng giải thích.
Có gì mà mất mặt ta thấy đó là chuyện quá bình thường, không lẽ nam nhân chúng ta từ hôn con gái nhà người ta là chuyện bình thường, còn nữ nhân người ta từ hôn lại thì là chuyện xấu hổ sao, các ngươi làm vậy không thấy hổ thẹn với bản thân sao, trọng nam khinh nữ chính là đối xử bất công bằng với bọn họ, vậy mà lúc nào cũng vỗ ngực tự khen mình là chính nhân quân tử, loại người giả nhân giả nghĩa tự cho mình là đúng là loại ta ghét nhất.
Cổ Viêm bực bội quát mắng.
Đám tỳ nữ cùng hạ nhân ở đây nghe những lời hắn nói suy nghĩ lại cũng cảm thấy những lời hắn nói, không nói đám nam nhân làm gì họ khác giới có suy nghĩ lệch lạc có thể hiểu được, nhưng cùng phận nữ nhân như nhau đáng ra họ phải thông cảm cho nhau mới đúng, phải chăng trước giờ họ đã quá xem nhẹ bản thân mà bản thân bị coi thường từ lúc nào không biết.
Chính vì các ngươi nghĩ rằng cái tôn nghiêm cái danh dự của bản thân mình quá lớn, cứ hùa nhau châm chọc tiểu tử đó bao năm qua khiến hắn ta có suy nghĩ lệch lạc có cái tôi quá lớn nghĩ rằng tôn nghiêm chính là ý nghĩa của sự tồn tại của đời mình.
Vậy để ta nhắc cho các ngươi rõ một câu, không có thực lực, không có bản lãnh chứng minh cho thiên hạ thấy thì đừng bao giờ mở miệng ra đòi quyền lợi đòi tôn nghiêm, bởi vì không có thực lực nhưng lời các ngươi nói chẳng có ý nghĩa gì cả chỉ làm trò cười cho bản thân, không có thực lực như các ngươi tốt nhất sống an phận của mình đi đối xử tốt với gia đình và bằng hữu như vậy cuộc đời đã quá viên mãn rồi.
Cổ Viêm ngươi cũng đừng quá tức giận, có thể những lời ngươi nói là đúng, nhưng ở cái thế giới khắc nghiệt này đâu phải ai cũng hiểu chuyện như ngươi, tam thiếu gia bị đối xử bị cười nhạo như vậy ngươi cũng nên thông cảm cho hắn.
Tiểu Lan mở miệng khẽ chấn an.
Chính vì tất cả nữ nhân trên đại lục này của các ngươi đứng lên đấu tranh cho số phận của mình nên cái tục lệ cổ hủ đó mới tồn tại đến ngày nay, cũng chính vì thế mà có không ít tên vô dụng như tam thiếu gia của các ngươi, mở miệng ra thì câu nào cũng đòi công bằng cho bản thân, chỉ biết coi những lời mình nói là chân lý còn người khác nói đều là rác rưởi không đáng nghe, đã làm phế vật còn đòi hỏi quá nhiều bị người ta kì thị cũng chẳng có gì sai.
Cổ Viêm tức giận mắng chửi.
Chửi đã chưa, chửi xong rồi thì quay lại làm việc đi, không là tháng này không có lương mà sống đâu đấy.
Tiểu Hoa nhíu mày cười khẽ trách mắng sau đó cất bước quay trở lại làm việc tiếp.
Mọi người cũng quay trở lại công việc thường ngày của mình, chỉ riêng Cổ Viêm vẫn đứng yên một chỗ hắn không có ý định quay trở lại gian bếp làm tiếp.
Ngươi còn chưa đi, không lẽ ngươi muốn tháng đầu tiên của mình bị trừ lương bổng hay sao?
Tiểu Hoa quay đầu lại khẽ nhắc nhở.
Ta xin lỗi, ta không có ý định quay trở về, ta không thuộc về nơi này, đến lúc chúng ta phải tạm biệt rồi.
Cổ Viêm cúi đầu xuống thở dài một tiếng sau đó ngẩn đầu lên nói.
