Chương 198: Bại lui

Gamer Xưng Bá Dị Giới

Chương 198: Bại lui

Phạm Thiên đưa tay nắm lấy chuôi Hỏa Long Đao sau đó rút ra và giơ lên. Lưu Viên Tán không nhận ra Hỏa Long Đao nên không chút sợ hãi nào đưa kiếm lên hòng đón đỡ.

- Xoạt!

Thần Phong Chiếu Ảnh!

Thân hình Phạm Thiên hóa thành một đám tàn ảnh cực kỳ khó nắm bắt và xuất hiện ở trước mặt Lưu Viên Tán.

Ma Long Trảm!!!

Một luồng hỏa diễm khí lưu xuất hiện bao quanh Hỏa Long Đao, đây không phải là lửa do Địa Ngục Hỏa Long phóng xuất ra mà là Thiên Ma Thần Công nội kình bộc phát ra.

Phạm Thiên đưa đao chém ngang cực kỳ đơn điệu nhưng lại mang theo uy thế không gì sánh được.

Đao là binh chi bá giả, bản thân nó luôn hết sức đơn giản mà hiệu quả.

- Keng!

Lưu Viên Tán đưa kiếm ngang hông muốn chặn lại đòn này nhưng lực đạo của Phạm Thiên đâu thể coi thường. Kiếm thiện linh hoạt chứ không phải dùng để đấu sức, một khi trực diện va chạm thì đao chắc chắn ép kiếm một đầu.

- Choang!!

Kiếm của Lưu Viên Tán cũng có thể coi là bảo kiếm hi hữu nhưng nếu đem ra so với Hỏa Long Đao chẳng khác nào que tăm xỉa răng đi so với đao bổ củi. Cây kiếm đó không thể chịu nổi uy thế của Hỏa Long Đao lập tức vỡ tan ra thành từng mảnh.

Lưu Viên Tán bị lực phản chấn đánh bay ra xa vài mét.

- Môn chủ!

Quang Đông Hy cùng mấy tên trưởng lão hội vội vàng chạy tới cản trước mặt Lưu Viên Tán để bảo vệ hắn. Quang Đông Hy kiểm tra qua thương thế của đối phương thì liền quát:

- Tống Võ Môn nghe lệnh, lập tức bảo vệ môn chủ rút lui!!

Lưu Viên Tán bị chấn động không nhẹ nhưng nghe lời này thì lập tức tỉnh lại.

- Ta là môn chủ, ta không thể để mọi người hy sinh vì mình được…

Quang Đông Hy nói:

- Ta đã hứa với lão môn chủ là sẽ thay người chăm sóc cho môn chủ, nếu như hôm nay ngươi có mệnh hệ gì ta sao còn mặt mũi nhìn hắn dưới hoàng tuyền. Đám lão già chúng ta đã gần đất xa trời rồi, môn chủ mới là tương lai của Tống Võ Môn, ngươi không thể chết ở đây được!

Lưu Viên Tán còn định nói gì thì đã bị Quang Đông Hy ra tay điểm huyệt và giao cho một tên môn đồ của Tống Võ Môn chuẩn bị rút lui.

Phạm Thiên thấy vậy thì liền vỗ tay ba tiếng rồi nói:

- Không ngờ Tống Võ Môn vẫn còn được những kẻ như ngươi, xem ra môn phái của các ngươi cũng không phải là sắp hết hy vọng.

Quang Đông Hy tay nắm chặt chuôi đao cảnh giác nhìn Phạm Thiên, người này nếu có thể sai khiến Hắc Phong Bang thì chắc chắn phải là một trong những đệ tử của Thiên Ma Thần Quân. Dù chỉ mới thấy đối phương ra tay một lần nhưng có thể nhìn ra được thân thủ không tầm thường của hắn.

- Nhìn các ngươi trung thành hộ chủ như vậy thì để ta cho các ngươi một cơ hội.

Phạm Thiên nhìn qua Hưng Quân rồi nói tiếp:

- Chỉ cần ngươi cùng với vị Hưng Quân huynh đệ này của ta đấu một trận ta có thể để cho đám Tống Võ Môn các ngươi rời khỏi đây.

