Chương 29: Đối thoại với lão giả thần bí

Độc Bộ Kiếm Tiên

Chương 29: Đối thoại với lão giả thần bí

Chương 29: Đối thoại với lão giả thần bí

Nhìn thấy tên thủ lĩnh cuối cùng cũng chết, Lê Dương lại tiếp tục lên đường.

Lúc trước vụ nổ lớn kia chính là hắn cố ý làm ra, hắn đã khắc trận pháp bạo tạc lên một đống trung phẩm linh thạch, chỉ cần trận pháp vừa khởi động là có thể làm nhiễu loạn linh khí thiên địa xung quanh, từ đó phát sinh một vụ nổ vô cùng lớn.

Uy lực của vụ nổ có liên quan trực tiếp đến kích cỡ và lượng linh khí có trong một viên linh thạch, trước đây khi đấu với Nguyệt Dung của Vô Cực tông Lê Dương đã dùng qua thủ đoạn gần giống với thủ đoạn này, chỉ thiếu một chút là làm nổ chết cô ta!

Mà hắn có thể biết được những thủ đoạn này là nhờ truyền thừa của Chiến Quân thiên tôn 《 Bí Văn Trận Thần thuật 》, bên trong có rất nhiều trận pháp cường đại cổ quái thần bí, đủ để cho Lê Dương học tập và vận dụng cả đời.

Khi Lê Dương vừa rời khỏi thác nước này lại tiếp tục xuất hiện vài thân ảnh theo tiếng nổ mà tới.

"Có dấu vết, là một vụ nổ lớn, nhìn xem!"

"Không nghĩ đến ngay cả Xạ Liên đoàn cũng toàn quân bị diệt!"

"Đầu tiên là Hắc Hổ bang, hôm nay là Xạ Liên đoàn, cũng không biết tiếp sau một thời gian nữa sẽ là môn phái nào bị tuyệt diệt đây?"

"Tên Lê Dương này quả thật bất phàm, khó trách có rất nhiều người bởi vì hắn mà đến nhưng cũng bởi vì hắn mà đi!"

"Chúng ta còn tiếp tục truy sát nữa sao?"

"Lần truy sát này quá nguy hiểm, tuy treo thưởng cao đấy nhưng nhờ người khác vác xác đến lấy thưởng à?!"

"Cũng đúng."

"Để cho Liễu Thông động thủ đi! Chúng ta nên im lặng theo dõi kỳ biến, ngư ông đắc lợi!"
Mấy thân ảnh sau một lúc thảo luận lập tức phi thân biến mất.

Trong không gian Vô Hạn giới, Lê Dương thầm vận chuyển đấu quyết hấp thu linh khí thiên địa chuyển thành đấu khí, sau một giờ cả người hắn đã khôi phục như lúc ban đầu.

Sau khi khôi phục, Lê Dương đứng dậy lấy ra Triều Nguyên kiếm, bắt đầu tu luyện.

Cầm Triều Nguyên trong tay, hắn nhắm hai mắt lại, vung kiếm múa từng đường kiếm chiêu làm xuất hiện từng đạo tàn ảnh. Ngay sau đó có một cỗ đấu ý bộc phát ra từ người Lê Dương tràn vào trong Triều Nguyên kiếm.

Tinh~

Triều Nguyên phát ra một tiếng kiếm minh rất to, Lê Dương hét lớn một tiếng chém thẳng xuống một kiếm. Một kiếm này ẩn chứa kiếm ý cùng đấu ý chém thẳng vào một tảng đá gần đó.

Một kiếm này vừa nhanh vừa mãnh liệt lập tức đem vách đá sừng sững kia cắt thành hai nửa, đường kiếm cắt nhẹ nhàng như cắt đậu phụ vậy, nhìn lại mặt cắt nhẵn bóng như gương, không một vết thừa.

"Thì ra là vậy."

Thu lại Triều Nguyên, thu lại đấu ý, Lê Dương đến gần nhìn vào vết chém bóng loáng kia trầm ngâm như có điều hiểu ra, nhẹ nhàng nở một nụ cười nhạt.

Đấu ý, một loại ý cảnh khác chưa từng thấy nhắc đến qua các đời sau. Thậm chí sách ghi lại truyền kì về Chiến Quân thiên tôn cũng không nói đến.

Như kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý, đao tu lĩnh ngộ đao ý.

