CHƯƠNG 211: KHIÊU CHIẾN THÁI DIỆP LÃO GIẢ.
La Khinh Tuyết trước màn thể hiện của gã đầu bếp Cổ Viêm trước mặt, sắc mặt trở nên kinh hãi giống như đám thanh thiếu niên thiếu nữ đứng tại đây, còn trẻ vây mà có thể chấn áp cường giả luyện tinh cảnh không biết thiên phú biến thái đến cỡ nào.
Nhìn hắn rồi lại nhìn lại mình, nàng càng cảm thấy hổ thẹn không bằng, trước giờ luôn tự cho mình thiên phú hiện tại đã cảm thấy tự hào bản thân, nhưng thật ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng phải biết núi cao cũng sẽ có núi cao hơn, con đường đi tới đỉnh phong đối với nàng còn quá xa và gian nan.
Thái Diệp lão giả uy áp lại không hắn tổn thương tẹo nào, trái lại bị hắn khoác vai lại không thể nhúc nhích được như thể có một đại sơn đang đè lên người lão.
Mấy lão già các ngươi đấy, tuổi cũng đã cao rồi mà cứ thích làm mấy cái trò dọa nạt đám con nít thế này, không thấy xấu hổ sao, tốt nhất là ngồi yên một chỗ mà hưởng phước đi, ha ha.
Cổ Viêm ngẩng mặt lên trời cười sảng khoái một tiếng bỡn cợt.
Tiểu tử thối đừng tưởng có chút bản lãnh mà tự đắc có gan bỏ tay ra khỏi người ta chúng ta tỉ thí cao thấp.
Thái Bạch nghiến răng bất mãn nói.
Được thôi, ngươi thích thì ta chiều, nhưng ta nói trước đừng tưởng ngươi là người già mà ta nương tay, ta mà đánh thì đau lắm đấy.
Cổ Viêm buông tay lùi ra xa vài bước cười chế nhạo nói.
Thái Diệp thu liễm lại khí tức, đám đông thanh thiếu niên cuối cùng cũng có thể hít thở bình thường lại, ngay sau đó lại phải lùi lại ra xa khỏi đại sảnh chạy ra bên ngoài, ở bên trong cường giả giao thủ không cẩn thận sẽ bị trọng thương thì rất nguy hiểm.
Vân Nghiên, Tiểu Thiên, La Khinh Tuyết, và gã đệ tử của Thiên Thủy Tông vẫn còn ở bên trong, hiện tại họ được Thạch Mục và bốn vị chưởng lão che chắn, tuy rằng trận chiến của cường giả quan sát gần có phần nguy hiểm nhưng cũng đáng để mong đợi, họ cũng tin với thân phận hai người sẽ biết chừng mực không làm ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Trái với bộ dạng của lão giả Thái Diệp đang ở trạng thái chuẩn bị tấn công, thì Cổ Viêm vẫn thản nhiên đứng không cần chuẩn bị gì hết, mà cũng phải thôi bắt nạt một con kiến thì cần gì phải chuẩn bị tùy tiện ra đòn cũng có thể đè bẹp lão ta dễ dàng.
Là một trận tỷ thí mà đối phương lại quá coi thường không thèm chuẩn bị gì hết làm cho lão ta trong lòng phát sinh một nỗi lo sợ, tiểu tử này mạnh đến mức nào mà có thể tự tin đến vậy, không lẽ hắn còn có tu vi trên luyện tinh nếu thật sự là vậy lần này lão ta lành ít dữ nhiều, nhưng trước mặt bao nhiêu đám đông mà lại thu tay không đánh chẳng khác nào tự làm mất hết mặt mũi bản thân.
Không … không đâu, thiên phú hắn biến thái đến đâu cùng lắm hắn mới chỉ là mới bước chân vào luyện tinh mà thôi, còn mình đã là luyện tinh cảnh ngũ tinh thì sao có thể thua được.
Thái Bạch gật đầu trong lòng tự chấn an.
Lão đầu sao chưa đánh đã đổ nhiều mồ hôi thế kia, có phải sợ ta rồi phải không, nếu sợ thì cứ mở miệng ra xin lỗi ta một tiếng, chúng ta giảng hòa ngồi xuống uống trà có phải tốt hơn không?
