Chương 20: Người Hầu Hộ Vệ

Chúa Tể Hải Dương

Chương 20: Người Hầu Hộ Vệ

Chương 20: Người Hầu Hộ Vệ


Vô Hải bắt đầu luồn lách khắp nơi trong khu này. Hai con sói tập kích cậu từ phía sau thì ngay lập tức có một cái xúc tua từ đằng sau hiện ra đập bay cả hai con vào gốc cây bên cạnh.

Vô Hải xoay người lại, xiên đinh ba vào măt của một con sói rồi quay sang đập thẳng cả đinh ba lẫn xác của con sói này vào một con khác.

Cột sống của con sói thứ hai gãy nát ra làm đôi, Vô Hải rút đinh ba ra. Tạo thêm bốn quả cầu nước bắn chuẩn vào bốn con sói khác đánh gãy xương chúng khiến chúng nó liệt luôn trên mặt đất.

Bốn con sói la lên từ bốn hướng khác nhau, một cái Xúc Tua khác lao ra, đập thẳng hai con sói xuống mặt đất. Vô Hải quật Đinh Ba chém bay đầu một con. Con còn lại lao lên cắn vào cổ Vô Hải, Vô Hải nâng Đinh Ba lên chặn lại họng của nó.

Vô Hải xoay người, đì mạnh đinh ba, đẩy con sói vào thân cây bên cạnh. Hai con sói lao lên thì lại bị Xúc Tua sau lưng Vô Hải đánh chết.

Vô Hải nghiến răng, muốn dùng cán đinh ba đì gãy xương con sói tới chết. Bổng dưng cậu giật mình lùi lại như đã tỉnh táo Vô Hải đâm xuyên Đinh Ba vào giữa ngực con sói, kết thúc mạng sống của nó.

Nhìn con sói đang từ từ trượt xuồng đất, dòng máu liên tục chảy ra từ ngực rồi nhuốm lên bộ lông của nó. Vô Hải quay đầu rời đi tiếp tục chạy.

Hàng chục, gần cả hàng trăm con chó sói vẫn ráo riết đuổi theo Vô Hải không ngừng.

Vô Hải vừa chạy vừa giết sói. Địa hình rừng thẳm khiến cậu gặp khá nhiều khó khăn trong việc di chuyển nhưng rất tiện lợi khi cậu chiến đấu với số lượng lớn chó sói, dù sao vẫn đỡ hơn khi bị bao vây xung quanh như hồi ở công viên, ở trong rừng cậu có thể vừa di chuyển vừa tấn công, lợi dụng các thân cây to cao để tránh né, cản đường bọn sói đói.

Một con sói lao ra từ phía bên cạnh Vô Hải, cậu liền vung ra Đinh Ba găm thẳng cơ thể nó vào thân cây rồi chạy tiếp.

Ngay khi bọn sói còn đang đuổi theo thì bổng dưng tất cả chúng đều đột ngột dừng lại nhìn chằm chằm Vô Hải rồi rời đi.

Vô Hải tỏ ra hơi khó hiểu, nhưng cậu nhận ra nơi đây hình như là chỗ gần với vị trí của cái cây ban nãy. Cậu liền hiểu ra là bọn sói này biết rằng vị trí của cái cây là ở gần đây nên chúng mới rút lui.

Vô Hải cũng không suy nghĩ gì thêm mà lập tức chạy về căn chòi của mình.

Vô Hải nằm ngâm trong nươơc biển để hồi phục thể lực cùng mấy thương nhẹ trên người rồi đứng dậy, mặc quần áo xoa cằm suy nghĩ.

"Cái cây đấy thì hiện tại rõ ràng là không có cách nào dọn được rồi. Mà hơn nữa rốt cuộc thì nó là cái thứ gì vậy nhỉ? Thu thập xác chết rồi hấp thụ máu thịt của chúng nó. Nó đang phát triển và ngày càng trở nên mạnh hơn sao?"

"Nhưng mà nếu là như vậy thì không được rồi, nó càng mạnh thì mình càng dễ gặp nguy hiểm hiện tại thì nó chỉ đơn giản là thụ thập xác chết mà thôi. Nhưng đó là vì nó không thể nào tấn công hay giết những con động vật khác được. Nhưng nếu nó mạnh đến mức nào đấy rồi khiến cho tầm tấn công của nó bao trùm cả cái đảo này thì sao? Đến lúc đấy chắc chắn nó sẽ dùng sức mạnh của mình để dọn sạch toàn bộ sinh vật sống này rồi." Càng nghĩ Vô Hải càng cảm thấy nguy hiểm hơn, hiện tại cậu cũng không thể rời khỏi hòn đảo này, cách duy nhất để có thể không gặp nguy hiểm là diệt cái cây kia đi hoặc thoát khỏi nơi này.

Nhưng diệt cái cây kia đi đã không thể rồi, mà muồn rời khỏi hòn đảo này càng khó hơn nữa. Vô Hải suy nghĩ một hồi cũng chả nghĩ ra được cách gì hay ho liền chọn tạm thời để sau rồi tính cách tiếp, dù sao thì hiện tại cũng không có cách gì cả.

Thế là Vô Hải liền để chuyện này sang một bên, trước tiên đi bắt cá lấp đầy cái bụng cái đã nào....
Ở phía bên này, Chí Duy với dáng vẻ và cách ăn mặc vô cùng nghiêm túc chỉnh chu và sạch sẽ với áo sơ mi trắng thắt cà vạt xanh họa tiết trắng quần đen và một cái áo gi lê đen bên ngoài bên hông còn xách theo một thanh kiếm mỏng nữa.

Chí Duy đi trên một cái hành lang dài rộng, hai bên là những bưc tường trắng, treo những cái đèn chuyên dùng dầu hỏa với họa tiết tỉ mỉ đắt tiền.

