Chương 197: Một chiêu

Gamer Xưng Bá Dị Giới

Chương 197: Một chiêu

- Ta cũng chẳng thèm quan tâm đến đám Tống Võ Môn các ngươi làm gì nhưng nếu dám động vào bạn của ta thì ta tuyệt đối sẽ không đứng nhìn.

Phạm Thiên thả Đàm Hoa Liên xuống và nói, nếu là bình thường hắn đã hóa thân thành sát nhân cuồng ma tàn sát lũ Tống Võ Môn này rồi, nhưng cân nhắc đến Đàm Hoa Liên ở đây thì Phạm Thiên cần kiềm nén một chút.

Phạm Thiên đang muốn phá bỏ ranh giới chính tà trong lòng Đàm Hoa Liên nếu như bây giờ hắn tiến hành đồ sát thì ngay lập tức hình tượng của Phạm Thiên sẽ bị gắn với hai chữ tà ác.

Phạm Thiên có thể ra tay giết người thoải mái không cần cố kị nhưng nhất thiết phải để mình là bên chiếm lý và tuyệt đối không được tận diệt.

Tha cho một vài tên rời đi, như vậy mới thể hiện được sự độ lượng của hắn.

Lưu Viên Tán thấy Phạm Thiên tự xưng là bạn của Đàm Hoa Liên thì một tay hơi đưa ra sau lưng ra hiệu cho thuộc hạ.

Phích Lịch Đạn ngày trước là do cha của Lưu Viên Tán tịch thu từ tay Phích Lịch Tử nên mới có nhiều như vậy chứ bình thường người trong võ lâm khó lòng lấy được Phích Lịch Đạn do Phích Lịch Tử cực kỳ căm hận người trong võ lâm.

Đối phương có thể nắm giữ Phích Lịch Đạn thì chắc chắn phải thuộc một thế lực mạnh mẽ nào đó nên cần phải chuẩn bị kỹ càng.

Phạm Thiên cảm giác cực kỳ phi thường sao có thể không nhận ra động tác của Lưu Viên Tán. Hắn thoáng nhìn mấy tên võ giả của Tống Võ Môn đang lén lút di chuyển ra bao vây xung quanh mình mà cười thầm.

- Muốn dùng nhiều khi ít sao?

Phạm Thiên quan sát xung quanh một chút rồi quát một tiếng:

- Hưng Quân!

Phạm Thiên vừa hô lên thì Hưng Quân liền xuất hiện phía sau lưng hắn, người của Hắc Phong Bang ngay lập tức đã bao vây lấy khu vực này.

Phạm Thiên biết đám Hưng Quân đã sớm đi theo sau mình nên lập tức gọi ra. Nếu như việc gì có thể để thụ hạ hoàn thành thì Phạm Thiên không việc gì phải tự mình ra tay cả.

- Hắc Phong Bang!?

Lưu Viên Tán sao có thể không nhận ra Hắc Phong Bang được, hơn 10 năm trước đây cha hắn chính là chết trong tay người của Hắc Phong Bang kia mà.

Lưu Viên Tán vốn đang sử dụng thái độ bình thường để đối đáp với Phạm Thiên nhưng ngay khi Hắc Phong Bang xuất hiện thì trong mắt của hắn liền hiện lên vẻ căm thù.

- Thì ra các ngươi chính là lũ người của Hắc Phong Bang!!!

Lưu Viên Tán dưới cơn nóng giận không kiềm chế nổi đã rút kiếm lao về phía Phạm Thiên.

Hưng Quân lập tức cản ở trước mặt Phạm Thiên và rút kiếm ra cản lại Lưu Viên Tán.

- Keng!!

Hưng Quân thân là đội trưởng đội 7 của Hắc Phong Bang thì võ công rất cao, cho dù là Lưu Viên Tán cũng không thể sánh bằng. Trừ khi hắn có thể đem Truy Nghĩa Huyễn Ảnh Kiếm Thuật luyện thành nếu không đừng hòng chống lại được Hưng Quân.

Chỉ mới một chiêu Lưu Viên Tán đã bị Hưng Quân đánh lui, nếu bàn về nội công thì hắn còn thua xa Hưng Quân.