Hưng Quân nghe Phạm Thiên nói thế liền ngạc nhiên nhìn hắn:

- Công tử?

Phạm Thiên đáp:

- Ta biết ngươi còn có chuyện riêng chưa giải quyết với lão già này, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, liệu ngươi có thể chiến thắng lão ta không?

Hưng Quân lập tức chắp tay quỳ một gối xuống nói:

- Đa tạ công tử đã cho thuộc hạ cơ hội báo thù! Ta nhất định sẽ giành chiến thắng.

Hưng Quân nói xong thì liền nhảy tới trước mặt Quang Đông Hy.

- Vết sẹo đó?

Hưng Quân thấy Quang Đông Hy nhận ra mình thì nói:

- Quang trưởng lão, mười năm đã qua rồi nên ta tới để trả món nợ với ngươi đây.

Quang Đông Hy ra hiệu cho những người khác lui lại rồi liền bước tới trước nhìn Hưng Quân. Cả hai không nói gì nhưng khí thế lại đang dần tăng lên vô cùng nhanh.

Phạm Thiên thấy hai người thì thầm khâm phục. Theo hắn thấy những kẻ lúc trước từng đối đầu với mình thì cho dù là Lạc Thiên Long nếu như không vận dụng tới võ hồn thì chưa chắc đã là đối thủ của hai người này.

- Xoạt!

Không một lời báo trước cả hai cùng lao tới tấn công, kiếm pháp của Hưng Quân phát ra cực nhanh khiến cho Quang Đông Hy phải cẩn thận đón đỡ. Mặc dù tu vi có chút thua kém nhưng Hưng Quân lại sở hữu sức trẻ hơn xa Quang Đông Hy đã già nua nên trận chiến lần này lại cân bằng đến bất ngờ.

- Sóc Phong Thái Nhiệt Công!

Quang Đông Hy bất ngờ phản công, đao khí trong tay tung hoành khiến Hưng Quân phải nhanh chóng ra tay cản lại.

- Rầm!!

Đao kiếm va chạm phát ra kình khí mạnh mẽ gây nên phi sa tẩu thạch. Những người đứng ở xa vội vàng lui lại tránh bị liên lụy.

- Hai người đó lợi hại quá!

Đàm Hoa Liên kinh ngạc khi nhìn thấy sức mạnh cùa Hưng Quân và Quang Đông Hy. Mặc dù nàng xuất thân là cháu của Kiếm Hoàng được bao vây quanh bởi vô số cao thủ ở chân núi Trường Bạch nhưng nơi đó hiếm khi xảy ra tranh đấu mà chỉ có những cuộc tranh tài thông thường mà thôi.

Đây là lần đầu nàng nhìn thấy cao thủ quyết đấu sinh tử thật sự nên mới kinh ngạc đến vậy. Nếu nói về kiếm pháp thì Đàm Hoa Liên học kiếm cùng Kiếm Hoàng từ nhỏ sẽ không thua ai nhưng nếu quyết chiến với cao thủ thật sự thì lại hoàn toàn khác với luyện tập.

- Nếu đem Trường Bạch Kiếm Quyết luyện tốt thì hai người họ cũng khó có thể làm đối thủ của ngươi.

Đàm Hoa Liên cười khổ:

- Hiện giờ ta chỉ mới luyện được tới chiêu thứ 5 của Trường Bạch Kiếm Quyết thì bao giờ mới đủ khả năng luyện được toàn bộ cơ chứ.

Trường Bạch Kiếm Pháp từ cấp thứ sáu trở đi cần phải có ít nhất một hoa giáp nội công trở lên thì mới có thể phát huy được uy lực. Nếu không có Trường Bạch Nhân Sâm thì quả thực là còn lâu lắm Đàm Hoa Liên mới có thể sánh được với mấy người Hưng Quân.

- Vài ngày nữa mình phải giao Trường Bạch Nhân Sâm cho Đàm Hoa Liên mới được…

Thế giới này không giống với những thế giới trước, Phạm Thiên không có đủ sức mạnh để bảo vệ Đàm Hoa Liên mọi lúc được. Nếu không thể khiến nàng mạnh lên thì thậm chí sẽ có lúc hắn sẽ tự đem mình kéo vào thế vạn kiếp bất phục.

