Chương 11: Ra mắt

Hàn Ngu Người Ta Yêu Là Nàng

Chương 11: Ra mắt

- Sung Ri tối nay tôi có chút việc nên có thể buổi học nấu ăn hôm nay phải tạm hoãn, em thông cảm cho tôi nhé

Nguyễn Trung Kiên chắp tay cúi đầu xin lỗi Sung Ri

Do vụ hồi trưa nên Sung Ri cứ nhìn thấy Nguyễn Trung Kiên thì tay lại vô thức đưa lên sờ môi sau đó mặt đỏ bừng, quay mặt đi chỗ khác giấu vẻ xấu hổ

- À vâng không sao đâu ạ.

Nguyễn Trung Kiên chợt nhớ ra một chuyện

- À đúng rồi ngày mai tôi sẽ đưa em đi đến gặp vị bác sĩ mà tôi nói với em.

Thực ra nếu không có sự cố thì hôm nay Nguyễn Trung Kiên sẽ đưa Sung Ri đến gặp vị bác sĩ đó nhưng do chuyến bay khá dài, cũng như lệch múi giờ, nên ông ta không được khỏe thế nên mới dời ngày hẹn sang hôm sau.

Cùng lúc đó ở một nơi khác

- Alo bà nó đấy hả, tôi đã về rồi đây, tôi đang đứng bắt taxi chắc tầm lúc nữa sẽ về tới nhà

Một người đàn ông trung niên đang đứng ven đường vừa gọi điện thoại vừa giơ tay bắt taxi

- A ông đã về rồi, ông phải nhớ về trước bữa tối 15’, không nên để « con rể » tương lai phải chờ.

Bên đầu kia điên thoại là giọng của bà Kim

- « con rể » ngồi đợi cha vợ là điều đương nhiên, bà việc gì phải gấp

Ông Seo bất mãn

- Rồi rồi ông đúng, ông đúng được chưa

Bà Kim hạ giọng xin lỗi

Nửa tiếng sau ông Seo đã có mặt tại nhà, nhưng vừa mới xuống xe lập tức có một tên mặc áo đen, đeo khẩu trang phi tới giật mất chiếc cặp ông Seo đang cầm trên tay. Bất ngờ trước hành động của tên cướp ông Kim hô lên một tiếng rồi đuổi theo. Mặc dù có hô lên nhưng mọi người chỉ đứng nhìn chứ không có ai lao đến cản đường tên cướp cả.

Đúng lúc tưởng chừng như tên cướp chạy mất thì một chàng trai xuất hiện chặn đường tên cướp, người đó không phải ai khác chính là Nguyễn Trung Kiên. Khi nãy khi vừa lái xe vào bãi đậu xe Nguyễn Trung Kiên nghe được tiếng hô hoán, hắn ngay lập tức quan sát hướng đi của tên cướp rồi chạy đến chặn đầu.

- Tránh ra

Tên cướp từ trong người rút ra một con dao gọt hoa quả đe dọa Nguyễn Trung Kiên

Không để ý đến hành động đe dọa của tên cướp Nguyễn Trung Kiên vẫn không có ý định tránh đường cho tên cướp. Bị dồn ép tên cướp cầm dao đâm thẳng về Nguyễn Trung Kiên. Nhẹ nhàng né cú đâm, Nguyễn Trung Kiên bắt được tay cầm dao của tên cướp vặn ngược lại phía sau khiến tên cướp đau đớn bỏ dao xin tha.

Gọi điện thoại cho cảnh sát xong Nguyễn Trung Kiên trói tay chân của tên cướp lại rồi cầm chiếc cặp vừa bị cướp giao lại cho ông Seo

- Cảm ơn cháu nhiều

Ông Seo cảm ơn

- Dạ cũng không có gì ạ chỉ là việc cháu nên làm thôi mà.

Nguyễn Trung Kiên lại khách sáo

- Lúc nãy nguy hiểm quá, cháu không sao chứ?

Ông Seo lo lắng hỏi

- Chú đừng lo cháu từng có 2 năm học võ nên đối phó với mấy tên như vậy không có vấn đề gì.

Vì phải tường trình với cảnh sát sự việc nên Nguyễn Trung Kiên phải ở lại một chút lâu hơn so với ông Seo.