Tại sao, lại phải đi, mà ngươi định đi đâu?
Tiểu Hoa ngạc nhiên hỏi.
Cổ Viêm đại ca, đừng đi mà, hãy ở lại với tỷ muội bọn muội thêm một thời gian nữa đi.
Tiểu Đào làm bộ mặt đáng thương mít ướt níu tay hắn.
Tiểu nha đầu ngốc đừng có khóc nữa có còn bé bỏng gì nữa đâu, ta có việc phải đi, không thể ở lại chơi với muội được.
Cổ Viêm xoa đầu cô bè cười gượng nói.
Nhất định phải đi sao, không thể ở lại lâu hơn được?
Tiểu Hoa sắc mặt trở lên nghiêm túc hỏi.
Phải đi, ta nhất định phải đi, không còn lựa chọn nào khác.
Cổ Viêm gật đầu đáp.
Tiểu Hoa gật đầu thở dài một tiếng, dường như suy đoán trước đó đã có đáp án, nếu hắn là một đại nhân vật tất nhiên không có lý do gì hắn lại ở một nơi hẻo lánh như vậy.
Ta có thể hỏi ngươi một câu được không?
Ngươi hỏi đi.
Cổ Viêm mỉm cười đáp.
Đôi mắt của Tiểu Đào là ngươi chữa khỏi có phải không?
Tiểu Hoa sắc mặt nghiêm túc hỏi.
Phải, là ta.
Thở dài một hơi, Cổ Viêm mở miệng đáp.
Vậy ra ngươi là một vị cường giả, cái thần y mà ngươi bịa ra thật ra cũng là giả dối, ngay cả khi ta hỏi lý do ngươi bị rơi xuống mái nhà chúng ta cũng là giả dối thực chất ngươi bị người ta đánh trọng thương nên mới rơi xuống nơi xuống đây, ngay từ đầu không câu nào ngươi nói là thật.
Phải từ đầu đến cuối không câu nào là thật ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ dấu thân phận, đây nguyên tắc cơ bản khi hành tẩu giang hồ của ta, nhưng không phải mọi thứ là giả dối, tiểu muội Tiểu Đào của ngươi chữa trị cho muội ấy xuất phát từ lòng tốt của ta, ta chỉ muốn muội ấy có cuộc sống giống như những người bình thường khác.
Ta hiểu rồi, vậy thì chúng ta có một yêu cầu quá đáng, liệu ngươi ….
Ta hiểu những gì các ngươi muốn nói, nhưng xin lỗi lòng tốt ta cũng có hạn không phải cái gì ta cũng có thể đáp ứng được, việc đưa các ngươi bước chân vào thế giới cường giả khốc liệt này, sẽ làm hủy hoại bản tính lương thiện của các ngươi, biến một người có trái tim thuần khiết thành kẻ suốt ngày mưu mô quỷ kế để sinh tồn trong cái thế giới tàn nhẫn này ta không làm được.
Cổ Viêm lắc đầu từ chối.
Ngươi hiểu lầm ý ta rồi, thực ra chúng ta chưa từng nghĩ sẽ nhờ ngươi đặt chân vào thế giới khốc liệt đó, ta cảm thấy cuộc sống hiện tại tuy nghèo khó nhưng còn có huynh đệ tỷ muội bên cạnh rất vui, trước đó ngươi từng nói, cuộc sống dài đằng đẵng không có gì vui sớm muộn gì cũng phải nhìn thấy cảnh chia ly, cho nên việc gì ta phải dính vào nó, thứ ta muốn yêu cầu ngươi làm là cái khác cơ.
Vậy ngươi muốn gì nói thẳng ra đi, làm ta tốn nước miếng nãy giờ giải thích cho ngươi hiểu.
Cổ Viêm nhăn mặt cau mày quát.
Hì hì.
Thật ra cũng không quá đáng lắm đâu, nghe nói cường giả các ngươi tu luyện đến trình độ cao cấp để có thể phi hành bay trên trời, mà tiểu muội ta ước mơ từ nhỏ là được bay nhưng những chú chim trên trời, ta chỉ là một người bình thường không giúp gì được nó vậy ngươi có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện này được không?
