Chương 30: Ngộ tâm - Kiếm ảnh hoàn thiện

Độc Bộ Kiếm Tiên

Chương 30: Ngộ tâm - Kiếm ảnh hoàn thiện

Chương 30: Ngộ tâm - Kiếm ảnh hoàn thiện

"Những câu nói được các bậc Thánh nhân nói ra, lại được thần thánh hóa trong mắt các ngươi, đây chỉ là một cái cớ để bọn chúng có thể danh chính ngôn thuận ăn cắp khí vận thiên địa, cướp đi khí vận chúng sinh mà thôi."

"Buồn cười hơn ở chỗ, người đời sau như ngươi còn không có nhận ra được, còn xem những ngôn từ này là chân lí để lưu truyền đến nay. Các bậc tiền bối Thánh nhân ở trong mắt các ngươi công đức vô hạn, các ngươi đời đời kiếp kiếp ca tụng thờ cúng nhưng lại không biết những việc kinh khủng mà bọn chúng làm. Dẫn đến hiện nay người người sinh ra không bình đẳng, thế cục trở thành mạnh được yếu thua, thiên hạ đại loạn!"

"Những tên kia tội đáng chết vạn lần, tội không thể tha thứ, bị Thiên Phạt dẫn đến hồn phi phách tán chính là đáng đời bọn chúng!"

"Nhớ kỹ, là một tu sĩ trước tiên phải tu tâm, bản thân con người có tiềm lực vô hạn, bản thân mỗi người đều có khí vận của riêng mình. Tu sĩ tu đạo không nên nghịch thiên mà đi, vì cầu trường sinh mà đoạt khí vận thiên địa gây nên họa loạn thương sinh."

"Tự mình cố gắng khai phá chính bản thân mình, khai phát ra tiềm năng vô hạn trong con người mình. Chỉ có như vậy, cho dù không đoạt khí vận thiên địa cũng có thể mượn từ vận mệnh của bản thân hướng tới con đường trường sinh."......

"Tiền bối, vãn bối có đôi lời, không biết có nên nói hay không."

"Nói đi."

"Tiền bối nói lời này chưa đúng lắm, ngươi cũng không phải ông trời, làm thế nào có thể biết rõ ràng như vậy?"

Lê Dương tiếp tục mở miệng ra nghi vấn phản bác lại.

Ầm.

Uy áp trên trời lại càng mạnh mẽ hơn, lấy trung tâm là Lê Dương, ở xung quanh hàng nghìn mét đất đá ầm ầm lún xuống mấy mét.

"Ta mạnh, lời ta nói chính là đạo lý, nói trái là trái, phải là phải, không chấp nhận phản bác! Hiểu chưa?"

Âm thanh uy nghiêm của lão giả thần bí truyền đến.

"Hiểu hiểu......"

Lê Dương liên tục gật đầu, lại không hiểu nữa chính mình sẽ xong!

"Hừ! Cút đi tu luyện!"

"Vâng vâng....."

Lê Dương liên tục gật đầu như gà mổ thóc, lão giả thần bí này thực lực khủng bố, tính tình lại nóng như lửa, không thể trêu vào, không thể trêu vào!

Uy áp kinh khủng tiêu tan, Lê Dương lập tức như trút được gánh nặng, hắn vội vàng bò dậy, một đường khó khăn chui vào trong miếu nhỏ, bắt đầu ngộ đạo tu hành.
…..

Nhất Tuyến thiên, đây chính là con đường phải đi qua từ Thiên Sơn thành đến Vân Long thành.

Hiện nay ở gần Nhất tuyến thiên đã ẩn giấu rất nhiều cường giả đến từ các bang phái khác nhau ở đế đô. Giản lược đi mà tính toán thì có không dưới mấy chục bang phái, số lượng cường giả càng là lên đến mấy trăm người, mỗi một người đều có tu vi Hư Hồn cảnh, một bộ phận rất nhỏ những người này là Hư Hồn thất trọng, thậm chí bát trọng cảnh giới.