- Vạn Phá Kích Nhạc!

Hưng Quân vận khí khiến cho trường kiếm bộc phát ra kiếm quang sáng rực chém xuống đầu Lưu Viên Tán.

- Keng!!

Lưu Viên Tán vội vàng đưa kiếm lên đón đỡ nhưng lập tức bị kình lực của Hưng Quân khiến cho hai chân lún sâu xuống đất và trượt ra sau.

Nhân cơ hội này Hưng Quân lập tức lao tới dùng kiếm đâm trúng bả vai của Lưu Viên Tán.

- A!!

Lưu Viên Tán vội vàng nhảy lui ra sau và dùng tay cầm kiếm ôm lấy bả vai tỏ ra đau đớn. Hắn nhanh chóng dùng điểm huyệt để cầm máu nhưng vết thương quá sâu nên cánh tay này coi như là bị phế tạm thời rồi.

Dù không bị thương tay cầm kiếm nhưng bị mất một tay trong khi chiến đấu là cực kỳ nguy hiểm, nhất là khi đối phương mạnh hơn mình.

Đám người Tống Võ Môn thấy Lưu Viên Tán bị thương thì định chạy tới cứu giúp nhưng người của Hắc Phong Bang đâu có để chúng hành động dễ dàng như thế. Bọn họ lập tức tiến hành bao vây và cô lập đám người Tống Võ Môn.

Hắc Phong Bang cực kỳ tinh nhuệ và thiện chiến, không phải ngẫu nhiên mà chỉ với duy nhất một bang hội dưới tay mà Thiên Ma Thần Quân có thể đẩy lùi cả chính phái vực dậy tà phái đang lụi bại đem lại sự cân bằng cho võ lâm.

Số lượng không hề thua kém thêm vào khả năng hợp đồng tác chiến cực cao khiến cho đám ô hợp do Lưu Viên Tán dẫn tới không chút khả năng phản kháng.

Chủ tướng bị thương, bản thân lại bị bao vây khiến cho bọn chúng hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu mà chỉ có thể cố gắng cầm cự cố giữ lấy mạng sống của mình.

Phạm Thiên thấy đám Tống Võ Môn dễ dàng bị đàn áp thì âm thầm khâm phục chiến lực của Hắc Phong Hội. Hắn cảm thấy nếu như mình bị đám Hưng Quân vây công thì cũng sẽ gặp phải khó khăn không hề nhỏ.

- Hình như Tống Võ Môn còn có mấy lão già rất lợi hại, sao chưa thấy xuất hiện nhỉ?

Phạm Thiên nhớ rằng Tống Võ Môn hiện tại còn một cái trưởng lão hội do thuộc hạ của môn chủ tiền nhiệm tạo thành. Mỗi một người trong trưởng lão hội đều hết sức thiện chiến và người đứng đầu bọn họ là trưởng lão Quang Đông Hy thậm chí còn mạnh không thua gì Hưng Quân.

Vết sẹo trên khuôn mặt của Hưng Quân cũng là do Quang Đông Hy ban tặng cho hơn 10 năm về trước.

- Bọn họ mạnh quá!

Đàm Hoa Liên nhìn thấy Hắc Phong Bang hoàn toàn áp đảo Tống Võ Môn thì kinh ngạc nói.

- Tống Võ Môn không có chút lực phản kháng nào, quả nhiên là bang phái đứng đầu tà phái.

Phạm Thiên nghe vậy thì nói:

- Không hẳn vậy đâu, Tống Võ Môn cũng rất lợi hại chỉ là hiện tại họ thiếu đi một người lãnh đạo giỏi mà thôi.

Phạm Thiên nói xong thì liền cười cười chỉ về phía trước:

- Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới rồi kìa.

Đàm Hoa Liên nhìn theo hướng Phạm Thiên chỉ thì ngay lập tức thấy được mấy lão giả tay cầm binh khí đang chạy về phía này.

- Toàn quân lui lại!

Phạm Thiên quát một tiếng để cho người của Hắc Phong Bang lui lại vì hắn biết bọn họ không thể nào là đối thủ của Quang Đông Hy.

