CHƯƠNG 228: THẦN BÍ LÃO GIẢ
Đến trước cổng thành cũng là lúc Cổ Viêm nói lời tạm biệt với đệ tử mình, mặc dù có chút không yên tâm với tương lai phía trước của nàng ta, nhưng nếu đây là số phận thì của nàng ta thì nàng ta phải tự gánh lấy không ai có thể giúp nàng ta được.
Sư tôn, người phải đi rồi sao, có thể ở lại với đệ tử thêm một vài ngày nữa được không?
Kinh Tuyết nét mặt buồn rười rượi cúi đầu mở miệng hỏi.
Những thứ cần dạy ngươi ta cũng đã dạy ngươi rồi, thời gian không có ta ở bên cạnh nhớ chăm chỉ luyện tập với các vị sư phụ khác ở trong tông môn, tương lai không xa ta sẽ quay lại kiểm tra trình độ tu luyện của ngươi, nếu làm hài lòng ta, ta sẽ dẫn ngươi đi đến với những thế giới rộng lớn hơn cho ngươi nhiều kỳ ngộ tu luyện hơn, còn nếu vẫn dặm chân tại chỗ, thì ngươi cứ sống một cuộc sống yên ổn tại đại lục này đi.
Cổ Viêm mặt nghiêm túc lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở.
Đệ tử nghe rõ rồi, thưa sư tôn.
Khinh Tuyết cúi đầu hai mắt đượm buồn mở miệng thấp giọng nói.
Rõ rồi, thì đứng thẳng người hét to lên cho ta coi.
Cổ Viêm quát lớn nói.
Rõ thư sư tôn!
Khinh Tuyết nghe hắn nói lấy lại khí đứng thẳng người hét lớn một tiếng đáp lại.
Tốt, rất tốt, cứ như vậy đi, đến lúc ta phải lên đường rồi, đoạn đường phía trước ngươi hãy tự mình lo liệu đi, sư đồ chúng ta sẽ một ngày không xa sẽ còn gặp lại.
Cổ Viêm dứt lời nhún người bay lên không trung càng lúc càng xa Thổ Lạc Thành.
Khinh Tuyết đứng ở dưới mặt đất vội quỳ xuống hành lễ tiễn biệt sư tôn, sư tôn nàng lợi hại như vậy, nàng thề với lòng mình rằng sẽ chăm chỉ tu luyện để sau này gặp lại nhất định tạo một bất ngờ lớn cho hắn, không làm cho hắn thất vọng.
Viêm ca tiếp theo chúng ta đi đâu đây, có phải sẽ quay vể Phục Long đại lục không?
Ngọc Nhi bên cạnh mở miệng hỏi.
Không vội, ta nghĩ chúng ta tìm một hành tinh nào đó yên tĩnh cho muội sinh con trước đã rồi mới quay về đại lục vẫn chưa muộn, muội thấy có được không?
Cổ Viêm mỉm cười nhìn nàng hỏi lại.
Nghe theo huynh hết.
Ngọc Nhi gật đầu cười đáp lại.
Muốn đi đẻ đi bay nhanh lên, lão nương không muốn ở cái hành tinh nhàm chán này thêm chút nào đâu.
Thiên La Dạ Nguyệt tỏ vẻ khó chịu nói.
Chúng ta sẽ sớm rời đi thôi, nhưng trước hết ta cần đi kiểm tra một số chuyện sau đó mới có thể lên đường được.
Cổ Viêm sắc mặt trở nên nghiêm túc mở miệng đáp.
Còn chuyện gì ngươi phải lưu luyến ở hành tinh này nữa, không biết có thể nói cho chúng ta biết được không?
Dâm Đạo hiếu kỳ hỏi.
Ngọc Nhi và Thiên La Dạ Nguyệt cả hai bên cạnh nghe cuốn hắc thư này nói tâm trạng cũng rất hồi hộp muốn biết, ngoài vị đệ tử mới thu nhận ra còn chuyện gì đáng để cho hắn quan tâm mà nán lại ở hành tinh này vậy.
Đi theo ta rồi sẽ biết thôi.
Cổ Viêm bay vòng lên phía trước, Ngọc Nhi, Dâm Đạo, Thiên La Dạ Nguyệt sau đó cũng bay theo hắn, họ rất muốn biết tiểu tử này lại bày trò quỷ quái nào đây.
…..
Phía sau hậu sơn Thạch gia, lúc này Thạch Tiểu Thiên đang ngồi trên đỉnh núi dưới một gốc cây nhỏ, từ vị trí này có thể nhìn thấy ma thú sơn mạch nổi tiếng của Sơn Hà đế quốc.
A, a, thực lực thế giới này nếu không có một đống phân thối cũng không bằng, ít nhất phân thối cũng không ai dẵm lên, còn ta thì …
A aa.
Hay tay vươn ra duỗi vai tạo nên một cảm giác mệt mỏi u ám, thiếu niên trầm thấp cười một tiếng mang theo bi phẫn quanh quẩn trên đỉnh núi.
