Chương 3: Thức Tỉnh

Hắc Ma Long

Chương 3: Thức Tỉnh

(Mọi người cố gắng xem hết chương để biết thêm nhé ^_^)

Dương Thần đang thất thần thì Hồng Vũ lay lay hắn tỉnh lại. Giật mình, Dương Thần quay lại gãi đầu ngượng ngùng. Hắn cùng Hồng Vũ cùng nhau xuống núi trở về làng, trên đường đi bọn chúng vẫn sợ hãi về việc vừa rồi.

....

Bỗng từ đằng xa, trong ngôi làng đang bốc lên từng đám khói đen. Dương Thần cùng Hồng Vũ nhanh chân chạy về ngôi làng, đứng trước làng từng hình ảnh hiện lên trong mắt hai đứa trẻ. Cảnh máu me, từng xác người dân trong thôn nằm la liệt khắp nơi. Đâu đâu cũng là cảnh xác chết và khói lửa, Hồng Vũ bên cạnh thì hai mắt ướt lệ vì sợ hãi. Dương Thần thẫn thờ một lúc thì lập tức nắm tay Hồng Vũ chạy vào làng, trên đường đi cảnh võ giả chiến đấu với đám người lạ mặt rất thảm khốc. Hai đứa trẻ nắm tay nhau chạy về nhà, đến trước nhà Dương Thần gọi lớn:

-" Mẹ Ơi! Cha ơi!... Mọi người đâu hết rồi? "

Trong nhà hắn một trung niên mặt sẹo bước ra, trên tay cầm một thanh đao dính đầy máu tươi. Thấy hai đứa trẻ thì hắn cười lạnh, trái với đó thì hai người Dương Thần, Hồng Vũ sợ tái mặt. Trung niên không nói không nói không giằng vung đao lao tới, mặt thì sát khí hằm hằm. Dương Thần lúc này sợ hãi đến mức hai chân hắn không nhấc lên nổi, khi lưỡi đao đến gần bất ngờ một thanh kiếm chắn trước mặt hắn. Người cầm kiếm chắn trước người hắn vô cùng quyen thuộc với Dương Thần, không ai khác chính là cha hắn Dương Dũng. Dương Dũng lúc này hai mắt đỏ tơ máu vì tức giận gầm lên:

-" Các ngươi thật quá độc ác! Tiểu Nguyệt nàng ấy hiền lành, tốt bụng, đã làm việc gì sai mà các ngươi giết nàng ấy! "

Trung niên mặt sẹo cười rộ lên vô cùng sảng khoái.

-" HaHa... Ta đã là sơn tặc, làm gì có đạo đức hay lí lẽ. Mà ta giết ai là quyền của ta ngươi cản được sao, thôi không cần tức giận vì ngươi sẽ được đoàn tụ với cô ta sớm thôi... "

Trung niên mặt sẹo vung đao liên tục về phía Dương Dũng khiến hắn khó khăn chống đỡ. Từng đao chém xuống khiến Dương Dũng như muốn gục xuống, đằng sau Dương Thần mặt vẫn ngơ ngác nhìn cha hắn. Bỗng Dương Dũng dính một cước của sơn tặc khiến hắn bay ra ngoài sân, sơn tặc lại tiếp tục tiến về phía Dương Thần cùng Hồng Vũ. Dương Dũng dù bị thương nhưng khi thấy vậy lai đứng lên lao về phía trước. Dù biết không phải đối thủ của sơn tặc nhưng Dương Dũng hắn vẫn cố gắng bảo vệ hai đứa trẻ. Cảm thấy sắp sửa không chống đỡ được nữa Dương Dũng quay lại quát lên:

-" Dương Thần dẫn Hồng Vũ cùng chạy chốn đi! Ta sẽ ở đây cản hắn! "

Dương Thần khóc to:

-" Cha con sẽ không đi cả, con muốn ở lại với người và mẫu thân. "

Dương Dũng liều mạng chống đỡ nhưng vẫn gầm to lên:

-" Thằng bé ngốc này đi mau, hãy trở nên mạnh mẽ rồi hãy trở lại báo thù cho ta và mẫu thân ngươi! "

Sơn tặc cầm đao chém tới liên tục, càng chém càng hăng. Nghe những lời này hắn lại có sự phấn khích:

-" Nhóc con ngươi không cần đi đâu cả, hãy ở lại đây đi. Ta sẽ cho cả nhà ngươi được đoàn tụ..."

