Chương 14: Loạn Trong Công Viên

Chúa Tể Hải Dương

Chương 14: Loạn Trong Công Viên

Chương 14: Loạn Trong Công Viên


Bên trong một căn phòng kỳ lạ ở một ngôi nhà cao tầng nào đấy, dù trồ đã tối nhưng vẫn không không có một bóng đèn nào bật lên, cửa thì đón kín lai dù rõ ràng là có người ở bên trong.

Lin cởi trần ngồi trên chiếc ghế sô pha, cô tu hết một lon bia rồi ném nó xuống đất.

Lon bia rơi lên trên vũng máu đỏ thẳm ở trên sàn nhá khiến những giọt máu đỏ thổi tung lên. Ánh sáng từ khu đô thị phồn hoa bên ngoài chiếu vào khiến những giọt máu trở nên lung linh lạ thường.

Phía dưới đất, đang nằm chết một đống ở đấy là một gã đàn ông nằm bất động.

Lin lôi cổ gã lên rồi bắt đầu tu sach máu bên trong người hắn. Bổng dưng, hai mắt cô đỏ sáng lên, răng nanh dài nhọn ra, cơ bắp cô phồng lên rồi liên tục rục rịch như có dòi bọ bên trong, tiếng những khớp xương chuyển động răng rắc vang lên.

Những hàng tơ đỏ thẳm như mạch máu bổng dưng phát sáng lên khiến ta có thể dễ dàng nhìn thấy chúng xuyên qua làn da. Toàn bộ mạch máu trên cơ thể Lin sáng lên khiến ta có thể dể dàng nhìn thấy kết cấu của chúng ẩn sau cơ thể đầy mê người của cô.

Sau một hồi thì quá trình này kết thúc, cơ thể của Lin cũng quay trở về như bình thường.

"Trạng thái vừa rồi... vậy đấy là tiến hóa mà mình đã từng được nghe qua ư? Thay đổi nhiều thật." Lin lẩm bẩm trong miệng rồi nhìn bộ móng vuốt đang dần dài ra trên tay mình rồi bổng dưng cô nói lớn lên như thể đang ra lệnh cho ai đó.

"Chuẩn bị đi, chúng ta sắp hành động rồi đấy." Ngay khi cô vừa dứt lời thì đã có vô số đôi mắt đỏ rực xuất hiện ra ở phòng bên cạnh với cái xác của một người phụ nữ và một bé gái dưới chân....
Chí Duy vội vàng chạy đến công viên Sáo Trăng, đây là một cái công viên vô cùng khổng lồ nằm ngay giữa lòng thành phố đông đúc.

Chí Duy chạy thẳng đến chỗ của bạn gái của mình, dừng lại thở dốc rồi xin lỗi cô ấy.

"Xin... xin lỗi nhé Ngọc Ý, anh tới trễ."

"Không sao đâu, em cũng vừa mới tới ấy mà." Ngọc Ý trông như không để ý lắm mà lắc đầu đáp lại.

Cô cái mái tóc cam nhạt dài gần vai, mặc váy dài màu vàng gương mặt có vẻ năng động nhưng lại trông hơi lành tính.

"Mà giờ thì chúng ta chơi gì lấy ta?" Sau khi mua vé vào trong xong, Ngọc Ý lại bắt đầu nhảy nhót đi vào công viên đông kín người, mua kem ăn, mua nước uống đủ các thể loại.

Hai người nhau đi tàu lượn, sau đấy ngồi vùng quay, đi ngắm thú ở khu vực công viên, cười nói đến vô cùng vui vẻ.

Ngọc Ý vui thích vô cùng, liên tục kéo Chí Duy đi khắp nơi.

Cứ như vậy cả hai đi ăn, đi chơi tới gần tối rồi thì cùng nhau tiến vào bên trong Thủy Cung để ngắm cá.

Ánh sáng xanh xuyên qua chiếu vào gương mặt xinh đẹp của Ngọc Ý, cô chỉ chú ý ngạc nhiên mà ngắm nhìn khung cảnh trước mặt mình mà không nhận thấy Chí Duy đang mê hồn mà nhìn vào gương mặt của cô.

Tới lúc Ngọc Ý để ý thì cô liền đỏ măt gượng ngùng quay sang chổ khác. Chí Duy thấy mình bị phát hiện thì cũng làm hành động y chang như vậy.

Ngọc Ý mỉm cười, cô quay qua rồi nói với Chú Duy.

"... Nè, anh nhớ không? Vào cái ngày mà anh tỏ tình với em đấy..."

"Tự dưng em nói tới chuyện này làm gì vậy?" Tự dưng nhắc tới chuyện cũ khiến Chí Duy có chút xấu hổ.

"Thật ra ấy nhé, hôm đấy em cũng đã định tỏ tình với anh rồi đấy."

"Hả? Thật sao?!" Nghe thấy chuyện này khiến Chí Duy bất ngờ rồi mừng rỡ ra mặt. Đôi mắt người nhìn nhau đắm đuối như thể có thể nhìn ra bóng dáng của mình trong mắt người kia.

Gương mặt cùa cả hai từ từ áp lại gần. Ánh sáng lấp lành xuyên qua từ bể nước chiếu xuống hình bóng đan lại vào nhau của hai người.

Rộp rộp. Vô Hải nằm dài trên ghế gỗ, vừa nhìn hai người âu yếm vừa từ từ bỏ khoai tây chiên vào mồm mà nhai.

Chí Duy nhìn thấy Vô Hải ở đằng xa thì giật bắn mình, gương măt đỏ lên xấu hổ khiến Ngọc Ý cũng giật mình bất ngờ quay lại nhìn.

"Mày! Vô Hải! Mày làm gì ở đây vậy?!" Chí Duy chỉ tay về phía Vô Hải như là tức giận mà hỏi.

