Chương 4: 9987-Omega (1)

Hakaijuu-Mạt Thế

Chương 4: 9987-Omega (1)

Trong đầu của tất cả mọi người lúc này chỉ có đúng 1 chữ, lại có thể nói lên tâm trạng của mọi người lúc này:
- Ọe....
Hầu như toàn bộ đều bắt đầu nôn khan, 1 số thậm chí nôn ra toàn bộ bữa tối của mình. Không có cách nào, bởi vì thật sự thảm trạng của người này... quá kinh khủng, thậm chí còn không thể nhận rõ gương mặt nữa.
Vũ run lẩy bẩy, 1 tay vẫn đang bóp lấy cổ muốn không cho nôn ọe ra, chân thì chạy thẳng hướng đến cửa ra, hầu như cùng lúc toàn bộ 15 con người cũng đều tái ngoét mặt mày chạy hướng đến cửa ra.
Liên mặt mày xám lại, suýt nữa thì không thể nhấc chân lên nổi, ngã xuống đất, run rẩy bò dần về phía sau..
- Tách...
Đột nhiên có 1 tia nước rơi xuống đầu vai Liên, hắn nhìn lên.. thì thấy tia nước đang nhỏ giọt từ trên trần nhà, và từ chỗ tiếp giáp ánh sáng với màn đêm, hắn thấy.. 2 con mắt.. không phải, là 2 con dòi, trên mọc ra 2 cái nhãn cầu đang nhìn lấy hắn, phần còn lại quá tối để có thể nhìn rõ, còn cái đèn pin.. quên đi, lúc này hắn chỉ nghĩ cách để có thể chạy ra cửa thôi.
Không biết từ đâu lấy tới sức lực và dũng khí, hắn bật 2 chân dậy chạy ra ngoài, nhưng không phải là chạy bằng 2 chân, mà là chạy bằng tứ chi, phải mãi đến tận khi chạy ra tới cánh cửa, nơi có bóng đèn điện hắn mới hơi có chút tỉnh táo để vịn vào cửa đứng lên, nhưng ngay sau đó trong cơn kinh hãi lại chạy tiếp, lúc đó đám thằng Vũ đã không thấy đâu cả rồi.
Run lẩy bẩy, hắn vẫn tiếp tục chạy tới tận cầu thang sau đó không còn là chạy nữa mà là nhảy đến 5 bậc thang 1, lúc bình thường thì tuyệt đối hắn sẽ không bao giờ dám, hoặc là đủ can đảm để nhảy 5 bậc 1, bởi vì như thế rất khó khống chế lấy lực, mà lúc này tựa hồ như bởi vì kinh hãi quá độ mà hắn bỏ qua luôn các thường thức thông thường của mình, nếu có thể dùng 1 từ diễn tả tâm trạng của hắn lúc này thì đó chính là.. kinh sợ..
Liên thậm chí không biết mình đã chạy bao lâu, hoặc bao xa, trong tâm trí của hắn từ khi nhìn thấy cái cục xác người kia và cái 'thứ mà có quỷ mới biết là thứ gì' kia, thì chỉ có duy nhất 1 từ, và cũng chính cái từ đó khiến cho hắn có thể chạy nhanh hơn bình thường hắn có thể nhiều:
" CHẠY "
Chỉ có duy nhất 1 chữ, 'chạy' mà không phải là ' chiến đấu' hay là 'trốn' hoặc là 'ở lại đê', mà chỉ đơn giản là chạy.
Không phải vì hắn nhát gan hay hèn nhát, mà là vì hắn có cảm giác, 1 thứ cảm giác đến từ sâu trong thâm căn, từ trong những phần bản năng nguyên thủy nhất đã sớm chìm sâu vào trong thứ gọi là 'văn minh', rằng thứ đó chính là "nguy hiểm chết người", rằng nếu hắn không chạy, chính hắn sẽ trở thành 1 cục thịt như vậy.
Liên cũng không biết khi nào hắn dừng lại, chỉ biết điều cuối cùng hắn nhận ra là 1 cú đấm đến từ đằng sau.. và hắn ngất lịm đi..