Giải quyết xong xuôi mọi việc Nguyễn Trung Kiên quay về nhà tắm rửa, chuẩn bị sang nhà bà Kim ăn bữa tối. Chuẩn bị một rỏ hoa quả, một chai rượu, cùng một hộp trà, Nguyễn Trung Kiên vui vẻ gật đầu đi tới gõ cửa nhà bà Kim

- Ông nó mở ra xem dùm tôi là ai, tôi đang bận.

Bà Kim nói vọng từ trong nhà bếp ra

Ông Seo bỏ tờ báo đang đọc xuống, đi ra mở cửa, ngay lập tức ông ngạc nhiên bởi chàng trai trước cửa chính là người đã giúp ông hồi nãy.

- A chú (cháu)

Hai người cùng đồng thanh kêu lên

- Ông nó, là ai thế?

Lúc này bà Kim cũng từ trong bếp đi ra
--
--
Tuy đã được bà Kim kể nhưng ông Seo vẫn hỏi lại Nguyễn Trung Kiên một lần nữa thông tin lý lịch của hắn.

Nguyễn Trung Kiên chỉ giới thiệu qua loa một chút cha, mẹ là thương nhân, còn bản thân sang đây công tác giảng dạy vài năm.

Nhìn Nguyễn Trung Kiên lễ phép trả lời, còn mang cả lễ vật sang nhà, ông Seo mỉm cười gật gật. Bởi vì sự kiện hồi chiều bây giờ ấn tượng của ông Kim với Nguyễn Trung Kiên là vô cùng tốt, ông quay sang cười với bà Kim nói thầm vào tai « chàng con rể này tôi duyệt, chỉ mỗi tội là không phải người Hàn, sau khi công tác sẽ về nước »

Bà Kim cười ghé vào tai ông Seo

« Thì có sao đâu, người tốt như cậu ta giờ hiếm lắm, mất mối này không biết đến bao giờ mới tìm được người khác, chỉ cần sau này bảo cậu ta thường xuyên mang con gái về thăm chúng ta là được mà »

Ông Seo ngồi suy nghĩ một chút thấy có lý, gật gật đầu.

Bữa tối giữa Nguyễn Trung Kiên với vợ chồng bà Kim rất vui vẻ. Trong bữa ăn bà Kim thì thoảng nói một vài câu « bán » con gái cho Nguyễn Trung Kiên khiến hắn suýt chút nữa bị nghẹn.

Biết được Nguyễn Trung Kiên cũng am hiểu kỹ thuật chơi cờ, mà bản thân lại là người rất thích cờ ông Seo vội vàng kéo Nguyễn Trung Kiên, qua phòng khách đánh cờ.

Kết cục đánh 5 trận ông Seo thắng được 3 trận, nhưng ông biết được « con rể » đang nhường, bản thân là cao thủ chơi cờ ông làm sao không biết được trình độ của Nguyễn Trung Kiên cao hơn hẳn mình, trong 3 ván ông thắng có đến tận 2 ván Nguyễn Trung Kiên cố tình đi sai một vài nước, tạo thế phản công cho ông, cái cách mà Nguyễn Trung Kiên nhường cũng vô cùng kín đáo, chứng tỏ Nguyễn Trung Kiên không muốn làm ông mất mặt, điều này lại càng khiến ông có thêm hài lòng với hắn.

- Ông xem thằng bé này lần nào sang nhà cũng tặng đồ.

Sau khi Nguyễn Trung Kiên về bà Kim cầm chỗ lễ vật của Nguyễn Trung Kiên đưa cho ông Seo xem.

Vừa liếc mắt qua rỏ đồ mắt ông Seo sáng lên, ông chạy đến cầm chai rượu

- Đây chẳng phải là chai Domaine de la Romanee Conti La Tache sao, tối nhớ không nhầm thì nó rơi vào khoảng 2500 USD.

Bỏ chai rượu xuống ông Seo cầm hộp trà mở ra ngửi một hơi

- Còn đây là trà ô long Tieguanyin, trị giá đến 1500 USD

Hít một ngụm hơi lạnh hai vợ chồng bà Kim nhìn nhau với ánh mắt không thế tin được. (buff cho main bá nhất quả đất luôn)