CHƯƠNG 225: ĐẠI CHIẾN KẾT THÚC, LANG ẢNH TỬ TRẬN
Cổ Viêm khuôn mặt xấu xa cười âm hiểm một tiếng lớn, nhau đó bay lên không trung lên một khoảng cách rất cao lấy đà lao xuống với tốc độ cực nhanh hai tay ôm lấy cây chảo sắt siêu to khổng lồ một kích giáng xuống phía bên dưới nhắm thẳng về phía Lang Ảnh và Điệp Ảnh tấn công.
Tốc độ này quá nhanh phạm vi tấn công quá lớn sinh ra áp lực khủng khiếp xuống phía bên dưới khiến mặt đất ở dưới khu vực tấn công bắt đầu có dấu hiệu vỡ nát khiến cho cả hai người này không kịp né tránh khoảng cách ngày càng gần với hai người bọn chúng trong thời gian ngắn như này chỉ còn cách liều mạng mà lao lên phía trước chống đỡ.
Địa giai công pháp hạ cấp Thương Lang Ma Kích!
Lang Ảnh hét lớn xoay trường thương biến thành con cự lang màu đen cao mười mét với hai con mắt đỏ ngầu rống lớn một tiếng phát ra âm thanh ba động làm biến dạng không gian mười mét quanh đó làm cho cây cối rung chuyển dữ dội lao lên hướng về phía chảo sắt khổng lồ tấn công.
Huyền giai thượng phẩm công pháp Phiên Thiên Điệp Linh Ấn.
Điệp Ảnh vận sức dùng công pháp cao cấp nhất của mình, dùng bươm bướm đen tạo ra một chưởng ấn hình bàn tay khổng lồ cao tới năm mét hướng về phía cự chảo cùng Lang Ảnh chống đỡ.
Đòn công kích của hai người vừa chạm vào bề mặt chảo sắt khổng lồ đã phát sinh ra sóng xung kích lan tỏa bốn phương tám hướng khiến cho cả Khinh Tuyết đứng nấp từ khoảng cách rất xa cũng bị thổi bay một khoảng rất xa cũng may cho nữ nhân này vì ở khoảng cách xa như vậy nên không bị trọng thương, nếu đứng gần thêm tẹo nữa sợ rằng không chịu nổi mà ảnh hưởng xấu đến cơ thể và khả năng phát triển đến tu vi sau này.
Đối diện với hai đòn công kích của hai người này làm cho tốc độ của cây chảo sắt giáng xuống không bị một chút suy giảm chút nào với sức nặng kinh khủng của mình càng lúc càng dồn hai người này xuống dưới gần sát mặt đất, một khi chảo sắt hoàn toàn dính đất thì bọn chúng chỉ còn là đống thịt vụn.
Tiểu quái vật, chúng ta không thù không oán gì với nhau hà tất phải dồn nhau tới mức lưỡng bại câu thương, nên dừng lại ở đây thôi.
Lang Ảnh nghiến răng chống đỡ mở miệng quá lớn.
Lý nào có chuyện dễ dàng như vậy lúc các ngươi đánh ta trọng thương sao không nghĩ đến có ngày hôm nay, làm gì có chuyện các ngươi đánh ta thì được, còn ta đánh các ngươi thì lại không được.
Muốn giảng hòa ư đúng là mơ tưởng hão huyền, đã vậy hôm nay lão tử khô máu với các ngươi đến cùng.
Cổ Viêm phẫn nộ dùng toàn bộ năng lượng của mình bành trường kích thước chảo sắt ngày càng lớn hơn phía trước tiếp tục dùng sức nặng của nó đè xuống phía bên dưới hai người bọn chúng tới khi nào chúng chết thì mới thôi.
Diệp Ảnh ngươi mau đi trước đi, ta ở đây chống đỡ kéo dài thời gian cho ngươi, chỉ cần ngươi còn sống sau này nhất định sẽ có cơ hội báo thù cho ta.
Lang Ảnh lấy ra một viên đan dược màu đỏ phát ra khí tanh nồng nàn thần sắc nhìn nó trông có vẻ không ổn nhưng cố gượng cười mở miệng nói.
Tinh Huyết Đan, tứ phẩm đan dược trong một khi sử dụng trong thời gian ngắn tu vi đạt đến cảnh giới tinh cực cảnh nhưng sau khi hết hiệu lực kinh mạch toàn thân sẽ bị tổn thương nghiêm trọng nhẹ thì kinh mạch đứt hết còn nặng thì có thể dẫn đến bạo thể mà chết, ngươi điên rồi sao, mau dừng lại cho ta.
