Đứng Lại Con Nhỏ Xấc Xược

Chương 1

Cô loay hoay tìm kiếm lớp mình, gặp thầy cô chào hỏi lễ phép và sẳn tiện đường hỏi lớp của mình. Khi vô được lớp cô thở phào nhẹ nhõm và hí hở bởi chọc giận được thằng cha kia.

"À mà chưa nhìn rõ hắn?, Ầy! Tính đãng trí của mình là ưa quên mặt của người khác. Thôi kệ, đâu liên quan hahaha"

Bỗng thông báo của nhà trường vang lên

- CÁC EM HỌC SINH CHUẨN BỊ QUẦN ÁO, GIÀY DÉP, TÓC TAI GỌN GÀNG ĐI XUỐNG KHAI GIẢNG ĐẦU NĂM HỌC CỦA MÌNH!

Lãnh Tuyết Mi nhanh chóng sửa soạn đầy đủ, và kết thân người bạn học đầu tiên là Thanh Thúy Linh. Cô nàng này là một người dịu dàng, xinh đẹp trong lớp. Còn về hành tích học tốt hay không thì chưa biết, đang nói chuyện vui vẻ, kể về gia đình và cách sinh hoạt thì bị gia đình gọi về. Thắc mắc không hiểu sao đang học mà cha mẹ gọi điện thoại liên miên, bèn bắt máy nhỏ giọng hỏi cha mẹ

- Alô! Cha mẹ hả? Có chuyện gì không ạ?

Bỗng bên dây đầu điẹn thoại kia mẹ của cô khóc sướt mướt

- Huhu.... hức Tuyết Mi... hức... con về riết đi. Anh con, anh con nó nhập viện rồi

Cô nghe xong thì tiếng sét đánh "Ầm! Đùng" bên tai. Không dám tin cũng không dám hỏi mẹ mình lý do

- Mẹ! Hiện anh hai nằm bệnh viện nào?

- À! Con lại bệnh viện xxx nhanh đi, mẹ cũng có điều muốn nói với con

- Dạ! Con biết rồi - nói xong cô cúp máy, mí mắt buồn rượi quay qua mỉm cười nhẹ với Thanh Thúy Linh

- Thúy Linh! Cảm phiền cậu xin phép cô hoặc thầy chủ nhiệm cho mình xin về nha, anh hai mình bị nhập viện nên mình cần phải về

- Ừm! Cậu cứ đi về đi để mình xin giúp cậu cho - Thanh Thúy Linh mỉm cười lại với cô

- Cảm ơn cậu trước nha Thúy Linh!

- Không có gì! Cậu đi nhanh đi - vừa nói Thanh Thúy Linh vừa vẫy tay chào Lãnh Tuyết Mi

Sau khi ra khỏi trường, cô xách xe đạp chạy lại bệnh viện mà mẹ cho địa chỉ. Gửi xe xong, cô chạy thẳng lên phòng chỗ anh nhập viện. Thấy mẹ cô khóc đến sưng đỏ cả mắt, mẹ cô bà Trần Như Yên thấy con gái mình thì ôm khóc nức nở

- Tuyết Mi! Hức... anh hai con, nó do bị chấn thương não mà bất tỉnh trong thời gian dài. Con nghe lời mẹ được không? - bà vừa hỏi vừa nhìn con mình bằng ánh mắt nài nỉ, bất giác cô gật đầu

- Mẹ cứ nói đi, con không sao đâu

- Chuyện là... mẹ muốn con thôi học ở trường con, con phải hay anh con đi học dùm nó. Được không? - bà nhìn con gái mình lo lắng hỏi

- Cái này...con cũng không biết, vì anh hai ở trong kí túc xá nam, con con là con gái! Sao sao có thể được? - Lãnh Tuyết Mi vừa nói vừa lo lắng vấn đề nam nữ

- Chuyện đó con cứ nghe theo mẹ, mẹ sẽ làm thủ tục tạm thời nghỉ học cho con, báo bệnh của con cần điều dưỡng nên xin tạm thời hạn dài với trường con. Còn về việc kia, con đi theo mẹ lại tiệm cắt tóc nam, con phải giả dạng y rang anh con mới được.

