Đứng Lại Con Nhỏ Xấc Xược

Chương 7

Mạc Thiên Hòa đoán được đáp án của Lãnh Tuyết Mi thế nào cũng đáp ứng hắn, vui mừng đắc ý trong lòng chưa được mấy giây. Nhanh chóng thay bằng khuôn mặt tối sầm, mí mắt giật giật, gân xanh nổi đầy trên trán thể hiện sự kiềm chế tức giận bởi hai tiếng "BẠN BÈ" mà Lãnh Tuyết Mi nói ra từ cửa miệng.

Nếu Lãnh Tuyết Mi coi hắn và cô là bạn bè, hắn thà không quan tâm còn hơn. Chẳng rảnh rỗi đi cầm một bức thư trêu chọc người bạn chưa thân bao lâu trong vui đùa hạnh phúc. Nhưng cô là người con gái hắn yêu, Mạc Thiên Hòa hắn không cho phép đều đó xảy ra. Hắn ngoài mặt vẫn bình thản, trong lòng sớm đã tức đến phun ra một búng máu. Mạc Thiên Hòa giả vờ vẻ mặt bất lực nhìn Lãnh Tuyết Mi, nói:

- Cậu biết tôi là Gay?

- Phải, rồi sao?

Lãnh Tuyết Mi nhíu mày vì hắn đột nhiên bàn về việc này, nhưng trong lòng chẳng có nửa điểm nghi ngờ hay ghét bỏ. Ngược lại vẻ mặt cô nó in đầy hai chữ "tò mò" rõ ràng, nhìn vẻ mặt của cô hồi lâu. Mạc Thiên Hòa nhỏ giọng nói sát bên tai cô, chỉ để hắn và riêng cô nghe cuộc đối thoại này.

- Tôi cần có một bạn trai để qua mặt tất cả mọi người trong bữa tiệc công ty của cha tôi hôm nay. Cậu giúp tôi chứ?

- Hả???

Lãnh Tuyết Mi trợn tròn mắt, khuôn mặt cứng đờ, rõ ràng ngạc nhiên quá độ biến thành một kẻ ngốc nhìn hắn. Phong Hạo Thiên không kiên nhẫn, lặp lại ý của bản thân bằng cách ngắn gọn.

- Tôi cần bạn trai, cậu phải giúp tôi, bạn hiền à!

Khuôn mặt căng thẳng vì yêu cầu của hắn quá mức sức chịu đựng của cô. Lãnh Tuyết Mi trầm lặng không nói, Mạc Thiên Hòa sớm đã cười thích thú trong lòng. Thế nhưng vẻ mặt bên ngoài hoàn toàn trái ngược đến 360 độ. Sầu thảm xen lẫn tiếng thở dài, hai tay đút túi quần tỏ vẻ chán đời đầy bất lực chuẩn bị bước đi. Bỏ lại câu nói của hắn muốn cô nghe.

- Không giúp được cũng không sao, tôi cứ nghĩ "Bạn Bè" nên cậu sẽ giúp. Không ngờ...

Hắn lắc nhẹ đầu chán nản, quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương như tin lầm người.

Đây là sao? Hắn có ý gì, hắn đang lên án cô là kẻ bạc tình với bạn bè sao? Thấy nạn mà không giúp, dùng vẻ mặt đó lên án cô. À không, phải nói là tố cáo cô luôn ấy chứ?!

Nghĩ vậy cô tức giận đến muốn ngất xỉu, mặt mày vặn vẹo bất đắc dĩ la lên.

- Được rồi, được rồi, giúp thì giúp, chả có mất miếng thịt nào cả.

Phải không, không mất miếng thịt nào cả? Mạc Thiên Hòa kéo nhẹ khóe môi 'Mất không mất tới đó em sẽ biết mèo nhỏ ạ'.

Thế nhưng hắn mặt dày! Giả bộ như là nạn nhân được người khác đưa tay cứu lấy. Chạy lại nắm lấy tay cô, dùng vẻ mặt như gặp thánh nhân mà nghẹn ngào, nói:

- Cảm ơn bạn hiền.

Lông tơ Lãnh Tuyết Mi dựng đứng lên, giực mạnh tay mình ra. Cô thật sự không thích ứng được cái vẻ mặt của cái tên này chút nào. Bực mình, cô hất cằm cao ngạo hỏi.

- Giúp như thế nào?

- Chỉ cần cậu cư xử bình thường và hành động phối hợp với tôi là được.

Bị cô hất tay bất ngờ hắn không buồn để ý, ngược lại khẽ nở nụ cười. Một người lạnh lùng, xa cách thế nhưng khi cười lại đẹp đến khó tả, nụ cười ấy có bao nhiêu ấm ấp, ôn nhu thì có bấy nhiêu. Nó chỉ dành riêng cho người vợ chuẩn bị ra mắt của mình mà sủng nịnh, yêu thương trao đến cô.