Ngay bây giờ có một cỗ lực lượng có thể dễ dàng phá hủy đi Thiên Sơn thành đang tập trung tề tụ ở một nơi như thế này chỉ vì Lê Dương. Rất nhiều người đều biết Lê Dương muốn đi đến đế đô, cho nên Nhất tuyến thiên này nhất định hắn sẽ phải đi qua.

So với việc không có mục đích chạy nhảy lung tung khắp nơi tìm kiếm Lê Dương thì những bang phái nhỏ đến từ đế đô này càng muốn ôm cây đợi thỏ hơn.

Đương nhiên, trừ điều đó ra còn có một cái nguyên nhân khác. Đó chính là các thành viên của Kiếm các đều đã tới gần đây, kiếm chủ Liễu Thông của Kiếm các còn tuyên bố thẳng thừng sẽ đợi Lê Dương ở đây hẹn đấu một cuộc chiến sinh tử.

Liễu Thông là nhân vật thế nào, đây chính là một kiếm tu đã đạt đến cảnh giới kiếm ảnh, ở trong đế đô có chút danh tiếng, được vô số môn phái bất nhập lưu công nhận là môn phái đệ nhất, tương lai không xa sẽ trở thành một thế lực hạng ba trong đế đô. Tuy cả Kiếm các chỉ có hơn mười thành viên nhưng tất cả đều là kiếm tu đạt được cảnh giới kiếm khí, chiến lực vô cùng kinh người.

Cho nên những thế lực ẩn giấu ở gần Nhất tuyến thiên phần lớn là muốn xem trận quyết chiến giữa Liễu Thông và Lê Dương. Một người là kiếm chủ Kiếm các nổi danh, một người là thiên tài kiếm đạo bị treo thưởng Lê Dương, tuy rất nhiều người mong chờ nhưng cũng không thiếu người khinh bỉ. Họ cho rằng trận chiến này sẽ hoàn toàn là nghiêng về một phía, Lê Dương kia quá trẻ tuổi, còn thiếu kinh nghiệm và thực lực.

"Bây giờ xung quanh đây tụ tập không thiếu thế lực đến từ đế đô, bọn họ đều chờ mong trận quyết đấu của ngươi với tên Lê Dương kia!"

Một người đàn ông ăn mặc có chút thư sinh đứng ở cửa khẩu, nhìn về phía Liễu Thông đang ngồi khoan chân trên một tảng đá cười nói.

Liễu Thông không trả lời lại, chỉ im lặng ngồi ở đó.

"Trận chiến này ngươi có lòng tin thắng sao?"

"Tự nhiên."

Liễu Thông nhắm mắt đáp lại.

"Tuy khả năng ngươi thắng rất cao, nhưng nếu thua?"

"Ta không có khả năng thua!"

Liễu Thông đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt tinh quang bùng lên, toàn thân tản ra một cỗ khí thế cường đại, đó là một loại khí phách thiên hạ duy ngã độc tôn, một loại khí thế bộc phát từ sự tự tin vô cùng.

"Ngươi quả thật rất tự tin!"

Người đàn ông trung niên ăn mặc có chút thư sinh lắc lắc đầu cười.

"Kiếm tu, nếu không có tự tin trong bản tâm thì kiếm trong tay chỉ như sắt vụn, không giết được người không thành khí!"

Liễu Thông đáp lại.

Người đàn ông thư sinh trầm mặc, rơi vào suy tư, rõ ràng hắn đang thưởng thức câu nói này của Liễu Thông.

"Vậy ta sẽ ở đây rửa mắt chờ màn trình diễn của ngươi."

Người đàn ông trung niên nhếch miệng cười, quay người rời đi.

"Vô Tinh tông của ngươi lúc nào ra tay?"

Liễu Thông nhìn theo bóng lưng của người đàn ông trung niên lên tiếng hỏi.

"Ngươi nếu như thắng, Vô Tinh tông ta cần gì phải ra tay chứ? Còn nếu như ngươi thua, Vô Tinh tông ta tự sẽ động thủ!"

Xa xa truyền đến âm thanh trầm thấp.

Liễu Thông thu hồi ánh mắt, không nói nữa, tiếp tục minh tưởng nhập định.
….