Cổ Viêm tiếp tục cười châm chọc nói.
Im đi, chẳng qua do hôm nay thời tiết nóng thôi, đổ mồ hôi cũng đâu có gì lạ.
Ta không muốn đôi co thêm với ngươi nữa, nếu ngươi đã không chịu xuất thủ thì đừng có trách ta.
Huyền giai công pháp cao cấp: Hồi Nguyên Quy Đại Ấn.
Thái Bạch dứt lời sử dụng chiêu thức vừa nãy đối phó với Thạch Mục, nhưng lần này lão ta lại kết thành những thủ ấn kì dị tập trung năng lượng tinh nguyên khí lục sắc trong lòng bàn tay khuếch đại tạo thành hình cầu to gấp đôi nắm tay lao tới tấn công Cổ Viêm, quả cầu năng lượng này sức mạnh vô cùng khủng khiếp đi qua đến đâu không khí như trở nên vặn vẹo đến đó, thật không tưởng tượng được nếu trúng vào người sẽ gây tổn thương đến mức nào, có điều đó là đối với đám người Tiểu Thiên đứng kia sẽ nghĩ vậy còn đối với Cổ Viêm không khác gì lấy trứng chọi đá lần này lão ta thật sự thê thảm sẽ là ác mộng cả đời này lão không thể quên được.
Đánh Mông Đại Pháp.
Lão già Thái Diệp cùng chưởng ấn lao tới gần hắn tấn công, cũng chính lúc này hắn chỉ nhẹ nhàng xoay mông của mình lại huých nhẹ một cái gây ra tiếng nổ "Ấm "làm cho lão già này quá bất ngờ không kịp thu tay bị trọng thương nôn ra ngụm máu tươi hất văng ra phía cửa đại sảnh bất tỉnh tại chỗ.
Đám đông bên ngoài quan sát thấy cảnh tượng trước mắt đều phải há hốc mồm kinh hãi không ngờ bậc cường giả như Thái Bạch lại vì một chiêu thức quá đơn giản của thiếu niên cường giả kia làm cho trọng thương bất tỉnh, trong lòng bọn họ nghĩ giữa hai cường giả kia khoảng cách thực lực chênh nhau lớn đến cỡ nào, thấy Cổ Viêm dễ dàng đánh bại lão trong lòng họ càng súng bái hắn hơn, hắn chính là thần tượng mới của họ chứ không phải Thạch Vân Nghiên mỹ nhân kia.
Phía trong đại sảnh, cả đám người Tiểu Thiên ai nấy sắc mặt đều tỏ ra kinh hãi với trận chiến vừa nãy, không ngờ đến một bậc cường giả như Thái Diệp tiên sinh lại bị một chiêu thức đơn giản như vậy làm cho trọng thương, Cổ Viêm này lai lịch từ đâu đến rốt cuộc tu vi đã đến trình độ nào mà biến thái đến vậy.
Đúng là một cọng cỏ yếu ớt, đã yếu còn thích ra gió thể hiện, gặp ta còn may chán chỉ bị nằm liệt giường dăm ba tháng, còn kẻ khác có khi năm sau đã là ngày giỗ của ngươi rồi đấy.
Cổ Viêm nhếch mép nhìn lão từ phía sau giễu cợt nói.
Trận chiến kết thúc, đám đông đệ tử lại xúm nhau chạy vào đại sảnh, không ngừng vỗ tay hết lời khen thưởng tài năng của Cổ Viêm làm cho tiểu tử này rất lấy làm vui sướng được người ta khen là niềm hạnh phúc rất lớn đối với hắn.
Đám người Tiểu Thiên bất đắc dĩ cũng phải vỗ tay cười chúc mừng cho hắn, nếu để hắn thấy một chút không hài lòng trên khuôn mặt thì cơ nghiệp Thạch gia trăm năm đều bị hắn tiêu hủy sạch.
Phía La Khinh Tuyết thấy Thái Diệp lão sư bị trọng thương vừa vỗ tay tán thưởng hắn vừa đánh mắt cho đệ tử đi cùng nàng nhân lúc hắn không để ý lén luồn ra sau đám đông chạy ra cửa đỡ lão về nghỉ ngơi.