Lãnh Tuyết Mi đứng ngây dại, mặt phớt hồng ngẩn ngơ bị nụ cười ấy của hắn hớp hồn. Tim cô lúc ấy đập lệch nhịp, nó đập nhanh đến nỗi bản thân cô cũng bị dọa sợ.

Mạc Thiên Hòa không thấy Lãnh Tuyết Mi lên tiếng nào, ngược lại còn đứng bất động, khuôn mặt đỏ lên đột xuất. Hắn lấy tay mình đè lên trán cô, giọng trầm thấp lo lắng hỏi.

- Không sao chứ?

Sự va chạm đó của hắn làm đầu cô bóc khói, khuôn mặt đã đỏ ngang cà chua, mạnh dạn hất tay hắn ra. Kinh hãi chính bản thân khi có phản ứng bởi sự đụng chạm của hắn, Lãnh Tuyết Mi hung hăng lắp bắp, nói:

- Đương nhiên, khô... không sao. Chỉ là chuyện nhỏ, tôi đây sẽ làm được.

- Không sao là được.

Thấy Lãnh Tuyết Mi phản ứng mạnh bởi sự đụng chạm, lần đầu hắn nghĩ cô sẽ giật mình nên hất tay hắn ra. Nhưng bị hất tay liên tục hai lần, hắn chắc chắn cô rất ghét sự đụng chạm của mình qua thái độ lẫn cách nói chuyện của cô. Ánh mắt thoáng buồn cùng nụ cười chua xót lập tức tắt nhanh. Mạc Thiên Hòa giơ tay phải nhìn đồng hồ Vacheron Constantin Tour de l'Ile* của mình. Rồi nói chuyện với cô như thường lệ.

- Tôi phải về sớm trước, cậu nhớ phải chuẩn bị sớm trước 7 giờ. Tối nay sẽ có người tới đón cậu tới bữa tiệc.

- Ừ, biết rồi.

Lãnh Tuyết Mi chỉ vẫy tay chào Mạc Thiên Hòa cho có lệ. Phong Hạo Thiên quay lưng đi khỏi lớp, đôi vai rộng lớn ẩn hiện nét cô độc chỉ riêng Lãnh Tuyết Mi thấy. Song lồng ngực của cô lập tức đau đến khó chịu, cảm giác khó nói thành lời này Lãnh Tuyết Mi chẳng hiểu nỗi. Nhưng một thoáng khi ấy, cô rõ ràng nhận ra được cách nói chuyện xa lạ của hắn và cô như lần đầu gặp mặt. Chỉ biết rằng nó rất đau!!!

Mạc Thiên Hòa không hề xin phép giáo viên hay ban quản trị nhà trường, bước chân cứ bình thản rời đi dưới biết bao con mắt tò mò nhìn về phía hắn.

Ở bên trái cách xa khu vực cổng đã có người mặc vest đen chờ sẳn, gã này được gọi là A Hắc dưới quyền của Mạc Thiên Hòa. Gã khom người cung kính, giọng mang theo sùng bái.

- Lão đại.

Mạc Thiên Hòa tỏ thái độ thờ ơ đáp trả hắn một cái gật đầu cho có lệ rồi lên chiếc xe Ferrari 812 Superfast** màu đen, chiếc xe được đậu cách xa khu vực cổng trường để tránh tầm nhìn tò mò của mọi người. Khi Mạc Thiên Hòa vừa lên, chiếc xe lập tức khởi động rồi vụt mất không còn thấy bóng dáng ngôi trường Vạn Tâm.

Mạc Thiên Hòa vừa rời đi cũng là lúc tiếng chuông báo hiệu vô tiết học. Mọi người ai nấy vẫn còn xôn xao vụ hot girl và Mạc Thiên Hòa có gian tình với nhau trong trường. Riêng Lãnh Tuyết Mi sớm mặc kệ vụ ấy, vì cô biết Mạc Thiên Hòa là gay nên cũng chả có hứng thú về nó. Cô chỉ thấp thỏng trong lòng về bữa tiệc tối nay của hắn. Lát sau cô trợn tròn mắt, lý trí như đang quên cái gì đó rồi bỗng nhớ lại, tức giận cùng tự mắng bản thân mà vò đầu bức tóc gào thét trong lòng.

Aaaaaaaa, quên hỏi hắn là bữa tiệc gì nữa! Hắn chỉ nói tiệc công ty cha hắn. Mình có biết nó thuộc dạng tiệc gì đâu mà sửa soạn đồ mặc? Kiểu này chết mất thôi.

Ảo não với đống rắc rối, cô chán nản nằm dài lên bàn, mắt khép hờ thở dài một hơi to. Tới đâu hay tới đó, bây giờ bản thân Lãnh Tuyết Mi quá mệt mỏi nguyên buổi ngày hôm nay. Thế rồi nhắm mắt bỏ qua vụ đó hết sau đầu. Tiếng chuông nhanh chóng báo hiệu tiết học kết thúc, cô cứ nằm dài lên bàn, được lúc cô đưa lưng dựa vào ghế ngồi, quay đầu nhìn sang cửa sổ ngoài kia. Hôm nay bầu trời tươi mát, có lẽ cô nên đến thăm anh của mình.