Đấu ý chính là một ý cảnh vô cùng xa lạ, khi lĩnh ngộ được nó có thể tăng sức chiến đấu của người sử dụng lên hai phần trong thời gian ngắn, lĩnh ngộ đấu ý sẽ tăng nhanh tốc độ chuyển chân khí thành đấu khí gấp hai lần, đồng thời độ hòa hợp của cơ thể với đấu khí cũng được tăng lên rất nhiều. Và quan trọng nhất khi lĩnh ngộ đấu ý sẽ có được đấu pháp - đấu ý bất diệt.

"Nếu đem đấu ý dung nhập trong kiếm ảnh thì sẽ có thể bộc phát ra uy lực như thế nào đây?" Lê Dương thấp giọng tự hỏi.

"Kiếm ảnh cái con khỉ! Ngươi ngay cả kiếm tâm còn chưa hoàn toàn ngộ ra được còn gọi kiếm ảnh?" Âm thanh của lão giả thần bí vang lên từ trên trời.

"Tiền bối, sao kiếm ảnh của ta lại chưa được gọi là kiếm ảnh? Như thế nào là kiếm tâm chưa ngộ?" Lê Dương lập tức hỏi.

"Tu kiếm tức tu tâm, tu tâm nghĩa là ngươi phải tự nhận thức rõ ràng được bản thân, nhận ra bản ngã của mình, lúc nào ngươi có thể nhận biết ngươi thực sự là ai là lúc Kiếm tâm hoàn thiện, lĩnh ngộ hoàn toàn kiếm ảnh, bước đến cảnh giới… Tóm lại giờ cái ngươi gọi là kiếm ảnh chỉ có ảnh, xuất kiếm không đích, nghĩa là không tâm. Còn chưa đủ!"

"Nhận ra bản thân là ai? Nhận biết bản ngã? Việc này nên làm như thế nào mới đúng?"

"Tự ngộ đi!"

"…."

"Ngươi nếu có một nửa sự thông minh của tiểu tử trong miếu kia đã sớm vượt xa cảnh giới kiếm ảnh đến cảnh giới kiếm vực rồi, làm sao ngay cả kiếm tâm còn chưa hoàn thiện!"

Âm thanh vang vọng trên trời truyền đến một tiếng thở dài.

"…."

Kiếm vực?

Cái gì là Kiếm vực? Phía trên của cảnh giới kiếm ảnh là kiếm vực sao? Hay còn cảnh giới nữa mới đến kiếm vực?

Kiếm vực nghe rất kinh khủng đấy, nhưng hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Hơn nữa từ lúc hắn bắt đầu dùng kiếm chỉ có ba năm cha hắn truyền dạy, còn bảy năm là hắn tự mày mò học đến cảnh giới kiếm ảnh? Còn chưa đủ trâu bò? Sự đánh giá của lão già này cũng quá kinh người rồi! Cấp độ như vậy làm sao có thể dễ dàng ngồi luyện rồi lại luyện mà ra chứ!

"Tiền bối, nếu nói đơn giản ta có được một nửa sự thông minh của Chiến Quân thiên tôn thì không chỉ sớm đạt đến cảnh giới Kiếm Vực, ta còn sớm nghịch thiên mà đi ấy chứ!"

Lê Dương mặt dạn mày dày khinh khỉnh nói ra. Nói phét hắn cũng nói được a.

"Nghịch thiên? Vì cái gì lại nghịch thiên?"

Trên bầu trời truyền đến âm thanh của lão giả thần bí, âm thanh vang lên có chút băng lãnh.

"Cũng không phải như vậy!"

"Vậy ngươi vì cái gì lại muốn nghịch thiên?"

Lão giả hỏi, ngữ khí càng ngày càng băng lãnh.

"Xưa các thánh nhân có nói —— Tu sĩ chúng ta một đời tu hành mạng không do trời quyết định, một đường tu hành nghịch thiên mà lên, trộm âm dương, đoạt tạo hóa, trộm khí vận thiên địa để cầu trường sinh, đây là tâm nguyện!"

Lê Dương ngôn từ chân thành nói.

"Thánh nhân chó má gì, mấy câu nói này căn bản là chó không thèm sủa, bốc phét, nói bậy nói bạ, bịa đặt lung tung, đơn giản chính là lừa dối thế nhân." Trên bầu trời truyền đến âm thanh cực kì phẫn uất của lão giả.

Lê Dương nghe xong lập tức sửng sốt, lão già này hôm nay có vấn đề gì sao? Làm sao lại trở nên kích động như vậy?

"Tiền bối, lời nói của Thánh nhân làm sao có thể là nói bậy nói bạ được?"

Lê Dương yếu ớt đáp lại một câu.

"Một đám sợ chết cũng dám tự xưng là Thánh Nhân?"