Diệp Ảnh cau mày khẽ trách mắng.
Còn cách nào khác sao, nếu như còn kéo dài thời gian cả hai chúng ta sẽ cùng bỏ mạng tại đây, ngươi yên tâm đi ta mở con đường máu này cho ngươi thì cũng đã nghĩ đến chừa một con đường sống cho mình, chỉ cần ta có thể đạt đến tinh cực cảnh là có thể áp chế được tên quái vật này, có bị tổn thương cơ thể có nhầm nhò gì đâu chứ.
Lang Ảnh cố mỉm cười mở miệng khẽ khuyên nàng sau đó trong nuốt viên đan dược trong tay trong nháy mắt cơ thể hắn bạo phát năng lượng khủng bố sánh ngang với cường giả chân tinh, sử dụng lực lượng cường đại của mình trực tiếp đẩy lui cây chảo sắc khổng lồ trong tay Cổ Viêm lên cao kéo dài thời gian tạo một con đường sống cho nàng.
Không để cho công sức của Lang Ảnh trở nên uổng phí, Diệp Ảnh vận dụng toàn bộ năng lượng trong người biến thành hắc quang tăng tốc chạy khỏi khu vực chảo sắt của Cổ Viêm giờ chỉ biết cầu nguyện cho hắn bình an vô sự mà thôi.
Năng lượng đang ngày càng suy giảm nghiêm khiến cho chảo sắt của hắn bắt đầu có dấu hiệu thu nhỏ lại cứ tiếp tục kéo dài thời gian ưu thế của hắn sẽ biến mất tạo cơ hội cho đối phương phản công, trong khi đó đối của hắn thì đang không ngừng mạnh lên đẩy ngược chảo sắt của hắn trở lại.
Cái gì, chơi cắn thuốc tăng sức mạnh đấy hả!
Đâu phải mình ngươi mới biết cắn thuốc, Cổ Viêm ta nói được làm được, hôm nay ta phải khô máu với ngươi đến cùng.
Từ trong giới chỉ Cổ Viêm lấy ra một bình đan dược tam phẩm khoảng 50 viên dốc thẳng cả bình vào trong miệng nhai ngồm ngoàm như đang nhai kẹo trông rất hài hước.
Số lượng đan dược lớn khiến cho dược liệu của nó không thu kém gì đan dược tứ phẩm khiến cho năng lượng hắn đang như nước cạn bỗng chốc tràn đầy tiếp tục bành trước kích thước khủng của chảo sắt trở cùng sức nặng như đại sơn lại đè xuống cơ thể của Lang Ảnh khiến cho gã này tu vi có ở tinh cực cũng không thể nào thay đổi cục diện, cứ tiếp tục chống đỡ như vậy sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị chảo sắt đè nát.
Tiểu quái vật, nếu ngươi nhất định dồn ta vào chỗ chết, vậy ta và ngươi đồng quy vu tận.
Lang Ảnh nghiến răng chịu đựng, biết mình không thể chịu nổi được nữa, giờ chỉ còn cách bạo thể, còn tốt hơn là bị tiểu quái vật này sỉ nhục đến chết.
Muốn tự sát sao, ngươi đừng có ở đó mà nằm mơ, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện đâu.
Cổ Viêm hét lớn, vận toàn bộ sức dùng chảo sắt khổng lồ của mình đè xuống, khiến cho Lang Ảnh cầm thương chống đỡ nay cũng bị nghiền nát, chỉ còn hay tay chống đỡ còn hai chân quỳ xuống mặt đất làm điểm tựa, khoảnh khắc sắp chết đang đến gần không để cho Cổ Viêm đắc ý hắn liền bạo thể gây ra vụ nổ lớn, làm đẩy cái chảo sắt lên một khoảng rất nhỏ.
Lúc này thì Cổ Viêm mới nhận ra mình chậm tay một bước để gã này tự sát trước tạo ra sự hối tiếc lớn nhất đối với hắn, biết vậy không tốn sức dùng chảo sắt đè chết hắn làm gì, dùng liên hoàn tẩn có phải kết liễu mạng sống của hắn nhanh không.