- Con con biết rồi! - vừa nói ánh mắt cô buồn vời vợi, đôi mắt đỏ hoe sắp khóc

Vì có ai con gái như cô mà phải giả nam đi học, đã vậy còn bị cắt mái tóc mà mình còn nâng niu hơn sinh mạng? Còn về phần ngực thì công nhận Lãnh Tuyết Mi cô không được to tròn đầy đặn như nữ sinh, cô chỉ như là học sinh cao trung phát triển, nói thẳng ra là lép (😭😭). Trong khi cô đã học đại học năm nhất, nhưng do thay anh đi học. Cô lại nhảy đến năm hai, cô chỉ cần quấn nhẹ băng là che được bộ ngực (😑😑). Cô thầm nhủ với bản thân vì gia đình, nên cô phải bắt buộc làm như vậy.

Sáng sớm hôm sau, do tối qua cô buồn và khóc vì những điều trên xảy ra nên cô không ngủ được. Đến sáng cô thức sớm đi học thì bơ phờ. Từ giờ cô không còn là Lãnh Tuyết Mi nữa, mà giờ là Lãnh Hạo Thiên. Đồ đạc anh cô đã có sẳn trong kí túc xá, và cô chỉ chuẩn bị cho những thứ bí mật dành cho đèn đỏ. Ngoài ra thì không cần gì nhiêu hết, đi sớm cô đến lớp sớm thì bị sốc toàn tập không thôi. Bàn học và vị trí bàn cuối bị làm bẩn đến đáng sợ, trầy xước không chỗ nào chê được. Định đi lại gần hỏi anh kia là bàn này của ai thì hắn ta hếch cằm nói

- Hạo Thiên à! Mày bị quýnh đến bị ngu à? Bàn này của mày chứ của ai

Nghe xong cô choáng váng luôn, Lãnh Tuyết Mi khẽ cau mài

- Anh í lộn bạn nói gì kì vậy? Bàn này mà dành cho người học sao!

- Á à! Ấm đầu hả thằng lùn? Bàn này mày ngồi một năm rồi đó - hắn nói với giọng điệu xem thường cùng với cười cợt nhả nói. Hắn làm Lãnh Tuyết Mi cô nổi điên không thôi, nắm mạnh góc cổ áo hắn, cùng với ánh mắt hàn khí hỏi

- Mày vừa nói gì? Anh tao!... Lộn, tao ngồi chỗ này một năm trời?

Hắn cảm thấy hôm nay Lãnh Hạo Thiên rất lạ, thường thì hắn là người đi học trễ nhất. Vì lý do bị con trai trong lớp ăn hiếp, nên khi có tiếng trống vô học thì Lãnh Hạo Thiên sẽ vào cùng. Tránh bị đánh đập ăn hiếp, hôm nay cậu không sợ đã vậy còn nắm góc cổ áo hắn dùng ánh mắt hàn khí nói. Làm hắn có cảm giác sợ sệt, run miệng cà lăm nói

- Phải phải, chỗ này... là chỗ mày mày ngồi một năm rồi

Lãnh Tuyết Mi nghe xong máu dồn lên tận não, tức giận buông góc cổ áo hắn ra. Xoay người nhìn cái bàn mà chua xót không thôi, không phải cô tiếc của hay gì? Mà là anh cô đã chịu ủy khuất suốt một năm trời mà không dám nói với ai. Tức giận không ngớt, cô quay đầu nhìn lại thằng kia hỏi

- Lấy bàn ghế khác ở đâu?

- Mày mày xuống dưới lầu cầu thang sẽ thấy - hắn vừa nói vừa sợ nhìn vào cô

- Cảm ơn, còn nữa! Tao cấm mày nói vụ này cho người khác biết - bỏ lại câu đó cô dọt xuống lấy bàn ghế khác liền

Nhưng trước đó do tức giận kiềm không được. Vì nhớ lại cái bàn này anh cô đã khóc sướt mướt, cô đập mạnh một chân của mình thẳng xuống cái bàn. Một tiếng "Rầm" một cái kêu rõ lớn, khiến thằng kia sợ xanh mặt. Cái bàn gãy làm đôi và bị cô vách một tay lên đi thẳng xuống lầu. Nếu có ai thắc mắc tại sao là con gái cô lực như vậy, thì dễ thôi! Do cô học võ, chạy bền, chân tập đá bao cát, và cô hay cải trang đi đánh lộn. Nên giờ cô có sức trâu bò như thế, nhưng cơ thể cô vãn mảnh mai. Cũng không có cơ chuột này nọ, Lãnh Tuyết Mi nhanh chóng lấy bàn ghế lên. Thì cũng là lúc bạn bè của anh cô đã tập trung vào lớp cũng nhanh, cô yên phận ngồi xuống cái bàn mới khiêng của mình. Khẽ thở dài ra hơi do mệt vì chạy lên cầu thang lầu 3, mà còn phải vách cái bàn một mình.

