Đứng Lại Con Nhỏ Xấc Xược

Chương 4

Lãnh Tuyết Mi nghe thấy câu nói đó của hắn thì tức giận không thôi, kèm theo vẻ mặt không thể tin mà sợ hãi chỉ tay vào hắn lắp bắp hỏi

- Cậ... cậu làm sao biết! Không lẽ cậu cho người coi thông tin của tôi sao?

Lãnh Tuyết Mi cô cũng không ngờ một người xa lạ chưa gặp nhau lần nào mà hắn lại cho người theo dõi cô
(Tg: Cô nương gặp người ta còn chọc điên người ta đã rồi nói chưa gặp lần nào ●-●? Đúng là não cá vàng thiệt rồi =-=|||)
Điều đó khiến cô ngỡ ngàng không thôi, khuôn mặt đâm chiêu suy nghĩ "tại sao hắn lại làm như vậy, không lẽ...." suy nghĩ tới đây cô đập tay một phát thể hiện chí phải. Hung hăng mà chỉ tay vào mặt Mạc Thiên Hòa mà nói như thám tử đã điều tra ra được tội phạm mà lên án hắn

- A! Không ngờ nhìn mặt mài được như vậy mà là dân buôn bán người sao? Muốn lấy thận tôi chứ gì? Hừ! Tôi nói cho cậu biết, tôi không phải dạng hiền đâu nhé

Nghe cô nói mà Mạc Thiên Hòa dở khóc dở cười không thôi, ở đâu mà ra một đứa ngốc như vậy không biết. Đúng lý ít nhiều người ta sẽ biết hắn là đang theo dõi mục tiêu nào đó để tiếp cận, chứ không phải như cô nói là buôn bán người mà theo dõi Lãnh Hạo Thiên. Hắn vẫn thắc mắc tại sao cho người theo dõi rồi mà vẫn không tìm ra được đứa con gái kia, phải chăng cô đã đi ra nước ngoài để điều trị bệnh. Bất giác hắn lâm vào hồi tưởng nhớ lại chyện cũ của hắn và cô nàng

Lần đó hắn đã ngây người vì đứa con gái đó, cô nàng duyên dáng quay qua làm mặt xấu với hắn nhưng trong rất đáng yêu cùng với gió thổi nhẹ làn tóc khi cô chạy đi. Dáng người nhỏ nhắn không giống những đứa con gái khác mà đầy đặn quyến rũ, cũng không có tô son má phấn mỹ phẩm dày trên gương mặt. Những người phụ nữ luôn thấy hắn mà si mê cùng với khao khát mà muốn hắn làm người đàn ông cuả đời mình dù chỉ một đêm. Bọn họ luôn gặp hắn thì e thẹn cùng với sợ sệt thể hiện nét yếu đuối để cần được che chở, mà cô nàng này thì ngược lại!

Cô đè té trúng lưng của hắn khiến Mạc Thiên Hòa hắn cáu gắt đòi cô chịu trách nhiệm mà bồi thường thiệt hại do cô gây ra, cô không bồi thường mà còn chạy đi mất làm hại hắn đã đau lưng suốt một ngày hôm đó. Mạc Thiên Hòa bắt buộc phải mời bác sĩ riêng cho nhà hắn đến giúp và điều trị nguyên một ngày mới hết, hắn nhớ lại những gì con nhỏ xấc xược đó đã làm. Không những chú ý đến hắn mà còn ngược lại chọc điên Mạc Thiên Hòa hắn, còn phán một câu xanh rờn khiến đầu hắn nổi đầy gân xanh

" Muốn bà đây đền bù thiệt hại! Mơ đi cưng đợi đến kiếp sau nhé cưng!"

Rồi bỏ lại hắn ngây ngô bởi nụ cười tự tin đáng yêu đó khiến tim hắn đập loạn nhịp, bất giác hắn cong khuôn miệng cảm thấy thú vị và nói với lòng

- Nhất định em sẽ là của tôi! Con nhỏ xấc xược ạ

̣ Thấy hắn không đếm xỉa đến cô, khiến Lãnh Tuyết Mi cô cũng không rảnh đếm xỉa đến hắn. Nên khi chuẩn bị quay người đi ra khỏi phòng để lên lớp vô học, hai người đang đi đến hành lang gần vô lớp thì bị hắn hỏi khiến cô dừng chân lại và bất ngờ với câu hỏi của Mạc Thiên Hòa

- Em gái của cậu hiện giờ đang ở đâu?