Tiểu Thiên vò đầu bứt tai, gắt gao cắn môi, tùy ý để máu trào ra khóe môi, mặc dù ở đại sảnh không để lộ cảm xúc bất ổn nhưng lúc này đây chỉ còn mình hắn đối diện với phương trời rộng lớn lại nghĩ đến những câu nói của La Khinh Tuyết và tên Cổ Viêm xấu xa sỉ nhục mình ngày hôm đó làm cho tâm thần hắn như dao cắt suốt mấy ngày hôm nay luôn trong trạng thái căm phẫn không một đêm nào ngủ yên.
Nỗi nhục ngày hôm đó, ta không muốn chịu thêm lần thứ hai.
Bàn tay gắt gao nắm chặt, đứng bật dậy một quyền thật mạnh vào thân cây làm cho thân cây rung chuyển nhẹ, nắm tay ứa máu tươi chảy xuống thân cây, Tiểu Thiên nghiến răng thanh âm vang lên một tiếng kiên định.
Hắc hắc, tiểu oa oa, có chuyện gì mà đau khổ tới mức hành hạ trút giận lên một cái cây vậy, nói cho ta biết được không?
Tại lúc Tiểu Thiên hạ lời thề, một đạo âm thanh già nua quái dị tiếng cường vang lên truyền vào tai hắn.
Sắc mặt lập tức biến đổi, Tiểu Thiên xoay người, ánh mắt lợi hại quét mắt phía sau lưng, nhưng phát hiện nửa thân ảnh.
Hắc hắc không phải tìm, ta ở trên cổ ngươi đó.
Đang lúc Tiểu Thiên cho rằng mình bị ảo giác, tiếng cười quái dị lại bất ngờ truyền ra.
Hai mắt nheo lại, ánh mắt dừng lại trên chiến vòng cổ khảm một miếng thạch ngọc màu trắng cổ xưa.
Là ngươi đang nói với ta đó sao?
Tiểu Thiên cố nén sợ hãi trong lòng, tháo vòng cổ xuống cầm miếng thạch ngọc trên tay nắm chặt, âm thanh trở nên bình tĩnh mở miệng hỏi.
Định lực của tiểu oa oa, không tệ, không bị dọa đến nỗi nhảy xuống dưới.
Bên trong miếng thạch ngọc truyền ra một tiếng cười hài hước.
Ngươi rốt cuộc là ai?, tại sao lại ở trong miếng thạch ngọc này?, ngươi rốt cuộc muốn gì?
Trầm mặc một lúc Tiểu Thiên mở miệng trực tiếp hỏi thẳng.
Ta là ai ngươi hiện giờ không cần biết, dù sao ta cũng không hại ngươi, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng gặp người có huyết mạch siêu hiếm, thật là may mắn, nhưng nói gì thì nói cảm ơn ngươi 5 năm nay đã hiến dâng tinh nguyên khí cho ta, nếu không chỉ sợ ta vẫn còn ngủ say.
Hiến dâng?
Nghi hoặc trừng mắt nhìn, Tiểu Thiên khuôn mặt trở nên âm trầm xuống lúc này có lẽ hắn đoán ra được lý do tu vi mình không có gì tiến triển đến nay đã có đáp án.
Nguyên lai mọi chuyện là do tên xấu xa ngươi, dở trò quỷ.
Tiểu Thiên phẫn nộ nhìn chằm chằm vào miếng thạch ngọc trên tay nắm chặt nó quát lớn một tiếng.
Hắc hắc, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, tiểu oa oa cũng đừng có trách ta.
Thanh âm cổ quái vang lên cười một tiếng hài hước đáp.
Tên khốn khiếp nhà ngươi, dám cười ta.
Tiểu Thiên cố gắng bình tĩnh kiếm chế lửa giận lại, những nghĩ tới những năm ở Thạch gia bị người đời sỉ nhục, bị nữ tử chuẩn bị kết hôn với mình nay lại từ hôn, trong lòng lửa giận lại bùng lên dữ dội, không nghĩ tới đây là di vật của mẫu thân, đem vòng cổ thạch ngọc trong tay dùng hết sức ném đi.
Thạch ngọc vừa mới rời khỏi tay, trong lòng Tiểu Thiên kêu lên một tiếng lớn, định bắt lại nhưng miếng thạch ngọc đã rơi khỏi xuống vách núi.
Ngu ngốc, ta quá lỗ mãng rồi.
Ngẩn đầu nhìn thạch ngọc biến mất trong sương mù, Tiểu Thiên ngẩn người ra một lúc, vỗ trán tự trách bản thân.
Biết mình chịu tủi nhục là do đeo vòng cổ có gắn thạch ngọc này, cũng khó trách Tiểu Thiên không khống chế nổi suy nghĩ mà thành ra bộ dáng này.
Tiểu tử thối, vứt đồ lung tung như vậy không được đâu, ngươi không cần vậy cứ để lại cho ta đi, ta mang ra tiệm cầm đồ bán chắc cũng mua được vài ba tô mì đấy, ha ha.