"Tiền bối nói vậy lại càng không đúng rồi. Các Thánh nhân xưa nghịch thiên mà đi, đoạt vận khí thiên địa độ thiên kiếp, muốn bước vào con đường trường sinh, muốn phổ độ chúng sinh, có lẽ nào lại là hạng người ham sống sợ chết?"

"Nếu không sợ chết, cầu trường sinh làm gì? Còn phổ độ chúng sinh? Ta nhổ vào!"

Lão giả thần bí bất thình lình mắng một câu.

Trong lúc nhất thời, nói cho Lê Dương á khẩu há miệng không nói được lời nào.

"Ta lại hỏi ngươi, có phải trong mắt các ngươi những câu nói của các bậc tiền nhân để lại tất cả đều là chính xác?"

"Đúng!"

Lê Dương gật đầu không một chút nghĩ ngợi.

"Ngu đần! Quá ngu đần! Khó trách ngươi không sánh được với tiểu tử trong miếu kia, ta bây giờ có chút hối hận, trước đây như thế nào lại chọn trúng ngươi cơ chứ?"

"….."

Lê Dương im lặng, lão già này độc mồm độc miệng a!

"Mọi chuyện phân ra có trắng có đen, vạn vật có âm dương lưỡng cực, người cũng có lúc đúng lúc sai, giữa trời đất này tất cả vạn vật không thể tránh khỏi định luật luân hồi. Những câu nói cổ nhân khi xưa để lại truyền cho đời sau cũng không hoàn toàn đúng, hiểu không?"

"Bọn chúng nghịch thiên mà đi, đoạt khí vận thiên địa tức là đã cướp đoạt khí vận của chúng sinh. Dựa vào khí vận của chúng sinh để đổi lấy cơ hội trường sinh cho bọn chúng, làm hại chúng sinh không có khí vận nên mới sinh ra Luân Hồi vô tận, xuất hiện sinh lão bệnh tử. Hành vi chỉ có tư lợi như thế thì có mặt mũi gì tự xưng là Thánh nhân?! Những câu nói bọn chúng lưu lại chỉ để lừa gạt hậu thế, để cho những hành vi tư lợi của chúng có một cái cớ đàng hoàng mà thôi!"

Lão giả thần bí nói.

Lê Dương trầm mặc lại.

"Tiền bối, ngươi nói cái này không hẳn là đúng! Theo như lời ngươi nói thì người có phân đúng sai, vậy ngươi nói những lời này cũng không chính xác a!"

Rất lâu sau, Lê Dương phản bác lại.

"Câm miệng!"

Một tiếng quát lớn như sấm nổ từ trên trời bạo phát ra. Theo đó còn có một cỗ uy áp kinh khủng ầm ầm rơi xuống.

Oanh ~

Cơ thể của Lê Dương lập tức chìm vào mặt đất, cả người cúi rạp xuống mặt đất, toàn thân không thể động đậy chút nào, cảm giác như có cả một ngọn núi đang đè lên thân hắn vậy.

Hắn khóc không ra nước mắt, mình chỉ là phản bác lại một câu mà thôi, cần gì đến nỗi đè ép người khác như vậy chứ!

"Ngươi đúng là ngu xuẩn, những tên Thánh nhân kia vì trường sinh mà cướp đoạt khí vận chúng sinh, cướp đoạt khí vận thiên địa, họa loạn thương sinh. Hậu quả là đưa tới thiên phạt, ai sai ai đúng chẳng lẽ ngươi còn chưa nhìn thấu sao?"

"Họ cũng chỉ vì muốn thay đổi vận mệnh, không muốn vận mệnh của mình bị thượng thiên nắm trong tay mà thôi. Kết quả thượng thiên không những không cho phép lại còn đưa đến thiên kiếp, đây là đúng ai sai?"

"Ngươi vừa rồi có phải nói mệnh là do mình không do trời?"

"Đúng!"

Lê Dương không có phủ nhận.

"Không phải! Vận mệnh của các ngươi nắm giữ ở trong tay mình, cùng với trời thì có quan hệ quái gì? Làm gì phải thay đổi vận mệnh của bản thân, làm sao phải cướp đoạt vận khí thiên địa, lấy đi khí vận của chúng sinh? Tất cả những tên được gọi là Thánh nhân có hành vi ăn cắp ti tiện như vậy, thiên kiếp hàng phạt xuống thì là có lỗi sao?" Lão giả thần bí quát hỏi.

Lê Dương lại á khẩu không biết nên phản bác lại như thế nào cho đúng.