==========
- Kyle, không phải chúng ta đã có 1 thỏa thuận rằng là sẽ không đoạt con mồi của nhau đúng không.?
Đứng trên 1 nóc tòa nhà, bên cạnh là 1 khẩu pháo loại bắn máy bay, dưới chân là 1 chồng đạn thuộc loại đạn nổ, 1 quân nhân tóc vàng hoe, miệng ngậm điếu thuốc nhìn vào người thanh niên trước mắt đang nổi đóa.
Kyle Krist nói, giọng nhẹ tênh:
- THỏa thuận là thỏa thuận, công việc là công việc, Area23 'nhờ' ta đến xử lý 'Sinh vật chủng loài đặc biệt loại Omega' này cùng với ngươi, vì vậy có lẽ cũng không tính là đoạt con mồi đâu, tính ra mà nói ta cũng không nuốt trôi cái thỏa thuận kia..
Người thanh niên kia lật cái mũ trùm đầu lên, hóa ra là T-Draco, gằn giọng:
- Area23 chó chết, đã nói là ta sẽ được tự tay xử lý, nào ngờ lại phải phân 1 miếng thịt hả, 1 lũ lật lọng. Có rồi, xử ngươi xong thì 9987 cũng chỉ có chính tay ta đi xử lý.
Lúc nói đến câu đầu tiên thì T-Draco quay lưng đi, chân đá vào mấy cái ống bơ do bọn trẻ trâu quanh đó bày ra, nhưng nói đến nửa câu sau hắn quay ngược lại với 1 tốc độ kinh ngạc, người thường tuyệt không thể phản ứng kịp, giơ tay lên như muốn bóp cổ Kyle, từ 5 ngón tay chợt mọc lên 5 cây dao, không, phải nói là 5 cái móng tay dài, nhọn hoắt và đen bóng, tựa như có thể xuyên thủng sắt thép vậy. Trông như 1 Wolverine trừ việc móng vuốt mọc ra từ ngón tay, có 5 chiếc, mỏng hơn, nhỏ hơn, dài hơn và màu đen.
Từng ngón tay hắn cũng trở thành màu đen tím, xen lẫn chút sắc đỏ, mọc ra 1 thứ vảy mà nếu có 1 chuyên gia về hội họa thời kì những năm 1000 trở về trước ở Châu Á ở đây ắt sẽ nhận ra đây chính là thứ mà gọi là 'vảy rồng', trông như vảy cá, nhưng lại sắc nhọn.
Bàn tay biến đổi không quá đặc sắc, 1 nửa vẫn là tay người, nửa còn lại cứng lại, mọc ra lông tơ sắc nhọn như của 1 loài côn trùng nào đó.
T-Draco trông như muốn bóp cổ Kyle Krist, kì thật là muốn để 5 móng tay bất ngờ đâm thủng cổ họng của tên kia, nhưng hắn phải chững lại.
Vì gác trước mặt hắn là 1 khẩu súng săn loại 4 nòng, tưởng giờ không còn ai dùng nữa nhưng bên trong Area thứ này kì thực là cực kì phổ biến vì nó gây sát thương cực lớn ở cự ly gần.
Hơn nữa, cho dù dính 1 phát không chết, với việc tên Kyle này ưa thích dùng đạn nổ, loại đạn sau khi đi vào cơ thể còn phát nổ thêm 1 lần nữa, chủ yếu để tránh cho con mồi bị tổn thương lớp da, làm giảm vẻ đẹp thường thức, thì muốn không chết cũng khó.
- Mọc ra tiếp đi và để xem đạn của ta nhanh hơn hay móng của mi nhanh hơn.
Kyle Krist không chút nào để ý chỉ cách 5 phân ra khỏi cổ họng hắn ta là 5 cái móng vuốt dã thú chầu chực, đưa mắt nhìn lấy T-Draco, miệng mỉm cười:
2 người cứ thế dằng co không ai chịu ai suốt hơn 5 phút, rồi đột nhiên từ trong điện đàm của T-Draco có 1 giọng nói xuất ra:
- Alo alo, 2 người còn có thể nghe rõ ta nói gì không, đã bị đập cho như con chó chết chưa.?
Ngay lập tức hắn cầm lấy điện đàm, quay ngược đi về phía ngược lại, gần như là gầm gừ:
- Chết băm chết vằm đi, tại sao lão nói với ta là nhiệm vụ này là do mình ta xử lý hả.?
Bên kia điện đàm vọng lại 1 tiếng ngơ ngác:
- Có hả.?
- Có!
- Vậy thì quên đi. Nghe này, cập nhật nhiệm vụ, cậu sẽ hợp tác với Kyle Krist, đồng thời 12 phút trước nhân viên tình báo sau khi kiểm tra lại toàn bộ dữ liệu đã phát hiện ra 1 rằng trong 'Hole' này tồn tại 1 thực thể chủng Bioh, cụ thể là loại Bioh 22-Bioh-02, chúng tôi muốn cậu xử lý nó cùng với, ừm, toàn bộ đi..
T-Draco nghe thấy là sinh vật dạng Bioh thì chán nản:
- Lại là Bioh, mấy ông hết việc rồi mà toàn cho tôi chạy đi xử lý sinh vật chủng Bioh vậy, đó là loại tôi ghét nhất đó.
Bên kia bộ đàm truyền đến tiếng cười:
- Cố lên, anh em tin tưởng ở cậu, sau vụ này tôi bao 1 chầu. Xin hết...
- "....?"
T-Draco quay người lại nói với Kyle Krist, lúc này đang chuẩn bị nốt khẩu pháo bắn máy bay hạng nặng.
