Chương 196: Tống Võ Môn
- Hộc hộc!
Bỗng nhiên phía trước ánh sáng chợt lóe lên, một âm thanh kỳ lạ truyền tới. Một tên thích khách mặc hắc y tay cầm cương kiếm đâm về phía Đàm Hoa Liên.
Đàm Hoa Liên giật mình vội vàng đưa hai tay lên dùng Ma Linh Kiếm cản trước mặt mình.
- Keng!
Đòn tấn công được cản lại nhưng lực phản chấn khiến cho Đàm Hoa Liên mất đà ngã ra phía sau.
- Soạt!
Ngay lập tức một đám đông người đã xuất hiện và bao vây xung quanh nàng. Đàm Hoa Liên cắn chặt môi nhìn một người khoảng gần ba mươi ăn mặc sạch sẽ gọn gàng tay cầm một thanh kiếm xuất hiện trước mặt mình.
Lưu Viên Tán nhìn thanh kiếm trên tay Đàm Hoa Liên thì cười nhạt nói:
- Mặc dù thân thủ của ngươi không tệ nhưng nếu muốn làm chủ nhân của Phục Hoa Ma Linh Kiếm thì còn kém xa lắm. Bảo kiếm như vậy thì cần phải nằm trong tay người đủ khả năng để sử dụng nó.
Đàm Hoa Liên quát:
- Tống Võ Môn đường đường là danh môn chính phái không ngờ rằng lại sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy!
Lưu Viên Tán liền đáp:
- Để có thể áp chế tà ma ngoại đạo thì sẽ cần tới thủ đoạn phi thường.
Đàm Hoa Liên nói:
- Thủ đoạn của ngươi là bắt tay với tà phái để đi cướp đoạt bảo vật của người khác đúng không? Ta nghĩ lịch đại môn chủ của Tống Võ Môn tuyệt đối sẽ không nghĩ tới việc hậu nhân của mình sẽ xuống dốc tới mức như vậy.
Đàm Hoa Liên vừa nói vậy thì Lưu Viên Tán giống như bị nói trúng tim đen quát:
- Im miệng! Sao ngươi dám nhục mạ Tống Võ Môn ta!!
Lưu Viên Tán tay hóa thành tàn ảnh rút kiếm chém về phía Đàm Hoa Liên. Lưu Viên Tán có thể dễ dàng hành hạ Hắc Ưu đến mức không chút lực phản kích, mặc dù lúc đó Hắc Ưu bị thương nặng nhưng không phải ai cũng có thể chạm vào được.
Lưu Viên Tán thân làm môn chủ Tống Võ Môn ngày đêm luyện tập Truy Nghĩa Huyễn Ảnh Kiếm Thuật dành riêng cho môn chủ thì dù không phải tuyệt đỉnh cao thủ nhưng trên võ lâm cũng hiếm có đối thủ.
Đàm Hoa Liên vốn công lực không cao nay bị người truy sát đã sớm sức cùng lực kiệt nên dù cho có kịp nhìn ra chiêu thức của Lưu Viên Tán cũng khó lòng tránh né. Nàng vội vàng đưa kiếm lên chặn lại thế công của Lưu Viên Tán nhưng liền liên tiếp bại lui.
- Keng!!
Mặc dù đã dùng Ma Linh Kiếm triệt tiêu phần lớn uy lực kiếm pháp của Lưu Viên Tán nhưng Đàm Hoa Liên vẫn cảm thấy hổ khẩu tê rần.
!!!
Ma Linh Kiếm bỗng nhiên bị Lưu Viên Tán đánh bật ra, Đàm Hoa Liên tay nắm chặt kiếm thì cũng bị đẩy lùi ra sau. Thế công của Lưu Viên Tán không chút nào chậm lại đâm về phía Đàm Hoa Liên.
Đàm Hoa Liên mắt thấy kiếm của Lưu Viên Tán như một mũi tên bắn về phía mình thì trong lòng hoảng hốt.
Mũi kiếm ngày càng tới gần thì Đàm Hoa Liên bất giác sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại. Trong lòng nàng không hiểu tại sao lại hiện lên hình ảnh của Phạm Thiên.