Trong thành phố lớn bệnh viện Phổ Hoa.

Đôi mắt Lãnh Hạo Thiên từ từ mở mắt, đập vào mắt là mẹ mình Đình Nghi Tú. Bà nở nụ cười thật tươi xen lẫn đau thương nhìn con mình, giọng yếu ớt do mệt mỏi mỗi đêm trông chừng.

- Con cảm thấy sao rồi Tiểu Thiên?

Lãnh Hạo Thiên muốn nở nụ cười để an ủi bà thế nhưng lại đau đến thở không ra hơi. Biết mình không thể động cũng không thể nói chuyện, cậu chỉ đành lắc nhẹ đầu mặc dù rất đau vẫn cố cắn răng ra hiệu cho bà biết. Bỗng nước mắt bà rơi lã chã như mưa nhìn đứa con đầy đau đớn tâm can của mình mà nghẹn ngào, nói:

- Đừng sợ, có mẹ ở đây rồi, con an tâm nghỉ ngơi đi.

Chưa nói hết câu cửa đã bị đẩy mạnh, bà cố quay đầu xem là ai thì thấy chồng mình - Lãnh Tuân. Ông một thân mồ hôi chạy gấp gáp vô thăm đứa con trai mình, giọng thở gấp hỏi vợ mình.

- Tiểu Thiên sao rồi mình?

- Không sao hết, con vừa mới tỉnh lại ngủ rồi. Mình ngồi ghế nghỉ ngơi đi.

Nghi Đình Tú lấy ghế cho chồng mình ngồi, bản thân lại ngồi gần giường bệnh của Lãnh Hạo Thiên. Bàn tay bà nắm nhẹ lấy bàn tay xanh xao, gầy gò của cậu, lòng càng đau hơn, bà thật sự rất muốn đi kiện nhà trường vì tội bạo lực học đường. Nhưng nghĩ lại bà càng làm vậy, bản thân con trai bà sẽ càng phải khổ sở nên chọn cách im lặng qua chuyện.

Lãnh Tuyết Mi vừa học ra xong nên đã mặc luôn đồng phục vô thăm anh mình, đi vào mắt thấy cha với mẹ của mình. Cô chỉ nở nụ cười ngoài cười trong không cười mà lễ phép cúi chào họ, thái độ tỏ rõ như người xa lạ của cô không khiến họ chán ghét, ngược lại càng khiến họ còn vui thầm trong lòng hơn. Vì cô bây giờ đã tự biết ranh giới của mình.

- Anh hai khỏe chưa ạ?

Cô đưa ánh mắt thấp thỏm nhìn người anh yếu ớt của mình, lòng càng tổn thương hơn. Tuy gia đình bốn người, anh là người duy nhất quan tâm cô thật lòng. Đối với cô, anh hai còn quan trọng hơn mạng sống của mình.

Nghi Đình Tú chỉ đưa ánh mắt căm hờn nhìn con gái mình, nếu như lúc mới chào đời, người bị bệnh yểu mệnh là cô càng tốt. Như vậy đứa con trai yêu quý của bà đã không phải ốm yếu, bệnh tật mà bị đồng bạn ăn hiếp. Nhận được ánh mắt của bà hận không thể ăn tươi nuốt sống mình, bản thân cô chỉ cười lạnh trong lòng.

"Mẫu tử" hai từ quá thiêng liêng đến nỗi cô thật sự không dám nhận chúng. Vì sao à? Nhìn thái độ của bà dành cho cô cũng đủ hiểu. Mỗi nhà mỗi cảnh, cô bất hạnh hơn người khác. Thiếu trầm trọng hơi ấm tình thương của gia đình. Cách im lặng luôn là tốt nhất dành cho Lãnh Tuyết Mi. Không khí gia đình ngột ngạt đến nỗi khiến cô ghê tởn nó. Nhớ lại lời hứa với Mạc Thiên Hòa, cô cúi đầu rồi xin phép về để chuẩn bị đến bữa tiệc. Lãnh Tuân và Nghi Đình Tú chán ghét sự cô mặt của cô nên nhanh chóng đuổi khéo và tiễn cô đi càng sớm càng tốt.

* Đồng hồ được xuất xứ từ Thụy Sĩ. Dụng cụ đo thời gian này đã được thực hiện để chào mừng kỷ niệm 250 năm thành lập của thương hiệu Vacheron Constantin. Mất 10.000 giờ lao động liên tục để chế tác nên nó, mặt đúc vàng, khóa đính kim cương mệnh giá khoảng 33,3 tỷ đồng.

** Xe đi kèm động cơ V12, 6.0 lít, công suất 780 mã lực. Siêu xe Italy có thể đạt tốc độ tối đa 339 km/h, tăng tốc 0-100 km/h trong 2,9 giây. Mức giá chính xác chưa được tiết lộ, nhưng chắc chắn đắt hơn chiếc Ferrari F12 Berlinetta có giá khởi điểm 320.000 USD.

Chương mới hơn