Chương 2: Dương Thần

Hắc Ma Long

Chương 2: Dương Thần

Đứa trẻ sau khi bị rơi vào phệ vực, nó liên tục khóc lớn tiếng, nó đang sợ hãi. Nhưng phần ác ma trong nó trỗi dậy lại làm nó bộc lộ bản năng của một ác quỷ, bóng tối càng làm nó phấn khích. Không biết qua bao lâu bỗng một tia ánh sáng nhỏ xuất hiện trong bóng tối vô tận. Ánh sáng của nó vô cùng yếu ớt, như đom đóm trước đèn điện. Thứ ánh sáng yếu ớt đó nó đang di chuyển về đứa trẻ, khi đến gần có thể thấy rõ thứ phát ra ánh sáng đó trông như một viên hắc châu. Nó bay vòng quanh đứa bẽ giống như vô cùng thân thiết đôi lúc nó lại chạm nhẹ như đang chơi đùa. Đứa trẻ ngây thơ nhìn chằm chằm vào hắc châu đó bỗng...

"Ầm...m...m! "

Viên hắc châu đánh vào bóng tối vô tận, tưởng như không có chuyện gì xảy ra nhưng đúng vào lúc này nơi bị hắc châu đánh vào bắt đầu xuất hiện ánh sáng. Ánh sáng dần dần mở rộng, đứa trẻ bị rơi vào vùng ánh sáng đó. Hắc châu không dừng lại mà lại chui vào trong người của đứa bé này, điều kì lạ xảy ra người đứa bé bắt đầu mọc vẩy, chúng giống như vẩy cá nhưng to bóng và có màu đen. Ở đầu có hai chiếc sừng từ từ nhô ra ở chán. Người khác nhìn vào người ta có thể cho rằng đây là điều bình thường của ma tộc khi đến tuổi trưởng thành nhưng sừng thằng bé đang mọc lại màu hoàng kim trông vô cùng kì dị. Đặc biệt Ma Thần tộc khi sinh ra thì rất giống với trẻ con nhân tộc nhưng khi đạt 6 năm tuổi thì mới bắt đầu thay đổi, đầu mọc sừng sau lưng mọc cánh...

Kỳ lạ việc này chỉ diễn ra được mười phút thì biến mất, những vảy đen và sừng lui về sau lưng đứa trẻ tạo thành một hình xăm hắc long uấn lượn... Trong khi đó đứa trẻ đang dần dần từ không gian rơi xuống, phía dưới nó là một hành tinh nhỏ màu xanh. Khi bắt đầu rơi tới bầu khí quyển, chiếc vòng trên cổ khắc chữ Vương của đứa bé bắt đầu phát ra ánh sáng màu đen. Thứ ánh sáng này, nó bao bọc lấy đứa bé như một tấm chắn tránh cho các yếu tố xung quanh gây nó bị thương.

...

Trên bề mặt hành tinh nhỏ màu xanh này có vô số cây cối động vật phát triển, tiếng chim cùng tiếng nước chảy hòa nhịp nghe vô cùng dịu dàng. Bỗng có ánh sáng đen từ trên bầu trời rơi xuống mặt đất, chỉ nghe thấy một tiếng " Bùm... ". Theo tiếng nổ mạnh đó mặt đất bị rung chuyển dữ dội, các loại động vật hoảng loạn chạy tản ra khắp nơi. Chỉ thấy nơi ánh sáng rơi xuống xuất hiện một hố sâu, xung quanh cây cối đỏ rạp, chỉ thấy ở giữa hố sâu xuất hiện một đứa trẻ. Nó nằm im không phát ra bất cứ một tiếng khóc nào, nhìn vào tưởng như đã chết nhưng thực ra nó đang chìm trong giấc ngủ say.

...

Cách nơi này một km về phía đông, nơi đó một trung niên đang thẫn thờ trước cảnh ngoại vật rơi xuống, hắn không tin được vào mắt mình... Trung niên này chỉ là Luyện Thể tầng bốn, mạnh hơn người bình thường một chút. Hắn tên Dương Dũng là một võ giả chuyên vào rừng hái dược liệu, đã có vợ nhưng mười năm trôi qua vẫn không có đứa con nào nên khiến hắn rất buồn dầu. Hắn rất yêu vợ mình nên dù không có con hắn cũng không bỏ hay lấy người con gái khác. Dương Dũng trần chừ, hắn nghĩ,: " không biết ta nên lại chỗ ngoại vật kia không!... Nếu là vật lành thì không sao nhưng nếu là ác vật thì... Không thể lường trước được. ".