Phạm Thiên dù là đệ tử của người đứng đầu tà phái nhưng hắn đã cứu Đàm Hoa Liên lại mà còn không chút ngần ngại giúp nàng đoạt lại Phục Ma Hoa Linh Kiếm.
Còn Lưu Viên Tán thì sao?
Thân là môn chủ Tống Võ Môn vậy mà vì đoạt lấy bảo kiếm của Đàm Hoa Liên mà đã thiết kế âm mưu bẫy rập có chút nào giống tác phong của chính phái?
Bây giờ nàng mới nhận ra rằng chính tà hai chữ này nực cười đến mức nào.
Phạm Thiên…
Đàm Hoa Liên trong lòng mặc niệm tên hắn rồi nhắm chặt hai mắt chờ đợi cái chết tới gần.
Nhưng ngay lúc này Đàm Hoa Liên cảm giác mình giống như bị hút vào một xoáy nước và toàn thân như bị co rút lại vậy.
Nhưng Đàm Hoa Liên không hề cảm thấy cơn đau đáng ra phải xuất hiện. Ngược lại nàng lại cảm nhận được một cảm giác ấm áp vô cùng từ sau lưng truyền tới.
Đàm Hoa Liên dần mở mắt ra thì thấy được gương mặt được chiếu sáng bởi ánh nắng lọt qua những tán cây của Phạm Thiên đang mỉm cười nhìn mình khiến nàng cảm thấy mình như là đang mơ vậy.
Nàng chưa chết sao?
Đàm Hoa Liên vội lấy lại tinh thần và định nhìn xung quanh thì đúng lúc này một âm thanh rất lớn vang lên.
- Bùm!!!
Đàm Hoa Liên vội vàng nhìn về nơi phát ra tiếng nổ thì liền thấy được mình đã cách xa vị trí mà nàng đứng lúc trước gần cả trăm mét. Lúc này nơi đó đã bị bao phủ bởi khói lửa mịt mù.
……
Phạm Thiên sau khi bái phỏng Thiên Ma Thần Quân thì lập tức lên đường đi tìm Đàm Hoa Liên. Khi tới nơi hắn lại phát hiện ra nàng đang bị đám người của Tống Võ Môn bao vây và thất thế trước Lưu Viên Tán.
Mặc dù sử dụng Thần Phong Chiếu Ảnh có thể giúp Phạm Thiên lao qua khoảng cách hơn trăm mét chỉ trong nháy mắt nhưng hắn không thể dám chắc mình có thể làm được vạn vô nhất thất.
Ngay lập tức Phạm Thiên đã vận dụng một trong tứ đại thần thông của mình là Di Tinh Hoán Đẩu tiến hành hoán đổi một chiếc lá mình vừa bắt tới tay với viên Phích Lịch Đạn trên người một tên thuộc hạ của Lưu Viên Tán và châm ngòi.
Ngay sau đó Phạm Thiên lại đem vị trí của Phích Lịch Đạn và Đàm Hoa Liên hoán đổi cho nhau khiến cho nàng nằm gọn trong tay hắn còn Lưu Viên Tán thì đâm trúng Phích Lịch Đạn khiến nó phát nổ.
Phạm Thiên hai lần liên tiếp sử dụng thần thông có tiêu hao lớn như Di Tinh Hoán Đẩu mà mặt không đổi sắc. Nếu là lúc trước thì điều này có thể khiến hắn mệt mỏi không nhẹ nhưng hiện giờ Phạm Thiên đã là thất tinh Võ Linh, lượng nội khí được chuyển hóa thành hồn khí đã lên tới hơn bảy thành nên lượng hồn khí của hắn còn vượt xa cửu tinh Võ Linh đỉnh phong.
Hồn khí dồi dào như vậy làm tiền đề cho Phạm Thiên có thể liên tiếp sử dụng thần thông.
Phạm Thiên cứu ra Đàm Hoa Liên thì cúi xuống mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mỹ mâu đang vô cùng kinh ngạc của nàng nói:
- Hoa Liên, ngươi không sao chứ?
Đàm Hoa Liên bị sự xuất hiện của Phạm Thiên khiến cho không nói nên lời. Hai người chỉ chăm chú nhìn đối phương và trong mắt Đàm Hoa Liên bắt đầu những tia sáng kỳ dị.
Đáng tiếc là không khí tốt đẹp không được duy trì quá lâu thì đã bị những kẻ vô duyên phá vỡ.