Gã để tử này rất hiểu ý nàng ta nói, nhân lúc Cổ Viêm không để ý lén luồn ra phía sau chạy đến phía lão nhân gia đỡ lão ta dậy về phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Thiên ánh mắt nhạy bén nhận ra điểm bất thường này, nhưng không dám lên tiếng, vì hắn biết hành động lỗ mãn này của nàng ta chắc chắc sẽ gặp họa sát thân, có trách thì chỉ trách bản thân nàng, thực lực hắn không đủ cũng không có bản lãnh giúp nàng, dù sao nàng với hắn là người xa lạ không thể vì nàng mà mạo hiểm tính mạng của gia tộc được.
Cổ Viêm tuy đang tận hưởng cảm giác chiến thắng được mọi người tán thưởng nhưng mắt hắn còn rất tinh vẫn còn chưa đến mức mù không thấy gì, hành động của gã đệ tử kia chưa được sự cho phép của hắn mà đã lén đi cứu người là một hành động mất lịch sự không tôn trọng hắn, đáng bị trừng trị.
Bàn tay phải luồn ra phía sau lưng chĩa hai ngón tay phóng ra một tia sét màu xanh lam với tốc độ cực nhanh hướng tới gã đệ tự kia công kích.
Á á …
Ngay sau đó một tiếng rống lớn đầy thống khổ từ ngoài cửa truyền vào làm cho sự tập trung của mọi người thay đổi hướng ra phía bên ngoài xem.
Phía bên ngoài là tên đệ tử Thiên Thủy Tông đang nằm bệt dưới đất cách lão giả Thái Diệp không xa, hiện tại hắn đang gào rống ôm chân phải bị cụt mất một nửa máu chảy ròng ròng, cảm giác đau đớn này thật khó tả, tiếc cho một nhân tài trẻ tuổi chỉ vì một hành động lỗ mãng mà bị tàn phế, tương lai tươi sáng nay còn đâu.
Cả đại sảnh đang vui vẻ náo nhiệt thì thái độ của Cổ Viêm trở nên thay đổi trong ánh mắt của hắn nhìn chúng nhân rất đáng sợ làm cho không khí trở nên yên tĩnh căng thẳng khiến cho họ cảm thấy lo sợ thở cũng không dám thở mạnh.
Quay mặt nhìn về phía La Kinh Tuyết, nữ nhân này hiện giờ đang cúi mặt xuống đất, cả người run bần bật một cảm giác lo sợ lạnh sống lưng trước giờ chưa từng có.
Ngươi tưởng những gì ngươi và tên tiểu tử đó vừa làm qua mắt được ta, không lẽ điều quan trọng nhất khi hành tẩu giang hồ, tông môn lại không dạy cho ngươi sao.
Cổ Viêm vương tay phải ra bóp chặt lấy La Khinh Tuyết lạnh lùng hỏi.
Cổ Viêm ngươi quá đáng quá rồi đấy, nàng ta cũng chỉ là mới chỉ là dưỡng khí cảnh ngươi bắt nạt nàng ta không cảm thấy xấu hổ sao.
Vân Nghiên không nhịn nổi cảm giác bức bối này mặc cho mọi người khuyên ngăn tức giận quát thẳng vào mặt hắn.
Tiểu nha đầu, ở đây người lớn còn đang nói chuyện, chưa đến lượt đám con nít ranh các ngươi lên tiếng, không hồn thì ngậm miệng lại cho ta, nếu không đừng có trách ta ra tay cảnh cáo.
Cổ Viêm đằng đằng sát khí khẽ lườm về vị trí nàng cảnh cáo.
Ngươi!
Vân Nghiên nghiến răng bất mãn, nhưng lúc này Tiểu Thiên nắm chặt tay nàng lại dùng ánh mắt ra ám hiệu bảo nàng bình tĩnh lại, tiểu tử này nói được làm được, hắn sẽ không vì nàng là phận nữ nhân mà nương tay đâu.
Nghe lời Tiểu Thiên, Vân Nghiên bất đắc dĩ thu liễm lại phẫn nộ mà bình tĩnh lại, tiểu tử này nói không sai đối diện với cường giả mạnh hơn thì càng phải có cái đầu lạnh nếu không sẽ hi sinh vô ích.