Hít một hơi sâu để thả lỏng bản thân, hắn liều mình bước tới chỗ ngoại vật vừa rơi xuống. 30 phút sau, trước mắt hắn một hố sâu xuất hiện làm cho hắn phải há hốc mồm vì giữa hố sâu đang có một đứa trẻ nằm đó ngủ. Đứa trẻ trông vô cùng dễ thương, khiến Dương Dũng vô cùng động lòng nhưng hắn cố kìm nén lại. Vì hắn lo lắng, cảm thấy đứa trẻ này không bình thường, từ trên bầu trời rơi xuống mà người không có lấy một vết thương ngay cả võ giả như hắn cũng phải tan xương nát thịt.

Suy nghĩ đó làm hắn sợ hãi, đang định quay đi thì tiếng khóc của đứa trẻ vang lên " oe...oe... ". Dương Dũng quay lại nhìn thì phát hiện đứa trẻ đang chăm chăm nhìn hắn điều này lại càng làm cho Dương Dũng bộc lộ lòng trắc ẩn. Hắn liều mình bước xuống dưới, đến gần đứa trẻ hắn đắn đo một lúc rồi mới bế đứa trẻ lên. Khi bế lên hắn phát hiện cổ đứa bé có đeo một chiếc vòng màu đen, trên đó còn có khắc chữ nhưng hắn không thể hiểu được loại chữ này.

Dương Dũng bế đứa trẻ trên tay nhìn quanh người đưa bé thì phát hiện sau lưng có một hình xăm một con Hắc Long. Cũng không nghĩ nhiều liền bế đứa bé về nhà, hắn cũng không lo vợ hắn. Hắn biết vợ hắn cũng rất yêu trẻ con lại cộng thêm việc đã lâu không có con, nên việc nhận đứa trẻ này chắc không thành vấn đề...Về nhà sau một hồi bàn bạc qua vợ hắn cũng đồng ý việc nuôi đứa trẻ này. Vợ Dương Dũng tên Tiểu Nguyệt là một người không xinh đẹp lắm nhưng rất hiền lành. Hai vợ chồng Dương Dũng sau khi nhận nuôi đứa trẻ này quyết định đặt tên nó là " Dương Thần".

Dương Thần sau khi được nhận nuôi, trải qua sáu năm hắn lớn một cách nhanh chóng đến không tưởng. Sáu tuổi đã cao bằng một chiều cao trung bình người lớn (1m60 nhá), sức khỏe thì có thể sánh ngang một thiếu niên mười tám. Điều khác thường này khiến vợ Chồng Dương Dũng vô cùng lo lắng, cũng như Dương Thần từ bé cô đơn không một đứa trẻ nào chơi cùng hắn vì hắn quá khác biệt. Nhưng khi hắn bốn tuổi đã có một người bạn thân, đứa trẻ ấy tên Hồng Vũ. Hai người chơi với nhau thân thiết, điều này khiến Dương Thần vô cùng vui vẻ. Mỗi khi Hồng Vũ bị đứa trẻ nào bắt nạt thì Dương Thần sẽ ra tay bảo vệ, vì Dương Thần quá cao lớn nên đứa trẻ nào trong làng cũng sợ hắn.

...

-" Mẫu Thân, con đi ra ngoài chơi với Hồng Vũ nha? "

Tiểu Nguyệt vui vẻ trả lời:

-" Con ra ngoài nhớ cẩn thận nha! Đừng có ham chơi quá mà lại quyên đường về. "

Dương Thần vui vẻ chạy ra ngoài cửa hô lớn:

-" Mẫu Thân yên tâm đi, con sẽ về sớm... "

Sau khi ra khỏi nhà Dương Thần liền chạy về phía đông ngôi làng, đến trước một căn nhà thô sơ thì gọi lớn:

-" Hồng Vũ, Muội ra đây Huynh với muội đi chơi! "

Sau đó một bé gái từ trong nhà bước ra, cô bé trông khá xinh xắn. Thấy Dương Thần thì cười tươi, hai người sánh vai bước đi, cô bé không quá cao. Khi đứng cùng Dương Thần thì chỉ tới ngực hắn, mà cũng kém hắn hẳn một tuổi. Hai người rủ nhau lên núi chơi, phía đông ngôi làng có một ngọn núi cao lớn kỳ lạ ngọn núi không có cây cối mọc chỉ có cỏ dại mọc tràn lan.

