Chương 4: Là anh?
Bước xuống xe Nguyễn Trung Kiên mới sực nhớ, hắn không biết phòng hiệu trưởng ở đâu. May mắn hắn gặp được một nữ sinh đi ngang qua, hắn vội vàng tiến đến hỏi.
- Làm ơn cho hỏi phòng hiệu trưởng ở đâu, tôi mới đến nên không biết.
Nữ sinh mặc một chiếc áo khoác có mũ, dù thời tiết không lạnh nhưng vẫn bịt khẩu trang kín mít, mũ áo trùm kín đầu, cúi gằm mặt xuống như thể không muốn ai thấy được khuôn mặt của mình vậy. Nữ sinh chỉ về căn phòng ở dãy nhà cách đó không xa nói
- Ở tòa nhà đó, phòng 501
Nguyễn Trung Kiên theo hướng chỉ nhìn tới, rồi quay lại cảm ơn nữ sinh một tiếng. Nữ sinh không nói gì trầm mặc đi về lớp học của mình, thi thoảng còn ngoái đầu lại nhìn Nguyễn Trung Kiên một cái.
Theo sự chỉ dẫn Nguyễn Trung Kiên cũng đến được phòng hiệu trưởng. Trong phòng hiệu trưởng đã chờ hắn từ khá lâu, vừa nhìn thấy hắn hiệu trưởng đứng dậy tiến đến ôm hắn một cái, rồi nói
- Cũng đã 8 năm rồi nhỉ, cậu vẫn như xưa
Nguyễn Trung Kiên đáp lại
- Thầy cũng thế không thay đổi gì
Hiệu trưởng xoa xoa cái đầu
- Làm sao mà vẫn như trước được ngươi xem đầu ta bạc trắng rồi đây này
Hai người 8 năm trước đã từng gặp nhau, chính xác thì Nguyễn Trung Kiên đã từng là học sinh của vị hiệu trưởng đang đứng trước mặt này, hơn nữa là học sinh ưu tú nhất của ông.
- Thế nào ngươi với con bé Sachi đã làm đám cưới chưa
Hiệu trưởng cười nói
Năm đó Nguyễn Trung Kiên và Mikoto Sachi được mệnh danh là cặp kim đồng ngọc nữ của trường, hai người bọn họ luôn như hình với bóng xuất hiện bên nhau khiến cho bao học sinh trong trường hâm mộ, ghen ghét không thôi.
Vừa nhắc đến Sachi, mặt Nguyễn Trung Kiên tối sầm lại
- Cô ấy chết rồi, chết trong một tai nạn giao thông 5 năm trước
Hiệu trưởng bất ngờ trước cái chết của cô bé, hắn 6 năm trước sau khi hoàn thành công tác bên Nhật liền trở về nước, nên không hề biết được tin tức này. Hiệu trưởng ý thức được mình vừa gợi lại nỗi buồn của Nguyễn Trung Kiên
- Xin lỗi, thầy không biết là..
Không để hiệu trưởng nói hết lời, Nguyễn Trung Kiên đã nói
- Không sao đâu ạ, thầy đừng bận tâm.
Nguyễn Trung Kiên mỉm cười
Hiệu trưởng biết Nguyễn Trung Kiên chỉ đang ngoài mặt giả vờ như không có chuyện gì, còn trong lòng thì đang vô cùng đau đớn. Hiệu trưởng biết giờ không nên quấy rầy Nguyễn Trung Kiên nữa, chỉ báo hắn có tiết dạy ngoại ngữ vào tiết thứ 2 rồi thôi. Nguyễn Trung Kiên chào tạm biệt rồi đi ra ngoài, tâm trạng hắn lúc này đang rất ngổn ngang.
Tin của Sachi làm hiệu trưởng quên mất một chuyện không nói với Nguyễn Trung Kiên, một chuyện vô cùng quan trọng, đó là trong trường có một cô gái có dung mạo rất giống với Sachi, ông mong hai người họ không nên gặp được nhau bây giờ nhất là cho tới lúc ông giải thích với Nguyễn Trung Kiên.
Nguyễn Trung Kiên bước đi một cách vô thức, hắn không biết tự bao giờ mình đã lên trên sân thượng, ngả người nằm xuống nhìn lên bầu trời, hắn cứ ngỡ đang nhìn vào mắt của cô ấy vào ngày hắn tỏ tình với cô ấy. Năm ấy là năm hắn học lớp 11, hắn có thể gọi là nổi tiếng nhất trường về mọi mặt, được mọi người đặt biệt danh là « vạn sự thông » nhược điểm duy nhất có lẽ là hắn không biết chút gì về mặt tình cảm. Hắn và Sachi lúc này vẫn chỉ là ranh rới của mức bạn thân, cho đến một ngày hắn thấy một cậu con trai lớp bên cạnh cũng khá nổi tiếng tỏ tình với cô, lòng của hắn không hiểu tại sao rất khó chịu, hắn liền chạy đến cầm lấy tay cô kéo đi nơi khác
- Cậu định chấp nhận lời tỏ tình của hắn hả?