Chí Duy ngửa đầu ngáp một cái liền bị người phụ nữ bên cạnh cậu nhắc nhở.

"Đừng có làm cái hành khiếm nhã đó khi đang ở đây, nhỡ bị người khác thấy thì sao?" Giọng nói quở trách vang lên từ người phụ nữ đi phía trước Chí Duy.

Cô trông có vẻ khá trẻ nhưng có vẻ ngoải dày dặn, cô măc một bộ váy hầu gái cổ điển, mái tó màu đỏ hồng đậm búi lên cao với hai lọn tóc rơi xuống ngang mặt, cô đeo một chiếc kính, cô sở hữu vẻ đẹp lạnh lùng mà đầy cuốn hút, khiến người ta có cảm giác hơi kỳ lạ khi ở gần.

"Ớ? Em xin lỗi chị Qaura, tại tối hôm qua em thức hơi trễ." Chí Duy giật mình rồi gãi đầu cười hì hì.

"Thật là, đã là một người hầu thì cậu phải biết mà tữ chăm sóc sức khỏe của mình tốt hơn đi chứ." Qaura thở dài đẩy kính rồi nhắc nhở tiếp. "Nếu ngay vả mình cậu cũng không chăm sóc được thì làm sao cậu bảo vệ được chủ nhân của mình đây?'

"Vâng vâng, em biết rồi mà lại." Chí Duy nhún nhún vai rồi lắc đầu tỏ ra thể mình không muốn tiếp tục nghe cằn nhằn và chỉ trả lời cho có vậy.

"Hài... thât là, sao cô chủ lại chọn cậu làm người hầu cận vệ cơ chứ?"

Qaura tiếp tục thở dài còn Chí Duy thì cười lên rồi nhún vai tõ rõ đến mình cũng không biết là tại sao.

"Đừng hỏi em, có hỏi thì em cũng không biết đầu."

"Được rồi! Nghiệm túc đi, chúng ta tới phòng của cô chủ rồi đây!" Qaura lên tiếng nhắc nhở Chí Duy.

Chí Duy cũng thẳng lưng đứng ở trước cánh cửa phòng cao hơn hai mét được khảm nạm chi tiết hoàng kim trước mặt mình này.

Cậu đứng bên trái đằng sau Qaura. Qaura gõ rồi nói to.

"Cô chủ ơi! Tôi tới rồi đây. Tôi vào nhé?" Sau đấy chờ một hồi lâu thì không thấy ai đáp lại, Qaura liền tự nhiên như thường mà dùng hai tay bước thẳng vào bên trong.

Cánh cửa này hoàn toàn làm từ kim loại khối nguyên chất và vài cân vàng để làm chi tiết nên nó hiển nhiên là rất nặng. Qaura dồn lực đẩy thẳng cánh cửa ra rồi đi vào trong.

Bên trong là một căn phòng sạch sẽ, rộng rãi, trang trí bắt mắt với mấy cái tủ giá trị đủ đễ mua một căn nhà và cái giường rộng huênh hoang mềm mại tới mức khiến người trở nên thoải mái ngay lập tức sau khi nằm lên.

Bên trên là một cái chăn chùm kín một ai đó. Qaura vô cùng tự nhiên lại gần rồi kéo cái chăn ra, còn Chí Duy thì vẫn đứng ở bên ngoài cửa mà không bước vào.

"Dậy đi nào Tiểu Thư Theiera ơi!!" Qaura giật giật cái mền trên giường nhưng lại cảm thấy nó bị giữ lại, thế là cô dùng sức rồi giật bay cái mền rồi sẵn tiện giât người ở bên ngồi dây luôn.

"Hueh... Qaura để ta ngủ thêm một lát đi mà..." Theiera với mái tóc màu vàng bù dù, gương măt ngái ngủ lau lau mắt mình rồi nói với Qaura.

"Không được! Ngài phải dậy ngay! Bây giờ đã trễ lắm rồi đấy!" Qaura không để cho Theiera nằm xuống mà lôi cô dậy rồi kéo cô vào phòng tắm bên cạnh để cô ngay lập tức đánh răng rửa mặt.

Chí Duy từ từ đóng cửa lại. Bêm trong trở nên ồn ào một chút do tiếng trách móc của Qaura vang lên. Một lúc sau thì cánh cửa lần nữa mở ra, Theiera cùng với Quẩ bước ra ngoài.

"Chào buổi sáng, tiểu thư?" Chí Duy đăt tay lên ngực rồi hơi gập người mà chào cô.

"Ừ chào buổi sáng, Chí Duy." Theiera hơi gặp khó khăn trong việc phát wn tên của cẫu, nhưng về cơ bản thì vẫn có thề nghe được.

Theiera là một người con gái xinh đẹp với sự đáng yêu của một thiếu nữ, mái tóc màu vàng ngắn óng ả, đôi mắt đen trái ngược cùng với bộ váy trắng dày đậm các chi tiết tôn lên vẻ đẹp như một viên ngọc quý giá vô tận của cô.

Theiera cùng với Qaura và Chí Duy theo sau cùng nhau đi đến một nơi nào đó. Băng qua những hành lang dài ngoằng được trang trí vời cả đống thứ đắt tiền, cả ba người cuối cùng cũng đã đến được một căn phòng với cái cửa to và trang trí đẹp không kém gì cửa phòng của Theiera.

Qaura và Chí Duy thay nhau mở cánh cửa trái và cửa phải cho Theiera.

Theiera vô cùng tự nhiên bước vào bên trong. Ở trong căn phòng này là một bàn ăn dài, phía trên có vài người đang ngồi và hưởng dụng bữa sáng.