Muốn đi đến ngọn núi đó thì phải đi qua một con suối, đến đó Dương Thần thấy Hồng Vũ loay hoay thì hắn bảo:

-" Muội chèo lên lưng huynh đi, huynh cõng muội qua... "

Cô bé tươi cười, ánh mắt ngây thơ vô cùng lập tức chèo tót lên lưng Dương Thần. Hắn cũng cười ha hả, hai người cùng nhau qua suối. Bỗng đến giữa con suối cô bé Hồng Vũ nói một câu ngây ngô:

-" Sau này muội lớn nhất định sẽ lấy huynh làm phu quân. Hihi"

Dương Thần tuy cao lớn nhưng tính cách vẫn là ngây thơ của một đứa trẻ sáu tuổi. Hắn cũng đáp lại:

-" sau này huynh cũng thế, nhất định sẽ lấy một nương tử tốt như muội. "

Hai đứa trẻ nói chuyện với nhau vui vẻ, cứ thế đi đến ngọn núi. Đến nơi Dương Thần bảo Hồng Vũ đợi ở đó để hắn đi kiếm chút đồ ăn.

-" Huynh yên tâm đi đi, muội sẽ đợi ở đây! "

Dương Thần liền quay đầu đi xuống chân núi, hắn chưa đi được xa bỗng tiếng hét của Hồng Vũ vang lên. Lo lắng hắn vội nhặt một cành cây khô bên cạnh rồi chạy lại chỗ Hồng Vũ. Đến nơi hắn thấy một con yêu thú to lớn đang tiến lại gần cô vé, hắn hai chân run rẩy nhưng ý nghĩ bảo vệ cho Hồng Vũ nên hắn lập tức lao lại chắn trước mặt yêu thú. Cầm cành cây khô trong tay khua trước mặt, chân hắn không ngừng run rẩy khi đứng trước mặt một yêu thú lớn như vậy. Yêu thú trông khá giống một con sói, nó gầm lên lao vào Dương Thần. Dương Thần chết lặng, giờ phút này hắn không biết phải làm gì. Kỳ lạ lúc này chiếc vòng trên cổ hắn bất đầu phát sáng, bỗng...

" vút... "

Một ánh sáng xanh bay qua mặt Dương Thần đâm xuyên người yêu lang, khiến nó gào lên đau đớn rồi gục xuống... Khi thấy yêu Lang đổ xuống thì thân hình Dương Thần cũng đổ xuống theo, tim hắn vẫn còn đập nhanh liên hồi.

Một lúc Dương Thần ngẩng mặt lên thì một bóng người đã đứng trước mặt hắn, giật mình lui ra sau. Hắn nhìn rõ người này là một trung niên mặc áo đạo màu xang, râu ria xồm xoàm. Trung niên đó hỏi thăm:

-" Hai đứa có bị làm sao không? Còn bé thế này thì không nên đi một mình nguy hiểm lắm, về ở nhà với cha mẹ đi! "

Dương Thần đứng dậy, nắm lấy tay Hồng vũ. Hắn nghĩ đến lời mẫu thân dạy nên cúi người xuống nói:

-" Đa tạ thúc thúc..."

Vị trung niên kia cười vui vẻ:

-" Còn bé vậy mà rất biết lễ phép. Rất Tốt! Rất Tốt?! "

Hồng Vũ đằng sau ôm chặt lấy người Dương Thần, cô bé vô cùng hoảng sợ sau lần này. Dương Thần cũng quay lại an ủi, còn vị Trung niên kia thì chăm chú quan sát hắn rồi bỗng nhiên lên tiếng:

-" Cậu bé, ngươi tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi! "

Dương Thần thành thật trả lời:

-" Thúc thúc, ta tên Dương Thần! Năm nay đã tròn sáu tuổi. "
Nghe vậy trung niên giật mình, nhìn chiều cao cùng thân thể như vậy ai có thể tưởng tượng được đây mới chỉ là cậu bé sáu tuổi. Nhưng được một lúc thì trung niên trở lại bình thường, hắn nghĩ cũng có nhiều trường hợp khác lạ mà hắn không biết.

-" Sáu tuổi sao! Cũng đã đến tuổi rồi. Dương Thần sau khi về nhà thì ngươi hãy bảo cha người một tháng sau cho người đến núi Phong Vân để kiểm tra cùng thức tỉnh tiềm lực nhé. Đến lúc đó nếu ngươi thiên phú tốt thì cuộc sống ngươi có thể được thay đổi rồi! ".

Dương Thần cũng biết đây là việc gì vì cha hắn cũng là một võ giả nên đã kể với hắn rồi, hắn không ngỡ ngàng mà tươi cười đồng ý. Sau đó trung niên lập tức rút kiếm trên người yêu lang ra tung lên trời, sau khi tung lên chiếc kiếm không dụng mà lơ lửng trên không. Trung niên nhảy lên, phi kiếm lập tức lao đi. Dương Thần ánh mắt sáng ngời nhìn theo phi kiếm dần dần biến mất ở chân trời.