CHƯƠNG 102: TRẬN CHIẾN CỦA HAI NỮ CƯỜNG GIẢ

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 102: TRẬN CHIẾN CỦA HAI NỮ CƯỜNG GIẢ

Hàn Linh Đế Kiếm trong tay, Bạch Linh nắm chặt trong thanh thân thể chớp mắt hóa thành một đạo hàn quang đạt đến tộc độ cực hạn lao tới công kích Ngọc Nhi.

Đòn công kích một yêu đế cấp bậc thật không thể xem thường ngoài đám người Cổ Viêm, Lam Hải, Hắc Ma, Hoàng Viêm có thể theo kịp Vương Hổ và Lân Thiên trình độ hai người lúc này nếu không tính một nửa võ hồn bản nguyên trú ngụ trong cơ thể của Cổ Viêm chỉ một yêu vương, một yêu hoàng nhỏ nhoi mà cho dù lấy lại toàn bộ thực lực thời kỳ đỉnh phong cũng không thể dùng mắt thường theo dõi tốc độ di chuyển của nàng, mà hiện giờ trong Vĩnh Hằng Vũ Trụ là môi trường chân không, lực cản của không khí bị triệt tiêu hoàn toàn tốc độ của Bạch Linh lúc này nhanh lại càng nhanh.

Trái ngược với những đòn công kích thần tốc của Bạch Linh, Ngọc Nhi vẫn trong bộ dạng ung dung không một chút lo sợ chỉ dựa vào hai đầu ngón tay giữa nhẹ nhàng đỡ từng đợt công kích bằng kiếm của nàng ta.

Keng keng ….

Âm thanh từ binh khí của Bạch Linh dụng chạm với hai đầu ngón tay của Ngọc Nhi phát ra âm thanh tuy chỉ là da thịt nhưng lại còn cứng hơn cả kim loại mỗi khi va chạm giống như kim loại va chạm vào nhau không những vậy còn dội về phía Bạch Linh khiến tay nàng như bị điện giật trở lên tê dại.

Chủ nhân, Ngọc Nhi phu nhân đích thực là người của thiên giới sao?, ta cảm thấy thực lực của cô ấy rất mạnh không biết người có biết cô ta đạt đến trình độ nào không?

Lam Hải vẻ mặt hiếu kỳ, mở miệng hỏi.

Con cá nhà ngươi có phải muốn làm khó ta không, đến ngươi từ thiên giới còn không biết thì làm sao ta biết được.

Cổ Viêm mắt lướm về phía hắn quát lại.

Không lý nào, Ngọc Nhi phu nhân là thê tử tương lai của người, người không biết được làm ta có thể biết được đây.

Lam Hải giật mình với câu trả lời của Cổ Viêm mở miệng hỏi lại.
Cô ta cảnh giới như thế nào đối với ngươi quan trọng lắm sao, với ta không quan trọng và ta cũng không muốn biết, những chuyện liên quan đến thiên giới, biết rồi sau khi lên thiên giới thì lại mất vui, nếu ngươi muốn biết đến như vậy thì đi hỏi cô ta đi.

Cổ Viêm cau mày quát.

Như mà chủ nhân ít nhất người cũng phải biết cô ấy thuộc thế lực nào trên thiên giới, rốt cuộc là thần thánh phương nào nếu đến chuyện này mà cô ấy không nói cho người biết thì ta không biết người và cô ấy có phải là phu thê tương lai không?

Lam Hải sắc mặt nghiêm trọng mở miệng giải thích.

Là thần là thánh đối với ngươi quan trọng lắm sao, là thần thì sao, là thánh thì sao suy cho cùng cũng chỉ là con người cũng có sinh lão bệnh tử chẳng qua đối với chuyện sinh tử của mỗi người đến nhanh hay chậm thôi, vì thế nếu chưa làm một con người tốt thì đừng nghĩ đến việc làm thần làm thánh, tâm tính xấu cảnh giới càng cao chỉ có đi làm người xấu bị mọi người khinh miệt coi thường mà thôi.

Cổ Viêm ngẩng cao đầu thẳng thắn nói.

Nghe được những lời hay ý đẹp của Cổ Viêm, Lam Hải tâm tính như được gột rửa mọi chấp niệm từ trước đến nay dường như biến mất hoàn toàn suốt hàng trăm vạn năm nay đây là lần đầu tiên hắn được nghe được như lời nói thâm thúy đến vậy, người có thể nói ra những lời này chắc chắn phải trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ mới có thể cảm ngộ ra được còn Cổ Viêm thì không, hắn có thể cảm ngộ đến trình độ đó tương lai tiền đồ vô lượng không thể đoán biết được.