- Đám tình báo làm ăn không ra thể thống gì nên có thể xuất hiện sinh vật chủng Bioh, chốc nữa cần tiêu diệt, đồng thời cấp trên không muốn xuất hiện nhân chứng.
Không quan tâm lắm đến nửa câu sau Kyle Krist hỏi lại:
- Bioh á.? Là cái lũ chạy loanh quanh đi gieo rắc bệnh dịch à.?
T-Draco gật đầu: - Theo tư liệu cấp trên giao ra, 22-Bioh-02, chủng loài 'sinh vật đặc biệt loại Bioh', hình dáng giống 1 con ruồi kích cỡ tương đương con người, liên tục đẻ ra vô số trứng (100 quả/h), trứng vừa sinh ra là nở, sau đó đi tìm vật chủ, vật chủ trở thành tồn tại tương đương zombie, mỗi vật chủ kí sinh sẽ sinh ra thêm 2 cá thể 22-02, từ đó tạo thành cấp số nhân. Không có khả năng lợi dụng. Ừm, có vẻ 1 quả bom liền có thể giải quyết mọi phiền toái.
Kyle Krist lôi từ trong 1 cái túi ra 1 cục C4 to bằng cái thùng phia, nói: - Đã có. - Liền ngay sau đó T-Draco mắt máy giật:
- Để nó ra xa ta 1 chút, nó mà nổ thì ta liều chết với người..
==============
- Ê Liên tỉnh dậy coi - Thằng Vũ đang đạp vào đầu Liên để cho Liên tỉnh dậy, biện pháp có chút thô bạo.
- Định mệnh, mày có thể không đạp vào đầu tao không con chóa.? - Liên né khỏi 1 cú đạp, gằn giọng nhìn vào Vũ, tựa hồ chuẩn bị xông tới đập cho hắn 1 trận.
- Ồ, tỉnh rồi, nè mọi người, thằng Liên tỉnh... ê con chó, mày đánh tao làm cái gì hả.?
2 đứa lao vào nhau cào cấu cắn xé, khiến cho mọi người đang tụ tập ở ngoài cổng trường nhìn hết về phía này.
5 phút sau.
- Ồ, ta đã bất tỉnh được hơn 20 phút cơ à.? - Liên đang ngồi trên vỉa hè, nhìn vào trong trường, nơi này quả thực hết sức.. kinh dị, khéo từ giờ hắn cũng sẽ tuyệt đối không dám tới đây vào ban đêm nữa.
- Ừ, ta đã gọi cho cảnh sát rồi, họ bảo sẽ đến sau tầm 1 giờ nữa, cha ta hiện cũng có bảo là vài nơi trong thành phố cũng xuất hiện án mạng hết sức kì lạ cứ như không phải của con người gây ra vậy, hiện tại phải điều thêm lực lượng ở nơi khác về.
Hùng nói, vừa nhìn điện thoại, lão già nhà hắn có thể nói là 1 tay cảnh sát khá được, nhà thằng này có truyền thống làm cảnh sát hoặc quân đội.
Bất quá có gì đó trong giọng nói của Hùng khiên cho Liên trở nên bất an.
Án Mạng.?
Không phải con người.?
Kì lạ.?
Lập tức Liên đứng bật dậy run lẩy bẩy, như là mới nhớ đến cái gì đó.
1 cặp mắt nhìn vào hắn từ trên trần nhà, 1 cặp mắt tuyệt đối không phải của con người.
- Này, chúng ta cần phải chạy gấp, trong trường có.....
Liên không thể nào kết thúc câu nói đó, đơn giản vì ngay lập tức 1 trận động đất ngắt lời hắn, 1 trận động đất đủ khiến cho mặt đất rung lên bần bật, hôm nay tuy có nhiều động đất, nhưng lần này.. chính là mạnh nhất.
Kyle Krist và T-Draco nhìn chằm chằm vào phương Nam, cả 2 người nghĩ đến cùng 1 thứ.
Phương Nam, cách đó vài trăm mét,
1 cái Hố Tử Thần to khổng lồ, rộng tối thiểu vài chục mét sụp xuống, 1 thân ảnh cao tối thiểu 200 mét nhô lên cao, hét lên 1 tiếng dài.
Phần chân nó như thân dưới của loài chim, phần ngực như con người trừ việc có 1 lỗ thủng ở giữa ngực và nhiều cơ bắp hơn trăm lần, 2 tay có lông vũ bao bọc.
Phần cổ của nó dài phải tới 60 mét, phần đầu to ngang bằng 1 tòa nhà 5 tầng, dạng hình trứng.
3 con mắt, mỗi con to bằng 1 căn phòng cỡ nhỏ.
Nó hét lên 1 tiếng dài, bên dưới nó tựa như có 1 đàn kiến sôi trào ùng ục, trừ việc bọn chúng không phải là kiến, mà là những con... sinh vật không biết tên, trào dâng lên, con to như tòa nhà, con lại dài như 3 cái xe buýt, lại có những con nhỏ như cái chai nước, tóm lại...
1 tập hợp của vô số loại quái vật...
Tiếng chuông đồng hồ đầu tiên của ngày Tận Thế...
Đã Điểm...
" KREZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZKKKKKKKKKKKK................"

*Ảnh:https://drive.google.com/open?id=0B5P1i3jWxScoc20yV0xWLXAtNnc