Thấy tiểu nha đầu Vân Nghiên này đã im lặng không dám lên tiếng Cổ Viêm là người rộng lượng cũng không muốn truy cứu thêm, dạy dỗ nàng ta một bài học có khi lại là chuyện tốt để tránh sau này gặp kẻ địch mạnh gặp họa sát thân.
Tiểu cô nương giờ đến lượt ngươi, câu hỏi ta hỏi ngươi, ngươi định cho ta đáp án thế nào đây.
Cổ Viêm quay đầu vể phía La Khinh Tuyết nhìn nàng cười nhàn nhạt hỏi lại.
Là tiểu nữ lỗ mãng, mong tiền bối tha tội, lời dạy của tiền bối suốt đời ta không quên.
La Khinh Tuyết bị bóp cổ đỏ mặt đến khó thở cố dặn ra từng chữ mở miệng đáp.
Tốt lắm, hiểu chuyện là rất tốt, nên nhớ đối diện với kẻ mạnh thì càng phải bình tĩnh giải quyết mới có thể sống sót được biết chưa.
Cổ Viêm gật đầu hài lòng, buông tay thả nàng xuống mở miệng nói.
Khụ, khụ đa ta tiền bối rộng lượng, Kinh Tuyết cho dù có chết cũng không quên lời tiền bối dạy.
Khinh Tuyết ngã xuống đất ôm cổ ho khụ khụ vài tiếng nói.
Đám đông xung quanh lại tiếp tục vỗ tay tán thưởng Cổ Viêm làm cho hắn rất vui không khí náo nhiệt trở lại, ngay sau đó chỉ một cái phất tay ám hiệu cả đại sảnh lại im lặng trở lại, tất cả mọi người dồn sự chú ý lên người hắn chuẩn bị nghe những lời hắn nói tiếp theo.
Tiểu tử Tiểu Thiên, câu hỏi của ngươi hỏi bốn lão già kia ta đã trả lời thay chúng, ngươi có cảm thấy hài lòng không?
Cổ Viêm nhìn về phía hắn khuôn mặt tiếu dung mở miệng cười nói.
Ngươi nói vậy là có ý gì ta không hiểu, lẽ nào những lời ta nói là sai hay sao?
Tiểu Thiên lạnh lùng mở miệng đáp lại.
Chẳng phải ngươi hỏi là nếu bản thân con hoặc cháu của các vị trưởng lão ngồi đây đặt vào hoàn cảnh của ngươi bị một người con gái xa lạ có hôn ước với mình nay từ hôn, họ có cảm thấy dễ chịu không?
Vậy để ta hỏi lại giúp ngươi vậy, ở đây có ai là con hoặc cháu của một trong bốn vị trưởng lão hãy lên tiếng xem nếu, được lựa chọn bị phía nữ nhân La Kinh Tuyết kia từ hôn để được lấy một viên đan dược cao cấp cùng một cuốn công pháp cao cấp để tu luyện hay là từ chối lời từ hôn của nàng ta và mất quyền lấy hai bảo vật trong tay nàng ta các ngươi sẽ lựa chọn như thế nào đây.
Cổ Viêm rõng rạc lớn tiếng hỏi.
Một tên đệ tử đã bước lên phía trước muốn trả lời và được hắn chấp thuận cho nói.
Bẩm Cổ Viêm tiền bối, tại hạ là Thạch Tiêu là cháu của đại trưởng lão, câu hỏi của ngài tại hạ xin được trả lời là ….
Tại hạ chấp nhận lời từ hôn của La Khinh Tuyết cô nương để đổi lấy hai bảo vật để tu luyện.
Thiếu niên Thạch Tiêu không do dự mở miệng đáp.
Ủa tại sao ngươi lại lựa chọn như vậy, có lý do nào sao, nói ta nghe thử coi.
Cổ Viêm tỏ thái đổ ngạc nhiên hỏi.
Bẩm tiền bối theo như tại hạ thấy nếu bản thân đã là phế vật thì nên biết thân biết phận mà từ hôn buông tha cho con gái nhà người ta không nên làm người ta mất mặt thêm, nếu người ta đã không thích mình thì không nên cưỡng ép trái lại nếu hai người cố gắng ràng buộc tình cảm sẽ không đi đến đâu sẽ nhanh chóng đổ vỡ.
