Chương 207: Cái giá của trưởng thành?

The Gamer Or Hacker

Chương 207: Cái giá của trưởng thành?

Chương 207: Cái giá của trưởng thành?


Ó… Ó …Ó

Tiếng quạ kêu vang cùng với ánh nắng mặt trời rọi thẳng mặt khiến Dũng tỉnh lại. Hắn cố gắng đứng đậy nhưng toàn thân không có chút sức lực nào, cả người mệt mỏi rã rời. Thật kỳ lạ. Hắn có cảm giác như mình đã ngủ rất lâu, rất lâu,… Lâu tới mức hắn suýt tý nữa quên đi chính bản thân mình là ai.

Và…thơm? Hắn ngửi thấy mùi hương bạc hà trộn lẫn với hương chanh tươi ở nơi đây. Giờ hắn mới để ý, mình đang nằm ngủ trên đùi một cô gái. Gương mặt thanh tú xinh đẹp, đôi mắt che dấu đi dưới lớp vải.

- Anh ngủ ngon chứ, chồng yêu?

Cô ấy, à không Yukino nở một nụ cười nhẹ nhàng. Khẽ đặt một tay lên ngực hắn, nàng tiếp:

- Em biết anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi em nhưng việc của anh bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt. Hiểu ý em chứ?

Khẽ gật đầu, hắn cố nhoài người lên một chút. Thơm quá, dễ chịu quá. Cô ấy đã nói thế thì ngủ đi thôi, dù sao thì nghe lời vợ là trường sinh bất tử mà. Chẳng mất quá lâu để Dũng lại một lần nữa chìm vào trong cơn mơ.

Nghe thấy tiếng thở đều, Yukino khẽ đưa tay vuốt tóc của hắn. Nàng dễ dàng cảm nhận được, anh ấy đã yếu đi rất nhiều, không còn là thủ lĩnh Lâm Thú Điện bất khả chiến bại năm đó nữa. Khẽ thở dài một hơi, nàng nhớ lại lời của Mikumo…

- Không biết mọi người có để ý không nhưng chị có cảm giác như tên ngốc này đang dậm chân tại chỗ?

Lúc ấy nàng còn có chút nghi ngờ nhưng bây giờ thì nàng không thể không tin. Chỉ là bốn con Licker đã ép anh ấy tới mức phải dùng cả át chủ bài thì không có bất cứ một lời biện minh nào hết.

- Là do công pháp đó sao?

Yukino tự lẩm nhẩm một mình. Công pháp của Tiêu Dao phái: Ngự Nữ Tâm Kinh, thứ này trọng nhất bốn chữ: Tùy tâm sở dục, nói đơn giản hơn thì là gặp gái là thu, làm một tên ngựa giống chính hiệu. Ban đầu thì tên ngốc này cũng rất thích hợp nhưng không biết hắn đã gặp biến cố gì mà thay đổi tới một trăm tám mươi độ. Có phần trưởng thành, có phần nghiêm túc,.. Thậm chí Miu còn kể lại rằng hắn đã hỏi cô ấy rằng có hạnh phúc không thậm chí còn nói rằng nếu hắn chết thì hãy đi tìm tình yêu khác, chứ đừng đau khổ làm gì.

Tính cách hắn thay đổi dẫn đến hành động cũng thay đổi theo nên dẫn tới sự phản phệ của công pháp. Lấy ví dụ đơn giản, nếu như là hắn của ngày trước, chắc chắn sẽ không cần tới ngày thứ hai để thu toàn bộ đám con gái ở đây vào hậu cung, không khác gì mèo thấy mỡ. Còn hắn của bây giờ? Là mèo chê mỡ!

Bây giờ mới chỉ là tinh thần xuống sức, sau này triệu chứng sẽ càng ngày càng rõ ràng hơn. Nặng nhất có lẽ là…

Cộp! Cộp!

Tiếng bước chân vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Đưa tầm mắt ra phía cánh cửa ra vào giờ chỉ còn khung, nàng nói khẽ:

- Vào đi…

Một người con gái xuất hiện trước mặt nàng. Nếu như chồng nàng còn tỉnh táo, có lẽ sẽ nhận ra đây là Mariah, chủ nhân của Stand: Bastet, một stand có khả năng biến những kẻ chạm vào nó thành nam châm.

Ở thế giới Jojo, sau khi Dũng đánh bại được tên dở người D’Arby thì nghiễm nhiên hắn cũng trở thành chủ nhân mới của cô. Một sự thật hiển nhiên là chuyện này đã bị hắn vứt ra đằng sau đầu

Quay trở lại nơi đây, Mariah khẽ cúi đầu, gương mặt đầy hồ nghi. Đây chính là con quái vật lúc nãy sao? Trông thảm hại quá đấy!

Nhận thấy ánh mắt của Mariah, Yukino khẽ lên tiếng:
- Chuyện tôi giao làm đến đâu rồi?

Ngưng lại một chút, nàng tiếp:

- Nói nhỏ thôi, đừng làm anh ấy tỉnh giấc. Hiểu chứ?

- Dạ…dạ vâng.. – Mariah run rẩy đáp lời – Tôi…tôi đã dọn dẹp xong khu vực xung quanh đây rồi ạ. Đàn..đàn quạ đó đã đi chỗ khác rồi ạ.

Sau trận chiến ấy, cô ấy gần như bị xóa bỏ sự tồn tại của mình. Dũng, chủ nhân mới của cô đã rời bỏ thế giới đó, nếu như không phải là Yukino tìm thấy thì có lẽ giờ này cô đã sớm chết ở cái xó xỉnh nào đó. Một phần nữa là vì sức mạnh của Yukino thực sự quá khủng khiếp.