Dương Thần bất ngờ quay người nắm chặt tay Hồng Vũ bỏ chạy. Điều này làm Dương Dũng mỉm cười hài lòng, còn tên sơn tặc thì tím mặt lại.

-" Nhóc con đừng hồng chạy thoát! "

-" Ngươi cứ vượt qua ta rồi hãy nói. "

Giọng Dương Dũng vang lên đem theo chút đùa cợt. Sơn tặc lại càng tức giận hơn:

-" Thằng cha rưởi đi chết đi cho lão tử. "

Hai người lại xông vào đánh nhau kịch liệt, Dương Thần nắm tay Hồng Vũ chạy một mạch về phía đông. Dương Thần trong lòng hắn đang sợ hãi lẫn đau đớn. Nhìn cha mẹ chết trước mặt mình mà không thể làm gì, hắn hận. Hận bản thân tại sao lại quá yếu đuối, vừa đi hắn vừa lẩm bẩm:

-" Ta phải trở nên mạnh mẽ.... Mạnh mẽ... Mạnh mẽ... "

Hai đứa trẻ cứ thế dắt tay nhau chạy chốn đến bờ suối. Nhưng khi Dương Thần quay đầu lại thì hắn chết lặng tại chỗ. Tên sơn tặc mặt sẹo kia đang đuổi theo phía sau, hắn sắp đuổi kịp rồi. Điều này có nghĩa là cha hắn đã chết, gào khóc Dương Thần kéo Hồng Vũ chạy như điên về phía trước. Nhưng hắn có thể chạy thoát sao, đây là điều không thể. Một đứa trẻ thì làm sao có thể so tốc độ với người trưởng thành mà lại còn là võ giả. Bỗng Dương Thần cảm giác đau đớn sau lưng truyền đến, hắn bị một cước của sơn tặc đá dính. Lực từ cước đó khiến Dương Thần bay xuống suối, đau đớn làm hắn gần như bất tỉnh. Đằng sau tiếng cười man rợ của sơn tặc vang lên:

-" Tiểu tử, ngươi chạy đi... Chạy tiếp đi. Hôm nay lão tử sẽ chơi đùa cùng với ngươi. Hahaha! "


Sơn tặc vừa nói xong thì tiếng hét chói tai của Hồng Vũ vang lên:

-" Dương đại ca... Cứu muội với! Bỏ ta ra...! "

Kèm sau đó là tiếng sơn tặc khoái trí vang lên:

-" Cô bé, đừng lo. Thúc thúc sẽ giải thoát cho ngươi."

Nghe vậy, Dương Thần gượng bò từ dưới suối lên. Trên khuân mặt trắng trẻo của hắn xuất hiện thêm một hàng máu đỏ, gào khóc đau khổ:

-" Đừng làm hại muội ấy! Thúc thúc... "

Sơn tặc như không nghe thấy lời hắn nói, tay cầm đao dơ lên chém xuống.

-" xoẹt... Á...Á...Á. "

Dương Thần chết lặng trước cảnh người Hồng vũ bị giết, tim hắn thắt chặt dường như đã không còn đập nữa. Trong sự lặng im đấy thì tiếng cười của sơn như phá tan sự im lặng đó, sơn tặc bước lại gần Dương Thần đưa tay nắm lấy cổ áo hắn xách lên. Dương Thần vẫn chết lặng không động đậy:

-" Tiểu tử ngươi phải vui mừng thay con bé đó chứ, vì ta đã giải thoát cho nó khỏi cuộc sống tàn khốc này... Bây giờ ta cũng sẽ giúp ngươi giải thoát khỏi sự đau khổ này. "

