The Gamer Or Hacker

Chương 208:

Chương 208:


Trong một căn phòng nhỏ cũ trên đường Shiuya, một cuộc nói chuyện đang diễn ra. Nơi đây vốn là một khách sạn nhưng đại dịch zombie đã trực tiếp đẩy nơi đây phá sản. Chủ nhân của nơi này, vốn là con cháu của một samrurai cũng đã tự sát bằng một thanh Katana đúng theo nghi thức Seppuku (nghi thức mổ bụng tự vẫn).

Nhẹ nhàng rót cho Yuriko một ly sake, Yukino mỉm cười:

- Rất tiếc là tôi không có gì khác ngoài thứ này, mong cô thông cảm. Nếm thử một miếng đi, lâu lắm rồi tôi mới tự tay nấu nướng đấy.

Liếc nhìn ly rượu trước mặt, Yuriko bình tĩnh nhấp một ngụm. Cô nhận ra ngay, đây là Daiginjo, loại rượu sake cao cấp nhất. Nhưng Sake với thịt bò thì đúng là không hợp một chút nào.

Khẽ đảo mắt một vòng, cô nhận ra nơi đây có chút kỳ lạ. Ghế ngồi rất thoải mái, chúng được làm từ da cao cấp, nếu cô nhớ không nhầm, mỗi cái ở đây có thể có giá tầm từ 1000 đô đến 1200 đô. Điều hòa vẫn đang chạy êm ru mặc cho bên ngoài sớm đã mất điện từ lâu. Ở phía xa kia là một chiếc giường khá lớn, đủ cho ba người nằm. Trước mặt cô thì lại miếng bít tết đang bốc khói nghi ngút.
Nếm thử một miếng, nàng nhận ra ngay. Đây là thịt thăn nội bò. Tenderloin (Thăn nội) là phần thịt ngon nhất và mềm nhất trong các bộ phận thịt của chú bò. Thăn nội cũng chiếm tỷ trọng rất hiếm, bò Mỹ nặng 350-400 kg chỉ cho 1 phần thăn nội duy nhất khoảng 1,7-2kg nên phần thịt này giá cũng cao nhất so với những phần thịt khác. Miếng thịt đó hơi xém bên ngoài nhưng bên trong lại vô cùng mọng nước, chỉ có ánh hồng nhẹ.

Đưa miếng thịt vào miệng, cô súyt chút nữa thốt lên. Ngon! Thật sự quá ngon rồi! Đừng nói là bây giờ mỗi ngày phải ăn cháo thay cơm, trước kia nàng cũng chưa từng được nếm miếng thịt nào ngon như vậy. Tuy nhiên, bản năng mách bảo cô rằng, trên trần đời này không có bữa trưa nào là miễn phí.

Cố dằn lòng, Yuriko thả dao nĩa trên tay xuống:

- Với tư cách là gia chủ tạm thời của gia tộc Takagi, tôi xin chân thành cảm ơn những gì cô đã làm. Nhưng…

- Thẳng thắn với nhau nhé! Tôi có thể giúp giải quyết cả tá vấn đề nhưng tôi cần vài thứ. – Yukino ngắt lời nàng – Với tình hình hiện tại, cô nghĩ mình có thể chống đỡ trong vòng bao lâu?

- Tôi không hiểu ý của cô.

- Vậy để tôi nói toạc ra nhé. Với tình hình hiện tại, đừng nói là 1 tháng, e rằng ngay cả 1 tuần cô cũng chống không lại.

Thản nhiên ngả lưng ra phía sau, Yukino bắt đầu giải thích:

- Đầu tiên, hiện tại chính phủ của tất cả các quốc gia đã gần như sụp đổ, chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Thứ duy nhất thoát khỏi đại dịch là mấy cái vệ tinh và trạm vũ trụ ở ngoài trái đất. Đừng nói là giải cứu người dân, e rằng bây giờ họ tự giữ mạng còn khó. Nên nếu cô muốn chờ viện trợ từ bọn họ, e rằng có chờ tới tết Công gô cũng không có.

- Thứ hai, về vấn đề năng lượng, mà cụ thể hơn là điện năng. Cô có thể không xem ti vi cũng không sao, không lên internet cũng không chết được nhưng không có điện, toàn bộ các thiết bị như máy trợ tim, các loại động cơ,… coi như đồ bỏ đi. Quả tên lửa đó đã gần như biến cả cái thành phố này về thời kỳ đồ đá theo đúng nghĩa đen. Về tính nghiêm trọng, tôi tin là đám zombie đã cho cô nếm đủ rồi.

Nhận thấy sắc mặt đối phương đã thay đổi, Yukino quyết định tung đòn sát thủ:
- Và thứ ba, cũng là thứ quan trọng nhất, lương thực. Có câu miệng ăn núi lở, nơi cô đang sống hoàn toàn không phải là vùng nông nghiệp trọng điểm của Nhật Bản. Mà cứ cho là nơi đây là vùng trọng điểm đi, có bắt đầu nuôi cá với trồng thêm rau thì cũng phải mấy tháng sau mới có thể thu hoạch, trừ phi cô định dùng thuốc kích thích.