Khẽ nở nụ cười, nàng nhẹ nhàng đặt lên trán hắn một nụ hôn:

- Từ dâm tặc thành chính nhân quân tử. Haizz… Em thật sự không biết là nên vui mừng vì anh bắt đầu hiểu hai từ chung thủy là gì hay nên bực tức vì anh đã tự làm chính mình bị thương đây.

Tự mình lẩm nhẩm mấy câu, Yukino khẽ ngước lên, giọng nói có phần lạnh lẽo:

- Cô đi gọi Yuriko, người chỉ huy của họ tới đây. Cô ta khoảng tầm hơn 30 tuổi, có mái tóc dài màu tím. Người được phép đi theo cô ta chỉ được phép là con gái. Nếu như cô ta không chịu tới thì… Hiểu chứ?

- Vâng. Nhưng … - Mariah run rẩy hỏi lại – tôi có thể hỏi tại sao không ạ?

Yukino khẽ lắc đầu. Mariah khẽ thở phào một hơi, cô quay người rời đi, dù sao đứng trước mặt người con gái này không khác gì đứng trước một cơn bão tuyết, không biết khi nào sẽ bị cuốn đi. Vừa mới bước chân ra khỏi cửa, tiếng của Yukino bất ngờ văng vẳng bên tai cô:

- Đừng quên, anh ấy là chủ nhân của cô. Lần sau còn nhìn chủ nhân của mình với ánh mắt đó, ta sẽ cho cô biết sống không bằng chết là như thế nào!

….

Ở tại khu biệt thự, Yuriko đang điên cuồng chỉ huy mọi người làm việc. Đám zombie đã rút đi để lại đó là hàng tấn công việc. Đã qua một đêm kể từ khi zombie đột kích,rất may mắn là Mr.X không xuất trận nếu không thì giờ này họ chỉ còn là những cái xác không hồn.

Mặt trời ló dạng, cái nóng của bầu trời gần hè xộc lên mùi máu nồng đậm, mùi thối rữa tràn ngập không khí. Dưới sự chỉ đạo của Yuriko, những người lính nhanh chóng gia cố lại hàng rào chắn, thanh lý xác Zombie và chữa thương cho những người bị thương. Từng xác Zombie bị chất đống trong những cái hố và đốt lên. Nhưng, vấn đề đau đầu và cũng là tàn nhẫn nhất là…

- Vì cái gì chứ? Rõ ràng đây chỉ là vết xước thôi mà! Các người lấy quyền gì đuổi tôi kia chứ? Tôi sẽ kiện mấy người ra toà!

Một người dân ôm tay gào toáng lên trước mấy người lính đang bao vây anh ta lại. Trong đấy có thể thấy một vết thương mưng mủ sớm đã tím bầm trên tay. Zombie đã tập kích được một khu dân cư và tàn sát khu gần đó, chỉ có vài người may mắn sống sót. Anh ta là một trong những người sống sót, những người khác lúc này hoặc kêu rên ôm đầu hoặc bất tỉnh vì sợ hãi.

- Chuyện gì mà ồn ào vậy? – Yuriko hỏi, giọng nàng có phần mệt mỏi vì cả đêm không ngủ.

- Thưa phu nhân, có người nghi vấn nhiễm virus Zombie mà không hợp tác với chúng tôi để tiến hành cách ly!

Yuriko nhìn chằm chằm vào tên tình nghi khiến anh ta chột dạ quay sang chỗ khác, cô nhíu mày.

- Tôi không nhắc lại lần hai. Vì an toàn của nơi này, anh có hai lựa chọn. Một, đi theo chúng tôi vào phòng cách ly, 12 tiếng sau anh không có dấu hiệu biến đổi sẽ được thả ra. Hai, rời khỏi khu tị nạn này.

Dứt lời, cô rút khẩu Glock 18 ra dí sát vào đầu hắn, gằn giọng.

- Còn đi kiện? Anh nghĩ ở cái tình hình hiện tại, luật pháp còn có giá trị? Có tin bây giờ tôi tặng anh một băng đạn vào đầu không ai dám phản đối dù chỉ một câu không? Ngoan ngoãn làm theo hoặc cút đi cho tôi!!!

Cậu trai mặt mày tái mét, ngoan ngoãn theo lính gác vào trại tạm giam. Dứt lời, nàng quay sang nói lớn với người bảo vệ bên cạnh cũng là nói với những người bên cạnh:

- Tất cả những người ở đây, bất cứ kẻ nào kháng lệnh, cậu có quyền đánh trước hỏi sau! Rõ chứ!?

- Rõ! – người bảo vệ hét lớn.

- Hi vọng là cô đã xong việc ở đây vì người đó không thích chờ lâu. Nếu như cô cảm thấy lo lắng, có thể dẫn người đi theo nhưng chỉ có thể là con gái.

Giọng của Mariah vang lên làm Yuriko cảm thấy lo lắng. Một người con gái xinh đẹp, màu da ngăm đen ăn mặc có phần hở hang đứng trước mặt nàng. Trông cô ta có phần liễu yếu đào tơ nhưng chính Yuriko đã tận mắt nhìn thấy cô ta nhẹ nhàng nâng cả một cái xe moto phân khối lớn chỉ bằng một tay và ném nó đi như một tờ giấy. Chính cô ta cũng là người đã xử lý phần lớn đám zombie xung quanh đây, nói không quá thì một nửa đám zombie ở đây là do cô ta xử lý.

Khẽ thở dài một hơi, Yuriko liền đánh mắt sang bên phía Saeko:

- Nếu vậy cô ấy sẽ đi cùng tôi. Phiền tiểu thư Mariah dẫn đường....
trượt thi lần 1!