Quang Đông Hy
Đẳng cấp: 47

Trưởng lão hội của Tống Võ Môn vừa rồi phát hiện ra ánh lửa của Phích Lịch Đạn từ xa, bọn họ biết trong võ lâm hiện nay rất ít người có được thứ này và tại nơi như thế này chỉ có đám người Lưu Viên Tán là có mang theo thứ vũ khí cấm này mà thôi.

Quang Đông Hy lập tức dẫn theo mấy người huynh đệ của mình đuổi tới thì thấy Lưu Viên Tán cùng đám môn nhân của Tống Võ Môn bị một đám hắc y nhân bao vây thì liền xông tới muốn giải cứu nào ngờ những hắc y nhân này bất ngờ lui lại.

- Hắc Phong Bang!?

Trưởng lão hội của Tống Võ Môn đều là những người đã từng trực tiếp chiến đấu với Hắc Phong Bang, họ đã từng đánh tan đội biệt kích số 4 do Hưng Quân khi đó dẫn đầu nên không thể nào không nhận ra trang phục của Hắc Phong Bang.

Quang Đông Hy chạy tới gần Lưu Viên Tán và hỏi:

- Môn chủ, ngươi có sao không?

Lưu Viên Tán đang phải chật vật chống đỡ kiếm pháp của Hưng Quân thì bỗng nhiên thấy đối phương rút lui và Quang Đông Hy xuất hiện.

Sự biệt khuất khi bị một tên tà phái áp chế lập tức bộc phát ra và Lưu Viên Tán quát lớn:

- Tại sao các ngươi lại ở đây? Không phải ta đã nói các ngươi không cần can dự vào chuyện này sao!!

Lưu Viên Tán hiện giờ vẫn chết sĩ diện khiến cho Quang Đông Hy sắc mặt ngỡ ngàng khi mình tới cứu hắn lại bị mắng.

Phạm Thiên thấy vậy thì liền cười lớn:

- Ha ha ha! Tự bản thân vô dụng mà không thể chấp nhận sự thật mà lại đi trút giận lên người khác sao? Một kẻ như ngươi mà cũng có thể lên làm môn chủ thì Tống Võ Môn xem ra cách ngày lụi bại cũng không xa.

Quang Đông Hy vội nói:

- Môn chủ, đừng để hắn kích động…

Nhưng Lưu Viên Tán hiển nhiên không chịu nghe lời khuyên của vị nguyên lão này quát:

- Ngươi cũng chỉ là kẻ nấp sau kẻ khác thì có tư cách gì nói tới ta!

Phạm Thiên nghe vậy sắc mặt liền hiện lên vẻ như cười như không nói:

- Ta không thích ra tay với kẻ yếu đuối.

Lưu Viên Tán lại quát:

- Ta thấy ngươi mới là kẻ yếu khi phải nấp sau lưng kẻ khác!

Phạm Thiên thấy vậy liền bước qua mặt Hưng Quân và nhìn Lưu Vân Tán nói:

- Những kẻ yếu đuối thường không tự biết thân biết phận. Được thôi! Nếu như ngươi có khả năng đỡ được một chiêu của ta thì ta sẽ rút lại lời vừa rồi.

Quang Đông Hy lo lắng nói:

- Môn chủ, coi chừng mắc bẫy của hắn.

Lưu Viên Tán đã sớm cực kỳ khó chịu nên những lời của Quang Đông Hy như đổ thêm dầu vào lửa khiến Lưu Viên Tán hất tay của hắn ra rồi đi tới:

- Đừng nói là một chiêu, cho dù là mười chiêu của ngươi ta cũng thừa sức tiếp!!!

Những kẻ nói ra câu này thường chính là đang tự đào hố chôn mình. Nếu như giờ Phạm Thiên thực sự nói Lưu Viên Tán phải đỡ mười chiêu thì quả thực là dồn hắn vào chỗ chết.

Nhưng Phạm Thiên lại khinh thường làm như thế.

- Đối với kẻ như ngươi thì một chiêu là đủ rồi.
-------☆☆☆☆-------