Vậy nên nếu đặt vào hoàn cảnh của mình tại hạ xin được nhận hai lễ vật mà chấp nhận kí khế ước từ hôn là lựa chọn sáng suốt nhất, bởi tại hạ biết ở thế giới này chỉ có thực lực mới có thay đổi số phận của mình nhục nhã trước mắt có là gì, chỉ cần giữ được rừng xanh lo gì tương lai không có củi đốt.
Thiếu niên này vừa nói xong, cả đại sảnh mọi người như được giác ngộ liên tục vỗ tay tán thưởng hắn, lời hắn nói không sai, không có thực lực thì có tư cách gì mà sánh bước với con gái thiên phú cao siêu nhà người ta, phải biết mình là ai đang đứng ở đâu, không có bản lãnh thì không nên trèo quá cao, nếu đặt vào vị trí của họ, họ cũng sẽ chọn lễ vật để tăng tiến trình độ tu luyện họ cảm thấy lựa chọn này mới là đúng đắn nhất.
Đại trưởng lão nghe những lời cháu mình nói mà cảm động muốn rớt nước mắt, đúng là cháu của mình có khác suy nghĩ giống mình, quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử.
Về phía Khinh Tuyết không ngờ tới Cổ Viêm này lại có sức ảnh lớn đối với thế hệ trẻ trong tộc vậy, có thể những lời tiểu tử kia vừa nói chỉ là sợ hãi hắn nhưng suy nghĩ lại có thể lựa chọn đó là đúng chỉ cần bồi dưỡng thực lực lo gì tương lai không trở mình.
Cổ Viêm này rất có thể là lão quái vật sống lâu năm, chỉ có những kẻ sống lâu mới ngộ ra được chân lý thực lực là tất cả, cho dù phải dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa cũng phải đạt được mục đích, đổi lại là nàng, nàng còn quá trẻ tuổi không thể làm được một cách tuyệt tình như hắn.
Đại trưởng lão, câu trả lời của cháu ngài nghe rất vừa ý ta, còn ngài thì sao ngài có đồng ý không, hay là giống như ai đó …..
Cổ Viêm mở miệng hỏi lão nhưng ánh mắt lại liếc về phía Tiểu Thiên đầy sự giễu cợt.
Cổ Viêm tiền bối ngài nói không sai, cháu ta nó nói cũng không sai, lão già như ta hoàn toàn đồng ý.
Đại trưởng lão cúi đầu hành lễ trước mặt hắn cười nói.
Không thấy mất mặt không thấy xấu hổ chút nào sao?
Cổ Viêm hỏi tiếp.
Không hề một chút xấu hổ tẹo nào, chỉ có những kẻ đầu óc ngu muội mới nghĩ rằng có tự tôn và uy nghiêm mới có thể ngẩng đầu nhìn thiên hạ, không có bản lãnh không có thực lực bảo vệ bản thân và gia đình mới chính là nỗi nhục lớn nhất đối với gia tộc.
Đại trưởng lão lắc đầu mở miệng tán đồng ý kiến của hắn, ba vị trưởng lão còn lại cũng gật đầu đồng ý với lão, chỉ riêng Thạch Mục đứng im không có động tĩnh gì xem ra lão ta vẫn đang ủng hộ cho con trai của mình.
Tiểu tử Tiểu Thiên câu trả lời ngươi hỏi bốn vị trưởng lão đó đã có đáp án rồi đó, ngươi có hài lòng với câu trả lời của họ không?
Cổ Viêm mở miệng cười nhàn nhạt hỏi hắn.
Đương nhiên là không, những lời ngươi nói cũng như bọn họ nói chỉ dành cho những kẻ hèn nhát, thực lực ta có thể không có nhưng tôn nghiêm thì không thể không có, ở Tinh Huyền Đại Lục nhà trai bị bên phía nhà gái từ hôn là chuyện rất mất mặt là nỗi nhục lớn nhất, nếu hôm nay ta đồng ý lời từ hôn của nàng ta thì sau này phụ thân ta có thể dẫn dắt được Thạch tộc sao.
Vì vậy cho dù ngươi hay là đám người xua nịnh tại đây có hùa nhau nói gì đi chăng nữa, một ngày Thạch Tiểu Thiên ta còn sống quyết không nhận lời từ hôn của nàng ta, các ngươi đừng có nằm mơ ép được ta.