Chủ nhân, cảm tạ người đã thức tỉnh cho ta, là Lam Hải ngu dốt không hiểu chuyện, trước giờ vẫn luôn u mê trong dòng chảy của thế nhân đi tìm con đường trở thành một cường giả để chạm đến đỉnh cao của võ học mà quên mất bản thân mình là ai.

Người nói không có sai, chúng nhân ngu dốt trước giờ luôn cố tìm cách trở thành thần thánh đẻ thoát khỏi quy luật sinh tử nhưng lại không biết bản thân vốn dĩ không cách nào thoát khỏi quy luật này, chúng sẵn sàng bỏ đi chính bản thân mình để tìm kiếm những thứ xa vời mà không biết trước giờ mình dù cố gắng đến đâu vẫn là con người.

"Làm người không tốt, không có tư cách làm thần làm thánh"

Cổ Viêm cũng chỉ tùy tiện nói có mấy câu để dọa tiểu tử này mà tên Lam Hải này lại có thể lĩnh hội ra những thứ thâm thúy đến như vậy, không khỏi một tiếng kinh hỉ trong lòng, thiết nghĩ bản thân văn chương đầy bụng như vậy đi thi làm trạng nguyên thích hợp hơn đi học võ, nhưng có điều lời Lam Hải nói không sai, làm người không tốt thì không có tư cách làm thần làm thánh không cầu mong làm một vị thần vị thánh chỉ mong có thể hoàn thành tốt thân phận một con người, một con người chân chính, một con người sống không thẹn với lòng.

……

Phía trên không trung Bạch Linh vẫn tiếp tục trong thế tấn công, trùng trùng điệp điệp công kích hướng về phía Ngọc Nhi nhưng với Ngọc Nhi nhiêu đó không đủ để gãi ngứa cho nàng trước giờ nàng vẫn ở trong thế thủ không tốn chút sức lực nào đỡ từng nhát kiếm chí mạng từ phía Bạch Linh.

Đừng phí sức nữa, như ta đã nói con yêu nữ nhà ngươi sẽ không bao giờ đánh bại được ta đâu, dựa vào ngươi mà cũng đòi tranh dành Cổ Viêm với ta thật không biết lượng sức.

Ngọc Nhi một tay khẽ che miệng giả bộ ngáp giọng điệu khinh thường nói.

Khốn khiếp đừng coi thường ta, Bạch Linh ta thân là một nữ vương đã ra chiến trường chỉ có một sống một chết bất kể ngươi là ai có lợi hại tới mức nào dám ngang nhiên cướp Cổ Viêm trước mặt ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua nếu ta mà không có được hắn thì ngươi cũng đừng có mơ có được.

Bạch Linh tức giận chĩa kiếm thẳng vào mặt Ngọc Nhi quát.

Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không, luận về võ học, tu vi, kinh nghiệm chiến đấu ta đều hơn ngươi rất nhiều, ngươi chẳng qua chỉ là một con yêu đế đến từ hạ vị diện mà cũng đòi làm khó được ta, nói cho ngươi biết đừng là một yêu đế nhỏ nhoi như ngươi cho dù có là yêu tổ ở đây ta cũng có thể dễ dàng bóp chết như một con kiến.

Yêu nữ ngươi không biết chữ " chết " viết như thế nào sao biết điều thì nên dừng lại ở đây đi, đừng vi ta mà hao tổn tu vi vạn năm của mình mà bỏ mạng không đáng chút nào đâu.

Ngọc Nhi nhíu mày cười coi thường nói.

Chết?

Ha ha ha …..

Ta từng chết một lần, cho dù chết thêm lần nữa có sao đâu, như ta đã nói bất kể ngươi có tu vi lợi hại đến đâu đi nữa muốn đến ở bên Cổ Viêm thì hãy bước qua xác ta trước.

Bạch Linh trừng mắt quát.

Tại sao ngươi cứ u mê bất ngộ như vậy chứ, Cổ Viêm liệu có đáng để ngươi liều mạng như vậy không, ngươi hiểu bao nhiêu về huynh ấy mà sẵn sàng vì huynh ấy mà cả tính mạng mình cũng không cần.

Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi.

Bởi vì Cổ Viêm là hi vọng duy nhất để ta có thể gặp lại mẫu thân mình, huống hồ thời gian ở gần hắn tiếp xúc với con người hắn không biết từ lúc nào ta đã thích hắn, vì thế ta không thể quay đầu lại được nếu ta mà không có được thì ngươi cũng đừng mơ.

Đừng nói nhiều nữa, có giỏi tiếp thử chiêu này của ta thử xem.