Sơn tặc ném Dương Thần xuống suối, hai tay giơ đao lên chuẩn bị chém xuống thì bất ngờ mặt hắn biến sắc. Bởi vì lúc này một hình ảnh hiện lên trước mắt hắn, cơ thể của Dương Thần biến đổi. Hai mắt hắn đỏ ngầu như điên cuồng, trên chán hai chiếc sừng màu đen với đầy các loại hoa văn trồi ra. Trông Dương Thần lúc này vô cùng đau khổ hắn co người lại thì sau lưng một cặp cánh màu đen mang theo ma khí quần quận mọc ra. Cản bầu trời biến đổi màu sắc, ma khí ngập trời khiến người ta hít thở không thông. Dương Thần lúc này trông hắn như một ma thần, chiếc vòng ở cổ hắn rung lên liên tục như phấn khích. Đứng dậy, Dương Thần bất ngờ gào lên như một dã thú vô cùng rùng rợn. Hắn đã hoàn toàn mất đi ý thức, bị sức mạnh Ma Thần tộc vừa mới thức tỉnh của hắn chiếm giữ quyền khống chế. Lần thức tỉnh này của hắn gây ra hiện tượng vô cùng lớn khiến các võ giả khắp nơi chú ý.

....

Đằng phía xa trên đỉnh một Hoàng thành, một lão giả đang chăm chú nhìn lên bầu trời. Lão giả vừa nhìn trong miệng lại lẩm bẩm:

" Di tượng kèm theo ma khí lớn như vậy, lẽ nào.... Không không, làm sao có thể chứ! "

Bên cạnh lão giả một thiếu niên thấy vậy kì lạ hỏi:

-" Sư phụ, người biết nguyên nhân gây ra dị tượng này là gì sao? "

Lão giả nghe vậy thì lắc lắc đầu:

-" Ta cũng không rõ, chỉ nhìn thấy dị tượng này khá giống với người xưa kể... Hàng vạn năm trước khi nhân tộc chúng ta quật khởi đã có rất nhiều chủng tộc tấn công nhằm ghìm chặt không cho chúng ta đứng lên. Trong đó có ba chủng tộc mạnh mẽ nhất đó chính là: Thiên sứ tộc, Ma Thần tộc, Hồng Hoang Cự Thú tộc. Trong đó người cầm đầu của Ma Thần tộc chính là một đứa trẻ, đứa trẻ đó vô cùng mạnh mẽ sau này được gọi là Ma Hoàng. Ma Hoàng đó, khi thức tỉnh cũng mang đến dị tượng như vậy. Nhưng có lẽ điều ta suy đoán là sai, Vị Diện của Ma Thần tộc cách nơi này rất xa làm sao có thể xuất hiện ở Vị Diện của nhân tộc mà lại là hành tinh nhỏ bé này được! "

...

Dương thần đã mất hoàn toàn ý thức, hắn sau khi gầm rú thì tiến lại gần sơn tặc. Tên sơn tặc mặt sẹo lúc này hoảng sợ, hai chân run rẩy liên tục. Hắn không tin vào mắt mình, trước mặt hắn giờ đây đang có một ma thần đòi mạng. Sơn tặc bỗng cười phá lên:

-" HaHa... Ta không tin ngươi làm gì được ta. Ngoan ngoãn đứng đó chịu chết đi. "

Dương Thần hắn đã mất ý thức nên không nghe thấy tên sơn tặc nói, hắn vẫn tiếp tục tiến lại. Sơn tặc thấy vậy thì vô cùng run rẩy, đến mức không cầm nổi thanh đao trên tay khiến nó rơi xuống đất. Hoảng loạn tên sơn tặc lập tức quay đầu chay trốn, đằng sau đôi mắt đỏ ngầu của Dương Thần trừng lên. Ma khí xung quanh lập tức vây tên sơn tặc lại, từ trong đó truyền ra tiếng hét thảm thiết. Ma khí tản đi tên sơn tặc đã biến mất không bóng dáng, mặt đất chỉ còn lại một đống máu thịt bầy nhầy vô cùng rợn người.

Bỗng Dương Thần bo đầu kêu thảm thiết, nửa người của hắn lại đang biến thành màu trắng. Đôi cánh sau lưng thì một chiếc đã bị biến thành màu trắng trông giống cánh chim. Đau đớn đã vượt qua giới hạn chịu đựng của Dương Thần khiến hắn ngất đi.