"Vô Hải?" Ngọc cũng rất bất ngờ mà quay lại nhìn rồi cũng xấu hổ theo.

"Ở nhà chán quá nên tao ra đây chơi thôi ấy mà. Yo, lâu rồi không gặp nhỉ, Ngọc Ý." Vô Hải giơ tay chào hỏi Ngọc Ý. Ngọc Ý cũng gật đầu đáp lại.

"Ừm, lâu rồi không gặp."

"Chà, thấy thằng này có bạn gái tớ tưởng ai, hóa ra là cậu à. Không ngờ là hai người lại hẹn hò với nhau thật cơ đấy." Vô Hải xoa cằm chậc chậc mà trêu đùa Chí Duy.

"Câm mồm đi thằng chết tiệt này! Cút về nhanh đi." Chí Duy tức giận lập tức kêu Vô Hải phắn.

"Ếu thích."

Hai bên cứ cãi qua cãi lại như vậy, cho đến khi bên ngoài bổng dưng phát ra tiếng hét vang lên thu hút sự chú ý của ba người.

Ở bên ngoài công viên, vô số những con chó lớn xác với đôi máu đỏ như máu lao ra tấn công những vĩ khách của công viên này. Đám người chạy tán loạn hết cả lên, vài người ngã xuống rồi bị đám Huyết Hầu xé nát cổ. Vài người thì bị bắt kịp rồi bị dùng móng vuốt cào rách da thịt.

Đã có vài con Huyết Hầu chạy vào bên trong Thủy Cung này, bắt đầu điên cuống tấn công những người ở đây.

"Mẹ nó, bực thế nhờ?" Vô Hải nghiến răng, sau đấy triệu hồi ra một thanh Đinh Ba, lao lên rồi chặt bay đầu một con chó điên.

"Duy! Mày bảo vệ Ngọc Ý đi! Để tao dọn đường cho!" Vô Hải đá bay một con Huyết Hầu khác rồi quay lại nói Chí Duy.

"Được!" Chí Duy gật đầu rồi lấy ra một cây Uzi, một khẩu Glock-34 ném một cho Vô Hải.

"Ể? Có chuyện gì vậy? Sao người kia lại..." Ngọc Ý chỉ tay về phái một ngơươi đàn ông nằm trong vũng máu rồi run rẩy nói. Chí Duy nhanh chóng giữ chặt vai ngăn không cho cô nhìn về phía ấy sau đấy nói.

"Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em." Dứt lời xong cậu liền dắt tay cô, chạy ngay ra ngoài đi theo Vô Hải mà không kịp để cô hỏi hay nhìn bất cứ thứ gì.

Vô Hải vụt Đinh Ba bằng tay trái, đâm chết một con chó Huyết Hầu rồi lại dùng súng tỉa vài phát vào người một con khác sau đó dùng Đinh Ba đâm thẳng vào cổ nó.

Chí Duy ở đằng sau vừa bảo vệ Ngọc Ý vừa dùng súng liên tục tỉa chết mấy con Huyết Hầu một cách không hề nhân nhượng.

Vì Thủy Cung khá gần với lối vào công viên nên khi đi ra cũng dễ thở hơn hẳn.

Trên đường đi, khắp nơi gian là máu me và những cái xác nham nhỡ với từng tảng thịt bị xé nát, nằm yên trong bãi máu đục, ở đâu cũng thấy, mùi hôi tanh của máu tung lên khắp nơi, khét mũi vô cùng.

Ngọc Ý chạy ra tới nơi thì bắt đầu thở dốc, một phần là vì mệt, phần còn lại là vì áp lực tâm lý và sự hoảng sợ.

Cô nhìn chằm chằm vào súng trên tay Chí Duy và Đinh Ba trên tay Vô Hải, cô tò ra vô cùng bối rối và khó hiểu.

"Được rồi nhanh đi thôi." Vô Hải nói với Chí Duy, Chí Duy gật đầu rồi bổng dưng một tiếng hét vang lên khiến cả hai dừng bước chân lại.

Nhìn vào bên trong, Vô Hải và Chí Duy nhìn thấy một người đàn ông hét lên rồi ngã xuống, anh bị con sói cắn thằng vào động mạch cổ, gương mặt hoảng sợ, miệng phun ra máu tay liên tục với về phía trước như đang cầu cứu.

Thấy cảnh này, mặt Vô Hải và Chí Duy ngơ ra. Tay của hai người bất giác nắm chặt lại.

"Mẹ ơi!" Một đứa nhóc bổng dưng lao lên nhưng ngay lập tức bị Chí Duy ngăn lại.

"Đừng vào nguy hiểm!"

"Anh! Anh ơi... mẹ... mẹ của em..." Đứa nhóc vừa khóc vừa cố gắng nói gì cái gì đó nhưng do nức nở quá nhiều nên giọng nói bị đứt quảng. Tay liên tục chỉ vào bên trong công viên như muốn biểu thị gì đó.

"Đừng lo nhóc, bọn anh sẽ đi vào rồi tìm mẹ cho nhóc nhé!" Chí Duy xoa đầu thằng vé rồi nhìn Vô Hải, hai người nhìn nhau rồi gật đầu.

Chí Duy cắn chặt răng quay ra nói với Ngọc Y rồi. "Em hãy mau mang đứa nhóc nay rời đến nơi an toàn trước đi. Nhớ báo cảnh sát nhé."

"Anh định đi đâu..." Ngọc Y muốn hỏi nhưng Chí Duy đã cắt ngang. Cậu nở một nụ cười tươi sáng không hề giả dối mà nói.

"Yên tâm đi, anh sẽ an toàn trở lại mà." Rồi sau đấy Chí Duy liền quay người cùng Vô Hải đi vào công viên.