Thu nhỏ cây chảo sắt của mình lại ở phía dưới nơi gã Lang Ảnh tự sát có dấu vết của một hố lớn, có lẽ đây là do vụ nổ hắn gây ra, gã thích khách này thà chết chứ không chịu nhục quyết không hé răng nửa lời, khiến cho Cổ Viêm không cách nào biết được vị chủ nhân thần bí sau hắn là ai, rốt cuộc hắn với kẻ đó ở hành tinh này có thù oán gì mà tại sao hắn lại không biết đến thật làm cho người ta vắt óc suy nghĩ đến bực mình.
Không lẽ là người của Thạch gia, không thể nào đám vô dụng đó, thì làm gì có khả năng mời cường giả cao cấp như vậy, nếu không phải chúng thì rốt cuộc là kẻ nào đây.
Cổ Viêm trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra được, lúc này hắn mới nhớ đến còn có một nữ nhân tên Điệp Ảnh đi theo gã Lang Ảnh kia, nữa nhân này may mắn hơn nhờ gã cường giả này chống đỡ mà thoát chết, không biết ả ta chạy đi đâu mất tiêu rồi, bây giờ có đuổi chắc cũng không kịp, tạm thời quay lại với đám Ngọc Nhi trước rồi tính tiếp.
Tạm bỏ qua ả nữ nhân Điệp Ảnh, Cổ Viêm bay tới vị trí của Ngọc Nhi đang đứng, lúc này chắc nàng đang rất lo lắng cho tình trạng hiện tại của hắn.
Viêm ca, huynh không bị thương đấy chứ.
Ngọc Nhi bay tới gần sắc mặt có chút lo lắng mở miệng hỏi thăm.
Yên tâm đi khả năng hồi phục rất tốt, không dễ dàng chết thế đâu.
Cổ Viêm bật cười khẽ chấn an.
Tay bị chặt đứt cũng có thể mọc lại, với cảnh giới hiện tại của ngươi làm được như vậy quả thật hiếm có lắm đấy, không biết lỡ mất đầu có mọc lại được không nhỉ.
Dâm Đạo chen lời vào châm biếm nói.
Thử là biết ngay thôi, nhưng cuốn hắc thư hư đốn ngươi lỡ một ngày rơi vào đống phân thối liệu bao nhiêu nước hoa mới khử được hết mùi thối hoắc đây.
Cổ Viêm không thua kém ánh mắt khinh thường nhìn nó cười châm biếm lại.
Tiểu tử thối, đừng tưởng ta không làm gì ngươi mà ngươi lại được nước lấn tới, muốn giết ngươi đối với ta là chuyện quá dễ dàng, tốt nhất lần sau đừng để ta nghe lại câu đó, chọc giận ta không có hậu quả tốt đẹp gì đâu.
Dâm Đạo dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía hắn mở miệng cảnh cáo.
Vậy để ta chống mắt lên xem thử cuốn sách hư đốn ngươi rốt cuộc có thể làm gì được ta, còn dám nói những lời châm chọc ta nữa, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận khi tồn tại trên cõi đời này.
Cổ Viêm cau mày lườm lại nó lạnh lùng cảnh cáo.
Thiên La Dạ Nguyệt trông thấy cảnh tượng trước mắt mà nể phục tên Cổ Viêm này, cũng chỉ có hắn mới có lá gan lớn như vậy, xem ra sau này lỡ miệng đắc tội với cuốn hắc thư xấu xa nguy hiểm này thì chỗ dựa tốt nhất chính là hắn.
Cả đôi bên không thua kém dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn nhau như hai con mãnh thú chuẩn bị lao vào tấn công xâu xé nhau, đến cuối cùng vẫn là Dâm Đạo ở thế hạ phong bị khí thế mạnh mẽ của Cổ Viêm lấn át, tiểu tử này lai lịch bất minh, tuy mới ở cấp độ phàm nhân nhưng sức mạnh không thể xem thường được, ngộ nhỡ những lời hắn nói là thật, hắn còn quân bài tủ phòng thân, cuốn hắc thư như nó có mạnh đến mấy mà manh động chọc vào hắn có mà mất mạng như chơi.
Ha ha, Cổ Viêm huynh đệ nóng tính như kem vậy hay là chúng ta giảng hòa đi, có được không?
Dâm Đạo bật cười đáp.
Kem?
Kem là cái gì vậy, có ăn được không?
Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi lại.