Điềm nhiên nhấp một ngụm cà phê, nàng tiếp:
- Với số lương thực còn lại, cứ cho là cô có huy động toàn bộ mọi người đi cướp đi chăng nữa thì cũng không đủ trong vòng một tuần. Đó là còn còn chưa kể cô phải nuôi thêm cả một đống thương binh, người già và cả trẻ nhỏ nữa, những người hoàn toàn không có khả năng chiến đấu.

Những điều đối phương nói, Yuriko không phải không biết. Tuy bây giờ có thể miễn cưỡng đẩy lùi đám zombie nhưng không ai có thể không ăn mà sống được. Thế nhưng, nàng vẫn một thứ.

Khẽ chép miệng, Yuriko cố tỏ ra thản nhiên cầm lại dao nĩa, nét mặt nghiêm trang:

- Về những vấn đề đó, đó là những vấn đề chung của toàn nhân loại chứ không riêng gì tôi…

Tách! Một tiếng búng tay ngắt lời của Yuriko, Yukino nghiêng người lên phía trước, gương mặt ngập tràn sự tự tin:

- Nếu cô mong chờ vào anh ấy thì tôi có thể nói thẳng, nếu như phải lựa chọn giữa chọn thì anh ấy chắc chắn sẽ chọn tôi chứ không phải các người!

"Cô dựa vào thứ gì mà chắc chắn như vậy?" Yuriko hỏi nhưng ngay sau đó nàng đã phải hối hận vì câu hỏi của mình. Trên bàn tay trái của người con gái trước mặt, có một chiếc nhẫn màu đen tròn nằm chễm chệ ở ngón áp út. Nó giống ý hệt với chiếc nhẫn mà Dũng hay đeo. Tới đây thì cho dù có là đồ ngu cũng đoán ra mối quan hệ của họ.

Nó cũng giống như câu hỏi nếu như người yêu mình cùng với một người không quen biết cùng rơi xuống nước ngươi sẽ cứu ai trước. Đáp án đương nhiên là cứu người yêu rồi!

Đến nước này, Yuriko cũng chẳng còn gì mà che dấu nữa:

- Tôi thật sự không hiểu. Cô đến gặp tôi, nói ra một đống vấn đề mà ai cũng biết mà không ai biết cách giải quyết rồi nói mình có thể xử lý mớ rắc rối đó. Cô có một người chồng với một sức mạnh đáng kinh ngạc, một cô hầu gái với sức mạnh kinh khủng không kém mà vẫn chấp nhận đàm phán chứ không ngay lập tức bắt ép tôi quy hàng. Thực sự tôi không hiểu cô muốn gì?

"Cô hỏi sai rồi. Hỏi sai sẽ nhận được câu trả lời sai." – Khẽ búng tay, một ly rượu sake đã nằm gọn trong tay Yukino – "Câu hỏi phải là: cô còn thứ gì để trao đổi với tôi? Gợi ý nhé, một vị vua thì không chỉ có một hoàng hậu."

Suy ngẫm một chút, Yuriko kinh ngạc:

- Không…không lẽ cô…



Ở bên ngoài, Saeko với Saya đang ngồi cùng với Mariah. Ba người họ giống như ba hạt cơm nguội vậy, từ đầu đến cuối chẳng hề nói với nhau câu nào.

Cạch! Tiếng cửa mở kéo theo đó là hai bóng người thướt tha bước ra. Nhìn sắc mặt đăm chiêu của cả hai, thật sự không ai có thể đoán ra trong đó đã diễn ra. chuyện gì.

Đợi đám người Yuriko đi xa, Yukino mới hỏi:

- Anh ấy vẫn ngủ sao?

- Dạ vâng. – Ngập ngừng một chút, Mariah tiếp – Mọi chuyện sao rồi ạ?

Yukino nghe vậy liền cười nhạt, gương mặt tỏ vẻ không quan tâm:

- Một con người có tự tôn sẽ không dễ dàng cúi đầu. Tuy nhiên…

Dừng lại một chút, nàng tiếp: " Trước mặt tử vong với tận thế, tự tôn không đáng lấy một xu!"

….

Oáp!!

Thức dậy sau một giấc ngủ dài đằng đẵng, chưa bao giờ Dũng thấy đầu óc mình lại thư thái dễ chịu đến thế. Ở bên hắn, Yukino cũng ngủ ngon lành như một cô mèo nhỏ nằm cạnh chủ nhân. Khẽ dụi mắt, nàng cất tiếng:

- Anh dậy rồi à? Thấy trong người thế nào rồi?

- Rất dễ chịu! Anh cảm giác như chưa bao giờ mình khỏe mạnh như lúc này!


Vừa nói, hắn vừa đấm ra vài quyền để chứng minh. Che miệng cười duyên, Yukino tiếp:

- Nếu vậy thì tốt! Giờ chúng ta có thể bắt đầu được rồi!

- Bắt đầu cái gì cơ?

- Khai mở Vực của anh!


Đã được nhận vào làm! sẽ cố gắng ra chương cho anh em!