Chiến đấu qua nửa ngày thì Hưng Quân đã dần áp đảo Quang Đông Hy, dù sao nếu so về nội công thì Hưng Quân dù trẻ hơn nhưng lại không hề thua kém đối phương. Cũng không phải do may mắn mà hắn có thể trở thành đội trưởng một đội của Hắc Phong Bang.

Còn Quang Đông Hy dẫu cho kinh nghiệm đầy mình nhưng loạn quyền đánh chết sư phụ già, võ sợ sức trẻ nên dù hắn có mạnh hơn thì cũng khó lòng mà giữ vững thể lực được.

Hưng Quân từ khi còn trẻ đã chinh chiến sa trường lập không biết bao nhiêu công lao cho Hắc Phong Bang nên kinh nghiệm dù không bằng Quang Đông Hy nhưng cũng không kém bao nhiêu. Muốn dùng kinh nghiệm để áp chế hắn thì quả thực là si tâm vọng tưởng.

Hơn nữa cùng lúc với việc Quang Đông Hy xuống sức thì cũng bắt đầu xuất hiện sơ hở, Hưng Quân không chút nào chần chừ mà ra tay khiến đối phương không kịp thở dốc.

- Keng!

Hưng Quân một kiếm đánh lui đối phương thì lập tức vung kiếm chém tới.

- Tử Nguyệt Loạn Phi!!

- Phụt!!

Trên thân Quang Đông Hy liên tiếp xuất hiện vết thương khiến hắn phải quỳ một gối xuống đất. Ngay lúc này Hưng Quân đã dùng kiếm chỉ trước mặt hắn.

- Khá lắm… không ngờ chỉ mới 10 năm mà ngươi đã tiến bộ như vậy. Chúng ta là kẻ địch thì thật sự là quá đáng tiếc…

Thân là đối thủ cực kỳ ngang sức thì hai người đều có lòng khâm phục đối phương. Quang Đông Hy nói ra lời này thì cũng là lời trong lòng của Hưng Quân.

- Xoạt!

Hưng Quân bỗng nhiên tra kiếm trở lại vào vỏ và quay đi nói:

- Mười năm trước ngươi đã không giết ta thì lần này ta cũng sẽ ta cho ngươi một lần. Từ nay món nợ của chúng ta đã không còn nữa, sau này gặp lại trên chiến trường sẽ là một mất một còn.

Quang Đông Hy tay chống trường đao đứng dậy mà không nói lời nào.

Hưng Quân đi tới trước mặt Phạm Thiên và nói:

- Công tử, đa tạ ngươi đã thành toàn cho ta!

Phạm Thiên gật đầu nói:

- Chỉnh đốn đội hình, chúng ta chuẩn bị đi thôi.

Nói xong lại quay qua nhìn Quang Đông Hy và tiếp tục:

- Ta đã nói là chỉ cần ngươi đấu với Hưng Quân một lần thì ta sẽ tha cho các ngươi rời đi nên ta sẽ không nuốt lời. Hãy đem tên môn chủ của các ngươi về mà dạy lại cho tốt đi.

Nhìn bóng lưng Phạm Thiên rời đi mà Quang Đông Hy bàn tay nắm chặt chuôi đao sau đó liền thả ra. Hôm nay Tống Võ Môn bọn họ đã phải chịu thất bại trước Hắc Phong Bang hơn nữa còn không phải đích thân Thiên Ma Thần Quân ra tay.

Môn chủ của Tống Võ Môn xem ra còn thua cả một đệ tử của Thiên Ma Thần Quân, sau ngày hôm nay danh tiếng của Lưu Viên Tán tại Tống Võ Môn chắc chắn sẽ lung lay khó giữ.

- Mau mang theo môn chủ xuống núi lập tức quay trở về Tống Võ Môn

Cả đám Tống Võ Môn chỉ có thể ủ rũ rời đi.
-------☆☆☆☆-------