Dâm Đạo chỉ một ý niệm biến ra một que kem xoài màu vàng mát lạnh thơm phức đưa cho Cổ Viêm ăn.
Đấy kem đấy, coi như chúng ta giảng hòa nhé.
Dâm Đạo dứt lời thì Cổ Viêm cầm que kem xoài trên tay dùng lưỡi khẽ nếm thử thật không ngờ đến được cái thứ được gọi là kem này lại ngon đến vậy vừa mát vừa có vị ngọt cho vào miệng là tan chảy hương vị thơm nồng phải nói đây là món ăn ngon nhất mà trước giờ hắn từng được ăn.
Đối với Cổ Viêm thì kem là một món ăn gì đó khá xa lạ, còn Dâm Đạo thì khác dù sao chủ nhân của nó trước đây cũng là người từ địa cầu xuyên không đến đây, nên những kiến thức của địa cầu nó nắm rất rõ, có điều nó không thể nói cho tên tiểu tử ngốc này biết được, đây có lẽ là cách giảng hòa tốt nhất khi bản thân rơi vào tình cảnh bất lợi, nếu mà nói hết cho hắn biết, sau này có mâu thuẫn rất có thể nó chỉ có con đường chết.
Này này, tiểu tử ngốc kem là phái mút từ từ cho đến khi tan chảy hết mới có thể cảm nhận vị ngon của nó, ngươi bỏ tất vào miệng nhai vậy còn gì vị ngon nữa.
Dâm Đạo khẽ cười khổ một tiếng nhắc nhở.
Cuốn sách hư đốn, sao ngươi không nói sớm, làm ta ăn hết rồi không hưởng thụ được gì hết, đền cho ta cây khác đi, lần này là phải ba que kem đấy.
Hết nói nổi với tiểu tử này trong đầu hắn ngoài ăn và ăn ra cũng chẳng có gì khác, nhưng có điều điểm đáng sợ của hắn chỉnh là não phẳng máu liều nhiều hơn máu não, loại người như hắn, tương lai phát triển bất kể là kẻ địch nào cũng phải khiếp sợ nể hắn vài phần.
Biến ra ba que kem khác mỗi loại một vị khác nhau, đưa cho Cổ Viêm ăn.
Tiểu tử này tuy ngốc nhưng cũng không đến nỗi tham, chi cho Ngọc Nhi và Thiên La Dạ Nguyệt mỗi người một que ăn thử, chắc cả đời này họ cũng chưa từng ăn món ngon như thế này.
Không ngoài dự đoán của Cổ Viêm cả hai người đều rất ngạc nhiên, món ngon như vậy cũng là lần đầu họ được thưởng thức.
Cổ Viêm tiểu nha đầu ngươi vừa để chạy thoát hiện tại đã chạy đến phủ của Thạch gia, ngươi định xử lý ả ta như thế nào?
Thiên La Dạ Nguyệt vừa mút kem vừa mở miệng?
Hỏi dư thừa, đợi ta mút xong que kem này sẽ đi đến tính sổ với ả ta sau, ta muốn xem thử kẻ đứng sau chỉ thị nó ở trong Thạch gia là ai, để ta biết được ta sẽ bóp chết chủ tớ hai bọn chúng.
Cổ Viêm mặt đằm đằm sát khí mở miệng nói.
Viêm ca, hay là thôi đi, xả giận huynh cũng đã xả giận xong rồi, nếu nữ nhân đó có thể thoát được một mạng trong tay huynh cũng là ý trời, hà tất phải đuổi cùng giết tận.
Ngọc Nhi bên cạnh phản đối mở miệng khẽ khuyên.
Được, được, nghe theo phu nhân ta hết, không giết thì không giết.
Cổ Viêm híp mắt cười thân thiện với nàng mở miệng đáp lại.
Này, này tiểu tử ngốc, chẳng phải miệng ngươi vừa nó sẽ đi lấy mạng của ả nữ nhân đó rồi hay sao, tại sao lại lật mặt đổi ý nhanh vậy.
Thiên La Dạ Nguyệt cau mày hỏi.
Tuy ta ngốc thật nhưng ta cũng biết được kiến thức cơ bản, nữ nhân mang thai không thể nào có những suy nghĩ không vui vẻ được, như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, vì thế ta tuyệt đối không thể để muội ấy có nửa điểm bất mãn với ta được, tha mạng cho ả nữ nhân đó mà khiến cho tâm trạng muội ấy vui vẻ cũng rất đáng.