Trong không gian Vô Hạn giới, ở khu vực đằng sau ngôi miếu rách nát đổ vỡ, Lê Dương ngồi xếp bằng ở một chỗ bên cạnh đầm nước minh tưởng khổ tư.

Ngộ đạo!

Hắn bây giờ đang ngộ như thế nào mới có thể hoàn thiện Kiếm tâm, bước vào cảnh giới kiếm ảnh chính thức! Như thế nào mới có thể bước vào cảnh giới tiếp theo của kiếm ảnh?!

Trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng về từng câu nói của lão giả thần bí. Giữa thiên địa, mọi chuyện có trắng có đen, vạn vật có âm có dương, người cũng có phân đúng sai, vạn vật trên đời đều chạy không thoát được định luật luân hồi.

Một người có điểm tốt, cũng tuyệt đối sẽ có khuyết điểm, đây tuyệt đối phù hợp với định luật âm dương.

Dù cho có là Thánh nhân cổ xưa cũng giống như lời nói của lão giả thần bí kia, lời nói của bọn họ cũng không hoàn toàn là đúng.

Nếu một người có điểm tốt cũng có điểm yếu, như vậy phải nên làm như thế nào phát hiện điểm yếu của mình?

Lê Dương lông mày nhíu chặt, tiếp tục trầm tư.

Cổ nhân nói —— Nhận xét người khác thì dễ, nhìn lại bản thân mới khó. Câu nói này ý nghĩa chính là rất nhiều người đều chỉ có thể nhìn thấy những khuyết điểm của người khác, mà rất ít có thể thực sự nhìn vảo bản thân, nhận thức rõ chính mình, phát hiện khuyết điểm của chính mình.

Lê Dương cũng như vậy, hắn không biết làm thế nào để phát hiện khuyết điểm trên người mình?

Vừa nghĩ đến đây, Lê Dương nhìn một chút đầm nước trước mặt, mặt nước bình tĩnh giống như mặt kính chiếu rõ ràng rành mạch hình ảnh của hắn trên đó.

Nhìn chính khuôn mặt của mình ở trong đó, trong đầu Lê Dương lại nghĩ tới một chuyện tu thân.

Người đời tương truyền có một người tên Quân Tử, cứ cách mỗi ba ngày lại tỉnh lại đến ngồi dưới một thác nước tùy ý để dòng nước thác dội thẳng vào người không nhúc nhích, hắn ngồi nghĩ lại chính mình, không ngừng tự phát hiện ra những điểm yếu của bản thân, sửa lại những sai lầm của chính mình mắc phải, từ đó hắn bước đi trên con đường của chính mình, tu thân.

"Quân Tử tu thân cũng giống như tu kiếm – tu tâm, mặc dù đường đi khác biệt nhưng đạo lý tương thông."

Lê Dương thấp giọng tự nói.

Kiếm tu cũng là một con đường tu tâm, tu tâm thật ra cũng chính là tu thân, mà tu thân giống như câu chuyện Quân Tử ba ngày tỉnh một lần, không ngừng thức tỉnh bản thân, từ đó tìm ra một con đường thuộc về mình.

Quân Tử làm thế nào để tỉnh lại?

Lấy một tấm gương sáng soi kỹ lại chính mình, nhận thức rõ ràng bản thân, nhận biết bản ngã, không ngừng phát hiện điểm yếu của bản thân, sửa lại sai lầm của mình.

"Ta đã hiểu!"

Nhìn về mặt nước trong đầm vẫn phẳng lặng như cũ, Lê Dương ánh mắt sáng ngời, trong lòng vui mừng.

Cái gì là Kiếm Tâm? Lấy tâm thay kính, soi kỹ chính mình, nhận thức bản thân, nhận rõ bản ngã, không ngừng phát hiện sai lầm trên con đường kiếm đạo, không ngừng sửa lại, lấy tâm ngộ kiếm, kiếm – tâm một đường ắt thành kiếm tâm, xuất kiếm ảnh.

"Hừ! Thằng nhóc này cũng không quá ngốc!"

Trên bầu trời truyền đến âm thanh yếu ớt của lão giả thần bí.