Tuyệt kỹ Băng Pháp Đế Ấn.

Bạch Linh lao lên không trung cao hơn vị trí nơi Ngọc Nhi đang đứng hai tay kết ấn tạo ra một chưởng lực cực hạn hàn khí lam sắc hình đầu một con yêu hồ phóng xuống với uy lực khủng bố giáng xuống phía dưới Ngọc Nhi.

Cửu Thải Tường Vân Dực.

Ngọc Nhi hướng lên không trung âm thanh trầm thấp, cho dù vào thời khắc này không chút dao động không chút kinh loạn vô cùng tự tin hai cánh môi đỏ mọng khẽ niệm xung quanh thân thể bạo phát nguồn năng lượng cuồng hủy diệt tản ra.

Trong thiên địa tựa như có tiếng sóng cuồn cuộn vang lên chỉ thấy sau lưng là một đôi cánh phượng hoàng dài chừng hơn hai mét được tạo thành bằng hỏa diễm, màu sắc hỏa diễm cũng thay đổi liên tục lúc thì lam sắc, lúc thì hồng sắc, kim sắc, tử sắc đủ cách loại màu khác nhau như bảy sắc cầu vồng hiển nhiên không chỉ do một loại hỏa diễm tương đồng, so với mấy ngọn lửa trong Mặt Trời Kỳ Dị đặt tại trung tâm của Vĩnh Hằng Vũ Trụ có phần tương đồng về màu sắc nhưng lực lượng sức mạnh cũng như số lượng màu sắc là hoàn toàn khác nhau khác nhau cách biệt như trời với đất, riêng số lượng vật chất năng lượng giống hỏa diễm trên Mặt Trời Kỳ Dị đó cũng là hàng tỉ tỉ màu sắc năng lương khác nhau tạo thành là một thứ năng lượng vô cùng vô tận không gì sánh nổi vượt qua tâm hiểu biết mà con người không thể chạm tới được.

Cửu Thải Tường Vân Dực vừa xuất hiện lập tức chụm cánh lại tạo thành lá chắn kiên cố che chắn cho Ngọc Nhi.

Cái đầu yêu hồ được tạo bởi cực hạn hàn quang kia vừa lao tới công kích Ngọc Nhi vừa hay Cửu Thải Tường Vân Dực cùng lúc màu sắc trên đôi cánh biến đổi tương đồng với đạo hàn quang kia chuyển sang màu lam sắc hỏa diễm mang hàn khí cực hạn.

Ong!

Chưởng ấn của Bạch Linh vừa chạm vào bề mặt đôi cánh hỏa diễm của Ngọc Nhi phát ra một âm thanh chói tai chỉ biết sau đó chưởng lực kia không những không tổn hại đến một sợ tóc của nàng mà bị đồng hóa hấp thu hoàn toàn vào trong đôi canh hỏa diễm kia.

Sao có thể, đây rốt cuộc là chiêu thức gì vậy một chưởng lực cấp yêu đế của ta lại dễ dàn bị hóa giải đến như vậy sao?

Bạch Linh sắc mặt tái xanh, hiện vẻ chấn kinh run rẩy nói.

Bạch Linh ngươi đừng có phí sức nữa, cho dù ngươi có dùng thủ đoạn như thế nào, kết quả vẫn không thay đổi, ngươi mãi mãi không thể đánh thắng được ta.

Đôi cánh hỏa diễm kia từ từ mở ra, hướng về sau lưng Ngọc Nhi, lúc này trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện một nụ cười đắc ý nhìn về hướng Bạch Linh trên cao mở miếng nói.

Phía bên Hư Linh Cung chúng nhân quan sát, tất cả đều được mở rộng tầm mắt trước trận chiến của hai nữ cường phía trên không trung kia đặc biệt là Ngọc Nhi, Lam Hải nhận định rằng với tu vi mình hiện tại nếu phải đối đầu với nàng đến một phần thắng cũng không có nhìn vào cách nàng chiến đấu có thể bình tĩnh như vậy chắc hẳn đã phải trải qua vô số trận chiến khốc liệt tu vi thì không cần nói với nguồn năng lượng dồi dào kia trên thiên giới cũng là xưng hào một phương.

Bạch Linh tuy mạnh nhưng trình độ cũng chỉ thuộc vào hàng đỉnh cấp ở hạ vị diện như so với thiên giới một cõi mênh mông cường giả, quần hùng hội tụ kia thì vẫn chưa là cái gì, nhìn vào thế cục trận chiến có thể đoán được người dành phần thắng chính là Ngọc Nhi.