Chương 12: Mưu Tính (2)
Khi không khí tết vừa tràn vào Thăng Long, trăm hoa đua nở thì tiết hét kinh thiên, lũ giặc cỏ Tây Sơn tràn vào đánh tan đồn Ngọc Hồi, Tôn Sĩ Nghị hoảng sợ mà bỏ chạy, cả đường tràn ngập máu tanh trong ngày tết. Lúc đó bà đang theo cô gia(Lê Chiêu Thống) bái kiến Thái Hậu, nghe được tin vội vã theo cửa thành mà chạy, mọi người chạy lạc khỏi đoàn người Tôn Sĩ Nghị. Cuộc chạy chốn vô cùng vất vả, may thay khi đến đồn Hoà Lạc được một thổ hào cưu mang. Những tưởng được an ổn đôi chút, đợi qua cơn phong ba thì sẽ đường sang Trung Quốc hội họp với Tôn Sĩ Nghị, lại xin Càn Long hoàng đế lại sai người điều quân, để khôi phục đại thống nhà Lê.
Những hơi ôi, mọi người còn chưa ngồi yên, ai ngờ chỉ trong chốc lát tướng Tây Sơn đã đuổi tới, mọi người phân tán mà chạy. Cô gia cùng Thái hậu được bọn Quýnh, Hiền cùng binh lính mở đường máu thoát thân, biết mình đi theo chỉ gây phiền hà, Lê Thị Kim cùng với người hầu chạy theo hướng khác. Cuối cùng tưởng như yên ổn ở nơi thôn quê, đợi chờ tin cô gia nhưng chỉ được hơn 1 tháng, em trai bà là Lê Duy Chỉ tìm đến, thuyết phục lên đồn Cao Bằng- căn cứ mới lập để tụ lòng dân. Nhìn cảnh chiến tranh tang tóc, dâm chúng lầm than, Lê Thị Kim toan từ chối, nhưng Lê Duy Chỉ nhắc tới cô gia khiến lòng bà đau như cắt, cuối cùng đồng ý với mong muốn tìm được cô gia mà tận tuỵ chăm sóc người cả đời như lời ước hẹn.
Với trí tuệ của một người có ăn có học, tuy ngắn ngủi nhưng chỉ vài tháng, bà đã giúp Lê Duy Chỉ xây dựng vững chắc đồn cũng như dựa vào địa thế hiểm yếu, chống lại cuộc càn quân của Tây Sơn.
Những tưởng chậm rãi cứ mà như vậy, chờ tin cô gia nhưng cho đến hôm qua, một người áo đen đến gặp bà, cùng bà nói chuyện, người đó cũng là người thứ hai biết họ thực sự của bà, Lê Thị Kim đúng hơn phải gọi là Nguyễn Thị Kim nhìn chằm chằm Nguyễn Toản mà nói:
" Rốt cuộc ngươi nói nhiều như vậy, mục đích là gì."
Nguyễn Toản nghiền ngẫm nhìn, nói:
" Chỉ nhắc nhở hoàng phi nhớ lấy nhiệm vụ của mình được giao."
Nghe xong, Nguyễn Thị Kim quỳ xuống, nức nở:
" Tại sao, tại sao....? Ta muốn cuộc sống sống yên bình không được ư. Ta đã trả nợ Nguyễn Huệ cưu mang bằng cách đưa tin, giờ đây các ngươi còn muốn gì nữa. Định đuổi cùng giết tận ư, những người ở đây đều là kẻ tận trung với nhà Lê, để họ có một mảnh đất khỉ ho cò gáy mà yên ổn sống đến cuối đời không được ư. Các ngươi tàn nhẫn....tàn nhẫn...."
Nguyễn Toản lắc đầu:
" Nếu Lê Chiêu Thống không kéo voi giày mả tổ thì đâu đến kết cục như vậy. Giờ chốn chui chốn lủi nhục nhã bên Nam Ninh."
Nghe được tin tức, Nguyễn Thị Kim vôi vã xông lại, điên cuồng hỏi:
" Ngươi, ngươi biết cô gia ở đâu ư. Nói....nói cho ta."
Nguyễn Toản giữ lại Nguyễn Thị Kim đang kích động nói:
" Nếu chỉ cần bà làm được điều ta nói, thì ta sẽ đưa bà sang gặp." Rồi mỉm cười chờ đợi câu trả lời.
Thật lâu, Nguyễn Thị Kim gật đầu:
"Được, chỉ cần ngươi dẫn ta gặp cô gia. Điều gì cũng có thể."
Nguyễn Toản cười lớn:
" Được. Ngày mai Lê Duy Chỉ sẽ tới, ta sẽ xem biểu hiện của bà mà quyết định. " rồi nhìn thật sâu Nguyễn Thị Kim nói:
" Đường có chơi hoa chiêu. Mạng sống Lê Chiêu Thống đều nằm trong tay ta."
Nhìn thật sâu, bóng áo đen đã khuất, Nguyễn Thị Kim thở thật sâu, lấy lại tâm tình rồi đánh thức nha hoàn bị đánh ngất dậy..........
Nhớ lại đêm qua, Nguyễn Thị Kim thật sâu bình tĩnh rồi đi ra ngoài.
Trong doanh trướng, Lê Duy Chỉ đang cùng bọn Nguyễn Đình Giản đang bàn bạc, thấy Nguyễn Thị Kim bước vào, vội vã tâu:
" Thần xin bái kiến Hoàng hậu."
" Đệ xin bái kiến tỷ."
Nguyễn Thị Kim gật đầu, đi về nghế chủ toạ nói:
" Ta đã nghe Lê Duy Chỉ nói qua, nhưng cần phải bàn bạc thêm, đầu tiên là......"
Nguyễn Đình Giản tuy là thượng thư bộ binh nên có chút hiểu biết, nghe Nguyễn Thị Kim nói, đôi mắt càng ngày càng rực sáng, kính nể hoàng hậu tuy phận nữ nhi nhưng kiến thức lại vô cùng uyên bác, nếu không có người thì tàn quân mà ông thu gom đã bị Tây Sơn đả bải từ lâu..........
Đêm hôm đó, trong cánh rừng Pắc Ban, Nguyễn Toản đang chăm chú đọc hai lá thư vừa nhận được, khẽ đăm chiêu, rồi nói với Nguyễn Huy:
" Ngươi cầm lá thư này đưa đến Thăng Long cho tận tay Nguyễn Huệ, nói rằng đoa là quà gặp mặt mà hôm trước vội đi mà không đưa."
" Vâng."
" Mà chuyện ta sai ngươi sắp đặt thì sao rồi."
" Thưa công tử, chỉ nay mai là sẽ hoàn thành."
" Thúc đốc mọi người nhanh chóng, ta cần trong ngày mai phải hoàn thành."
"Vâng, thuộc hạ sẽ đốc thúc mọi người."
"Được. Ngươi lui đi." Nhìn Nguyễn Huy biến mất, Nguyễn Toản cười:
" Nốt mai sẽ đến lúc ta phải ra mặt, thật chờ đợi điều thú vị a. Đến đây cũng gần 3 tháng, cũng lên ra ngoài."