Đám nam sinh khác thấy bàn ghế mới của Lãnh Hạo Phong thì khẽ cười lạnh, giọng điệu người bè kẻ nói, nói về Lãnh Tuyết Mi cô

- Ê! Quân Danh mày thấy chưa? Nó nhờ con gái khiêng bàn mới tiếp kìa!

- Ahahaha thằng này làm nhục mặt đàn ông con trai quá

- Gặp tao là nó tao chết lâu rồi, sống có khác con mọe gì đàn bà con gái?

- Hahaha đúng đúng! Lãnh Hạo Thiên là con dái đó tụi bây

- Hahaha - cả đám con trai cười nói um sùm, cô mệt cũng không thèm tính toán. Chỉ là đừng đụng chạm vào cô là được!

Nhưng trời nào chiều lòng người, bọn nam sinh lại chỗ cô, một thằng trong đám nam sinh đó đá chân lên mặt bàn gọi cô

- Ê thằng lùn! Mặt mày vậy mà nhờ con gái khiêng bàn dùm à? - hắn vừa nói xong cả đám reo lên cười. Duy chỉ có An Khải hắn là biết Lãnh Hạo Thiên đã khác, vì chính mắt hắn thấy cậu dùng một chân làm gãy cái bàn ra làm hai và nát dụng. An Khải đổ mồ hôi lạnh dùm bọn ngu kia, đang ngồi nhìn ra cửa sổ Lãnh Tuyết Mi thấy bàn chân của thằng khốn nào đó dẫm vào bàn cô, không giận mà uy mở miệng

- Bỏ chân xuống!

- Giề! Mày nói lại coi tao không nghe? Hahaha giọng nói nhỏ như đàn bà ẻo lả - Quân Danh giả điếc nói móc Lãnh Tuyết Mi. Cô cấp này đang mệt cộng thêm bị chọc tức, quát thẳng Quân Danh ánh mắt nhìn người chết nói

- BỎ CHÂN XUỐNG!

Bất giác Quân Danh sợ hãi khi bị nhìn như vậy, chân hắn tự giác mà bỏ xuống. Cả đám nam sinh không nhìn thấy ánh mắt của Lãnh Tuyết Mi, mà chỉ nhìn thấy động tác của Quân Danh như vậy nên cười chọc quê Quân Danh

- Quân Danh! Hahaha, mày bị con rùa này hù một cái là sợ rồi sao? Từ bao giờ mày thành thỏ đế rồi

- Con mọe nó, dám nhìn tao bằng ánh mắt đó! Mày chán sống hả Lãnh Hạo Thiên? - Quân Danh thẹn quá hóa giận mà chữi thề và dùm nắm đấm nhắm vào mặt Lãnh Tuyết Mi mà đánh, chưa đánh trúng thì Lãnh Tuyết Mi đã né khỏi nắm đấm đó. Chân cô đưa thẳng ra chỗ gác chân, ngoắc chặt gạc chân Quân Danh để hắn mất thăng bằng mà chúi dủi cấm đầu vô mặt bàn la lên vì đau.

Mấy nam sinh kia thấy một màn đó thì im lặng đơ người, bỗng có một nam sinh khác lên giọng phá tan bầu không khí kia

- Do nó lách té, rồi chân nó thẳng chân ra rồi gạt chân được Quân Danh thôi, có gì đâu tụi bây đơ người hả? - nghe được như vậy cả đám muốn dồn lại Lãnh Hạo Thiên mà đánh cho Lãnh Tuyết Mi nhập viện thì thôi

Thấy cả đám chạy lại cô dùng sát khí ra đòn chí mạng mà muốn mạng cô, chợt cô nhớ ra vụ anh mình. Lãnh Tuyết Mi cười lạnh cùng với lửa giận bừng bừng quanh thân hỏi một đám nam sinh chuẩn bị đánh đến cô

- Là đám tụi bây đánh tao nhập viện sao?

- Phải rồi sao? Mày là cái thá gì tụi tao phải sợ hả đồ đàn bà? - cả đám vừa nói vừa dừng cước bộ lại nói

- À! Tao hiểu rồi! Nhờ ơn lũ khốn của tụi bây mà giờ tao phải đến nơi này! Nhờ ơn tụi bây, tao phải cắt tóc của tao, nhờ ơn tụi bây tao không còn là tao nữa. Mà là sống dưới thân phận của người khác. Tụi bây nghĩ sao nếu tao cho tụi bây nghĩ học hết nhỉ? Hay là nằm bệnh viện la lết! Cha mẹ khóc thương tâm vì lũ chó tụi bây nhỉ!!