Nguyễn Trung Kiên khó chịu hỏi
- Ừm mình thấy cũng nên thử hẹn hò với cậu ấy một thời gian
Sachi đáp lại
Câu trả lời của Sachi làm Nguyễn Trung Kiên càng thêm khó chịu, hắn liên tục nói xấu cậu con trai kia, đây là lần đầu tiên hắn làm như vậy, chính hắn cũng không biết bản thân tại sao lại làm thế. Nhưng Sachi lại làm hắn thất vọng, cô ấy nói
- Mình thấy cậu ấy cũng đâu đến nỗi như vậy
Nguyễn Trung Kiên thật sự không chịu nổi nữa, hắn nói cộc lốc
- Nói chung mình không cho cậu hẹn hò với hắn
Sachi vẻ mặt khó hiểu hỏi
- Tại sao lại không cho tớ hẹn hò với cậu ấy?
- Tại vì.. tại vì...
Nguyễn Trung Kiên ngập ngừng một lúc, rồi hét thật to
- Tại vì tớ thích cậu!!! Cậu hãy làm bạn gới tớ đi.
Ngay khi Nguyễn Trung Kiên vừa nói xong tiếng hò hét từ bốn phía vang lên dữ dội, đây chính là một cái bẫy, cái bẫy do bạn bè cùng lớp hắn bày ra để Nguyễn Trung Kiên rơi vào.
- Đồng ý đi, đồng ý đi.
Mặc dù cũng có một phần trong kế hoạch nhưng Sachi vẫn vô cùng xấu hổ, mặt mũi đỏ bừng, gật đầu một cái rồi chạy mất để lại Nguyễn Trung Kiên lúng túng đứng ở đó. Thấy Nguyễn Trung Kiên còn ngây ngốc đứng yên tại chỗ mọi người nói
- Còn đứng đó làm gì đuổi theo đi chứ, chàng « hoàng tử ngốc nghếch »
Được mọi người nhắc nước Nguyễn Trung Kiên liền tỉnh ngộ vội vàng chạy theo Sachi.
Dòng hồi tưởng của hắn bất chợt bị dừng lại bởi tiếng huyên náo dưới sân trường mỗi lúc một lớn.
- Mọi người hình như hôm nay nữ thần Seohyun có đi học thì phải, tôi vừa nhìn thấy cô xe của cô ấy.
- Thật sao, nữ thần của tôi hôm nay đi học sao?
- Ai là nữ thần của ngươi, cô ấy là nữ thần của tất cả chúng ta
- Đúng đúng là nữ thần của tất cả chúng ta
Tiếng cãi nhau khá lớn Nguyễn Trung Kiên đứng trên tầng thượng cũng có thể loáng thoáng nghe thấy, hắn tò mò cô gái Seohyun đang được nhắc đến là ai mà được mọi người lại cuồng nhiệt đến thế. Thực ra Nguyễn Trung Kiên không quan tâm đến mấy chương trình giải trí trên truyền hình, nên cũng không biết được Seohyun là ai, nếu hắn chỉ cần quan tâm một ít thôi hắn sẽ biết cô gái này và cũng sẽ không bất ngờ khi thấy cô ấy.
- Cô ấy đến rồi kìa
Một nam sinh chỉ ra ngoài cổng trường
Dứt tiếng mọi người như ong vỡ tổ lao đến nữ thần Seohyun
Nguyễn Trung Kiên cũng nhìn theo, mặc dù khoảng cách khá xa nhưng với thị lực vô cùn tốt của hắn vẫn nhìn rõ, hắn sững người khi nhìn thấy cô gái, người hắn thấy lúc này không phải nữ thần Seohyun gì hết mà là cô gái hắn vô cùng yêu thương Sachi.
Mặt khác dưới sân lúc này Seohuyn đang rất phiền, cô đang cố thoát ra khỏi đám đông xung quanh cô, khác với các chị em khác cô là người ham học nên thường xuyên đến trường, cũng chính điều này cô cũng có rất nhiều fan mặc dù gia nhập SNSD khá muộn.
Chen qua đám đông cô bước thật nhanh lên tới phòng học, hôm nay cô có tiết ngoại ngữ. Do người hâm mộ bám riết quá cô xảy chân ngã xuống cầu thang, mọi người xung quanh thì bất ngờ không kịp phản ứng. Đúng lúc này một cánh tay bám lấy tay Seohyun kéo cô lại, chủ nhân của cánh tay này chính là Nguyễn Trung Kiên. Vừa rồi khi nhìn thấy Seohyun hắn đã chạy từ tầng thượng xuống đây không ngờ lại kịp thời cứu được cô.
- Là anh?
Seohyun nói