Tại bên vách núi ngồi một lúc, Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy xoay người đi, đột nhiên lúc này nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên một nụ cười đầy xấu xa, làm cho hắn không khỏi rùng mình mà quay người lại, ngón tay kinh hãi mà chỉ vào người trước mặt.
Ngươi… ngươi là Cổ Viêm.
Trông thấy bộ dạng của Cổ Viêm đang dí sát con mắt ngắm nghía miếng thạch ngọc trên tay, Tiểu Thiên kinh hãi mở miệng nói.
Khặc khặc, không tệ miếng thạch ngọc này niên đại cũng phải trăm năm, thứ đồ quý như này mà đem đi bán thì tháng này không phải lo nghĩ cái ăn cái mặc rồi.
Cổ Viêm phì cười một tiếng hài hước tự nói.
Roẹt!
Đúng lúc Cổ Viêm vừa cười thì miếng thạch ngọc phát ra quang lóe mắt bay ra khỏi tay hắn tiếng đến gần Tiểu Thiên.
Miếng thạch ngọc lơ lửng trên không bỗng chốc hiện ra một đạo thân ảnh già nua trong suốt, làm cho Tiểu Thiên lại được một phen kinh hãi.
Ngươi …. ngươi lại là..
Lần đầu tiên nhìn thấy một linh hồn người chết Tiểu Thiên không hoảng sợ mới lạ, bất quá cái vẻ mặt sợ hãi đó bỗng thu lại, ở đây không chỉ có mình hắn và thân ảnh già nua này mà còn có Cổ Viêm, nếu không muốn bị tiểu tử này sỉ nhục thì tốt nhất không nên làm ra cái biểu hiện để cho gã này kiếm cơ coi thường.
Ồ thú vị thật, miếng thạch ngọc bé xíu xìu xiu như này vậy mà lại ẩn chứa một tàn hồn a.
Có phải ngươi chính là thứ được gọi là kỳ tích mà tên tiểu tử đó luôn miệng nói đến không, thú vị thật đấy.
Cổ Viêm tiến lại gần lấy ngón tay chọt chọt vào thân ảnh trong suốt ngạc nhiên nói.
Tiểu tử thối, ngươi là ai, đến từ đâu tại sao có thể nhìn thấy ta.
Thân ảnh già nua trong suốt sắc mặt ngưng trọng nhìn thiếu niên tóc trắng đang đùa nghịch thân thể mình trước mặt khán giọng hỏi.
Ngươi hỏi ta là ai á.
Vậy ta xin phép được giới thiệu, ta tên là Cổ Viêm.
Còn ngươi, ngươi là ai, một tàn hồn như ngươi tại sao không đi đầu thai chuyển thế, còn ở trần thế bày ra mấy cái trò giả thần giả quỷ trêu đùa một đứa con nít, ngươi nói đi.
Cổ Viêm khúc khích cười chỉ tay vào mặt lão châm chọc một tiếng nói.
Ăn nói ngông cuồng không biết lớn nhỏ.
Lão giả thần bí nghe tiểu tử này nói không nhịn nổi phẫn nộ, phất tay một cái một luồng kình phong hình bán nguyệt phóng ra hướng về phía Cổ Viêm tấn công.
Đối diện với một loại công kích tầm thường này, Cổ Viêm nhắm một mắt ngáp một hơi dài tùy tiện phất nhẹ tay lập tức đem thứ kình phong này tiêu tán.
Trước cảnh tượng trước mắt, lão giả thần bí khuôn mặt liền biến sắc, tiểu tử này cũng chỉ mới chạc tuổi Tiểu Thiên hắn lấy đâu ra cái tu vi kinh người đến vậy mà đã một chưởng lực của lão ta, theo phán đoán của lão cái tu vi này trong lớp trẻ cũng không có ai làm được như hắn.
Tiểu tử này rốt cuộc lai lịch ra sao, thế lực đứng đằng sau kinh khủng đến mức nào đây, thật không thể xem thường được.
Thần bí lão giả sắc mặt ngưng trọng lẩm bẩm trong lòng tự hỏi.
Ngay cả thần bí lão giả trước đó âm thanh còn ngạo nghễ cười đùa với mình, nay đối diện với Cổ Viêm thần sắc hoàn toàn tập trung tuyệt đối không dám coi thường, làm cho Tiểu Thiên càng thêm kinh dị sợ hãi, mặc dù biết hắn là cường giả nhưng thực lực có thể nhẹ nhàng chống đỡ được một kích của lão giả thần bí này thì tu vi chắc chắn không phải dạng tầm thường chỉ sợ không thua kém lão ta là bao.
Khặc khặc, tiểu bối như ngươi thật to gan, dám đánh ta một chưởng vậy thì ngươi cũng phải hứng chịu một chưởng của ta như vậy mới công bằng nếu không cho dù là ngươi hay là tiểu tử Tiểu Thiên đó đừng mong mà có thể sống sót toàn mạng mà rời khỏi đây.