Nghe Tiểu Hoa nói, rồi cúi xuống nhìn Tiểu Đào, cô bé dễ thương như vậy sao hắn lại có thể từ chối cho được.
Nào, Tiểu Đào mau nhảy lên lưng Cổ Viêm đại ca đi, hôm nay đại ca sẽ giúp muội thực hiện ước mơ được bay lượn trên bầu trời.
Cổ Viêm cười thân thiện cúi người xuống nói.
Tạm biệt Tiểu Hoa, Tiểu Đào khuôn mặt tươi vui hẳn lên nhảy lên lưng hắn bám chặt vào bờ vai rộng của hắn, chỉ một cái nhún người là hắn đã bay lên thẳng lên bầu trời.
Bầu trời hôm nay rất trong xanh ánh nắng rực rỡ tuy đã là giữa trưa nhưng cũng không nóng lắm rất dễ chịu.
Cổ Viêm cõng Tiểu Đào bay xuyên qua các đám mây, nhìn thấy cô bé nghịch mây trông rất vui vẻ làm tâm trạng hắn cũng vui lây theo cùng cô bé bay lượn trên bầu trời Thổ Lạc Thành không cần biết thời gian trôi qua bao lâu miễn sao cô bé thấy chán thì mới thôi.
Quá nửa canh giờ, cuối cùng thì Tiểu Đào vui đùa cũng đã thấy mệt, Cổ Viêm chỉ đành đưa cô bé xuống dưới mặt đất nghỉ ngơi.
Tại trước cửa sau của Thạch gia.
Cổ Viêm đại ca, thật sự phải đi rồi sao?
Nhìn thấy cửa sau của Thạch gia, rồi quay lại nhìn Cổ Viêm, Tiểu Đào buồn bã nói.
Cầm lấy đi, số vàng này đủ để cho muội sau này lớn có thể kiếm một công việc ổn định, kiếm một nam nhân tốt để chăm sóc che chở cho muội cả đời.
Cổ Viêm từ giới chỉ lấy ra một túi vải đưa cho cô bé cười nói.
Tiểu Đào hai tay nhận lấy, mở túi ra ngó vào bên trong xem thử, ngạc nhiên không nói thành lời, ở bên trong có hai mươi thỏi vàng, mà theo quy đổi ở Tinh Huyền Đại Lục một thỏi vàng đáng giá một trăm tinh tệ, hai mươi thỏi đã là hai nghìn tinh tệ, tuy số tinh tệ này đối với người tu luyện giả quá ít, ít đến nỗi mua một bình đan dược chỉ ở nhị cấp cũng khó nhưng đối với người bình thường như tỷ muội Tiểu Đào đã là quá nhiều có thể bằng thu nhập ba đến bốn năm của họ.
Cổ Viêm đại ca, như này cũng nhiều quá, muội không thể nhận được.
Tiểu Đào lắc đầu từ chối đưa lại cho hắn.
Cổ Viêm trước giờ chưa cho ai không cái gì, muội cứ coi nó là thù lao hôm nay đi chơi với ta đi, có thể hiện tại chưa cần nhưng tương lai thì có đó.
Cổ Viêm mở miệng khẽ khuyên.
Cổ Viêm ca nói vậy thì muội sẽ nhận, nhưng mà lần này chia tay liệu sau này muội còn gặp lại huynh được nữa không?
Ta không thể hứa trước được điều gì, nhưng nếu chúng ta còn có duyên ắt sẽ còn gặp lại.
Nghe Cổ Viêm nói mà Tiểu Đào cảm thấy rất buồn chạy đến ôm hắn một cái tạm biệt hắn sau đó mở cửa chạy vào bên trong.
Cổ Viêm không đi luôn đợi khi cô bé hoàn toàn đi vào trong thì hắn mới chịu rời đi, nhìn cô bé hắn lại nhớ đến tiểu muội Mộng Mộng ở Phục Long Đại Lục không biết hiện giờ muội ấy sống có tốt không?