- Khụ khụ…
Lưu Viên Tán bước ra từ trong vụ nổ của Phích Lịch Đạn thì trông cực kỳ chật vật. Phích Lịch Đạn là loại chất nổ đặc biệt có uy lực rất mạnh do Phích Lịch Tử sáng chế ra chuyên để đối phó với người trong võ lâm nên cho dù Lưu Viên Tán nội lực không kém cũng khó lòng mà triệt tiêu được toàn bộ uy lực của nó.
Không phải ai cũng đủ khả năng ngăn cản được Phích Lịch Đạn như Thiên Ma Thần Quân hay Thiên Hạ Ngũ Tuyệt của chính phái. Nếu không Phích Lịch Đạn cũng không có danh tiếng lớn đến vậy trở thành hàng cấm trong chính phái.
Lưu Viên Tán
Đẳng cấp: 43
Có thể đạt tới Tiên Thiên Cảnh ở tuổi trẻ như vậy quả là đáng nể, nên nhớ nơi này không phải là Thiên Thế đại lục, nơi này tài nguyên cực kỳ thiếu thốn một vật như Trường Bạch Nhân Sâm đã được coi là vô thượng chí bảo rồi.
Bát Đại Kỳ Bảo có thể xuất hiện ở nơi này đã là cực hạn rồi, dù sao vật phẩm cao hơn Địa Cấp dù là ở Thiên Thế đại lục cũng rất quý hiếm.
Nhưng cho dù là Lưu Viên Tán sở hữu một trong Bát Đại Kỳ Bảo cũng khó lòng thắng được Phạm Thiên chứ đừng nói gì tới một thanh kiếm tầm thượng bị Phích Lịch Đạn nổ ra vết nứt trên tay hắn.
- Vừa rồi là Phích Lịch Đạn sao? Đối phương là ai tại sao cũng có thứ này…
Đám người của Tống Võ Môn hoang mang trước việc Phích Lịch Đạn vốn là vũ khí bí mật của mình lại được lấy ra để đối phó với chính bản thân họ.
Lưu Viên Tán sau khi thoáng điều hòa nội khí bị tán loạn sau khi tiếp Phích Lịch Đạn thì lập tức phát hiện ra sự tồn tại của Phạm Thiên.
Mặc dù không hề biết mặt Phạm Thiên nhưng nơi này chỉ có duy nhất hắn là kẻ lạ mặt nên Lưu Viên Tán dám chắc kẻ vừa ném ra Phích Lịch Đạn là Phạm Thiên.
Chỉ là Lưu Viên Tán cũng bất ngờ trước tốc độ của Phạm Thiên khi hắn đã kịp ném ra Phích Lịch Đạn rồi mang theo Đàm Hoa Liên rời khỏi phạm vi vụ nổ trong chớp mắt.
Tốc độ như vậy tuyệt đối không phải kẻ tầm thường nêm Lưu Viên Tán mới không vội vàng ra tay.
- Ngươi là kẻ nào? Tống Võ Môn đang hành sự tốt nhất là ngươi không nên tham dự vào.
Lưu Viên Tán thấy Phạm Thiên sử dụng Phích Lịch Đạn nên khả năng cao là người của tà phái vì chính phái đã bị cấm sử dụng thứ này mới dùng danh nghĩa Tống Võ Môn để đe dọa.
Nếu cùng là cùng phe chính phái thì Lưu Viên Tán còn phải suy tính thiệt hơn nhưng đã là tà phái đối lập thì cho dù xuất động toàn bộ Tống Võ Môn sử dụng mọi thủ đoạn để tiêu diệt Phạm Thiên thì cũng không ai dám nói gì.
- Tống Võ Môn? Đáng sợ lắm sao?
Phạm Thiên khinh thường đáp.
Đệ tử thứ ba của Thiên Ma Thần Quân là Dân Bách Phong có thể lấy thế một người thiếu chút nữa công hạ thành trì của Tống Võ Môn thì Phạm Thiên cũng thừa sức làm được. Cho dù là toàn bộ Tống Võ Môn kéo tới hắn cũng chẳng sợ chứ đừng nói gì tới chỉ hơn trăm tên võ giả ở đây.
-------☆☆☆☆-------