Không tin vào thính giác của mình nên cô hỏi lại với vẻ mặt ngốc nghếch

- Hả! Cậu nói gì cơ? Tôi nghe không rõ

Thấy câu hỏi của mình bị người khác bắt lặp lại khiến hắn bực mình nên cất cao giọng nói lại cho cô nghe rõ

- Tôi hỏi em gái cậu hiện giờ đang ở đâu?

"Haha! Hắn hỏi tới mình sao? Thằng cha này cũng giỏi thiệt. Hết định bán anh mình giờ sang tới mình luôn, định tuyệt chủng dòng họ Lãnh bọn tôi sao". Cô không nói cũng không trả lời hắn, cô chỉ yên lặng coi hắn hỏi có ý định gì. Im lặng qua 15 phút, tiếng chuông vô học đã vang lên thông báo vô học. Thì lúc này trên đầu hai người có một đàn quạ đen bay qua kêu 'Quạ!Quạ...' khiến hai người đầu nổi gân xanh cùng với hắc tuyến cãi nhau ầm ĩ gần lớp học, khiến mọi người tò mò mà ngó đầu ra coi có chuyện hay để xem

- Tôi hỏi cậu sao cậu không trả lời hả?

- Cậu hỏi tôi sao không nói lý do, vậy tại sao cậu lại muốn hỏi về em tôi. Mà công nhận cậu lại là con người ngang ngược như vậy đấy! Trông khi hỏi người khác sao không nói ra vấn đề

- Cậu mới là con người ngang ngược, rõ ràng tôi là người hỏi cậu trước, ít nhiều gì cậu nên trả lời tôi chứ thằng nhóc này

- Cậ... cậu cái đồ...

Đang mắng nhau xối xả thì ̀bị cô chủ nhiệm Hoài Yên đi lại, cô mỉm cười đầu nổi đầy gân xanh mà hét lớn lên xen ngang cuộc cãi cọ đó mà nói, khiến hai người thầm nói " Thôi Xong "

- Hai em cãi nhau đủ chưa hả! Nếu đủ thì trong hai tiết đầu đến giải lao bọn em phải quỳ trước lớp và cầm hai xô nước để ngay hai tay mà cầm đến hết hai tiết cho tôi...bla...bla...

Hai người cùng nhau uể oải hai mắt nhìn nhau đầy lửa điện mà lườm nhau, cô lấy hai ngón tay của mình chỉ chỉ vô mắt mình rồi đưa quay hắn chỉ chỉ. Ám hiệu của cô là 'Coi chừng cậu đó đồ khốn'. Hắn cũng không ngán gì cô nên hất cằm mà nhướng mi trả đũa 'Sao nào làm gì được tôi đồ lùn'. Thấy vậy cô tức đến nổi muốn la lên, nhưng khi bị cô giáo Hoài Yên mắng một trận thì cô giáo đã sai hai bạn nam sinh đem bốn xô nước đến. Mỗi người hai xô thì Lãnh Tuyết Mi cười gian tà cùng theo nham hiểm mà quay qua hắn đắc ý 'Ngươi toi rồi đồ khốn ạ! Muhahahahaha'.

Nghĩ tới là cô làm liền, cô cầm hai xô nước và giả bộ nặng nề rồi đi loạng chạ hất hết lên người hắn. Nhưng xui xẻo hay là lúc đó có một nữ sinh đi ngang qua hứng hết toàn bộ xô nước mà cô hất, nữ sinh đó không ai khác là Nhược Như Thủy. Mắt thấy là Nhược Như Thủy thì Lãnh Tuyết Mi giục bỏ xô không qua một bên chạy lại lo lắng cùng với vẻ mặt hối lỗi mà xin lỗi Nhược Như Thủy lia lịa. Nhưng Nhược Như Thủy không giận mà chỉ mỉm cười nói không sao và quay đi, ngay khi cô nàng Nhược Như Thủy quay đi là một bộ mặt trái ngược hoàn toàn khi nãy. Bộ mặt âm ngoan cùng với hung hăng mà trợn tròn mắt trông rất ác mà mắng thầm Lãnh Tuyết Mi

Mạc Thiên Hòa nhìn một màn đó từ nãy đến giờ không lên tiếng cũng không cười chọc Lãnh Tuyết Mi, ngược lại hắn dùng vẻ mặt nghiêm túc mà ra lời khuyên dành cho cô khiến cô kinh ngạc không thôi

- Tốt nhất cậu nên tránh xa loại con gái đó đi

Nói rồi hắn im lặng, chỉ để cô bất ngờ vì câu nói của Mạc Thiên Hòa. Cô không hiểu tại sao Mạc Thiên Hòa lại nói như vậy, rõ ràng Nhược Như Thủy là một cô gái lương thiện cùng với dịu dàng mà! Sao cô lại cảm nhận Mạc Thiên Hòa này ác cảm với Nhược Như Thủy như vậy? Chẳng lẽ.... hắn là GAY thiệt sao mẹ ơi! Vừa nghĩ cô vừa nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ kế đến là ảo não sau đó là cực độ thương cảm rồi đến là tuyệt vọng một vẻ như " Chó nhà có tang" " Vừa chết lão bà" "Con gái của ta bị dụ dỗ rồi"

Đột nhiên Mạc Thiên Hòa thấy được những điều đó trên gương mặt của cô dành cho hắn, khiến hắn nổi điên lên vì từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ đó cả! Mạc Thiên Hòa im lặng và suy nghĩ "Mình có hay không đem thằng nhóc này đi giết rồi lấy thận cho rồi nhỉ!". Cô chủ nhiệm Hoài Yên đi lại kiểm tra coi hai học sinh của mình ra sao thì thấy trên sàn toàn là nước lên láng, cùng với hai xô không bị giục qua hai bên méo hết một bên khiến Hoài Yên cô lúc đầu là xanh mặt mài kế đến là tức giận. Kèm ném không được nữa Hoài Yên cô liền la lên giáo huấn hai người lần nữa

- Các em là học sinh, chưa gì hết đã muốn làm đàn anh đàn chị rồi! Có giỏi thì nguyên ngày hôm nay các em ở lại trực vệ sinh trong WC nam cho tôi....bla...bla

Hai người Mạc Thiên Hòa cùng với Lãnh Tuyết Mi nghe một hơi từ cô giáo thì khóc thét không thôi, hai người không hẹn mà nói thầm trong lòng " Tại sao trên đời này lại có một kẻ - một người sao chổi như hắn ta - thằng nhóc này vậy chứ! "

Hoài Yên thấy mình giáo huấn cũng không ít nên ngưng lại và đi vào lớp, để lại Mạc Thiên Hòa cùng với Lãnh Tuyết Mi xụi lơ trên sàn trường. Hai người thật không ngờ vị cô giáo này lại có hơi như vậy, giáo huấn họ liên tục 20 phút mà không ngừng nghỉ khiến cả hai lỗi tai bây giờ ùng ùng nhức óc. Hai người mệt mỏi không ai nói với ai câu gì thì chuẩn bị đi trực nhật thì bị một đám nam sinh trong trường chặn lại, một trong số đám người đó có người lên tiếng ra mặt

- Đứa nào hất nước vào nữ thần tượng hoa khôi của trường hả!

Cô cùng với Mạc Thiên Hòa không rảnh dư hơi nói với bọn chúng thì quay đầu chuẩn bị đi thì bị một đám bao vây lại chặn họ không cho đi, bất giác hai người nổi điên lên vì mệt mỏi do bị phạt! Nay còn bị đám này quậy phá khiến cả hai đã sùng máu lên tận não. Một đám nam sinh đó nói với bọn họ

- Tụi bây không nói tức là thừa nhận! Tụi bây chuẩn bị tinh thần đi là vừa

Qua 5 phút sau thì những cái xác bị đánh bầm dập chất chồng lên nhau là tác phẩm của Lãnh Tuyết Mi và Mạc Thiên Hòa làm ra, những người đi ngang qua thấy thì xanh mặt mài không thôi. Lãnh Tuyết Mi khẽ cười khanh khách đấm nhẹ lồng ngực hắn và khen

- Khá lắm anh bạn! Hahaha sảng khoái thiệt, lâu rồi không có cảm giác này nha

Mạc Thiên Hòa ánh mắt lóe sáng cùng với mưu mô mà hỏi cô

- Bộ đó giờ cậu toàn đi đánh lộn không hay sao?

- Ừ! Rất vui đó

Vui quá trớn cô quên mất bí mật mà mẹ cô khuyên, theo phản xạ nên cô lấy tay che miệng " Bỏ mẹ rồi! Lỡ nói rồi sao đây. Trời ạ! Ông ngước xuống ban phước cho một con người xấu số như con đi" Cô dở khóc dở cười vì sao cô lại ngốc đến vậy chứ, chỉ vì vui nhất thời mà bị lộ thân phận thì coi như xong. Tới đó không biết cô phải sống làm sao ăn nói với mẹ mình đây! AAAAAAA thật sự muốn đập đầu chết quấc cho rồi!