Chương 25: Nguy hiểm và may mắn

Độc Bộ Kiếm Tiên

Chương 25: Nguy hiểm và may mắn

Chương 25: Nguy hiểm và may mắn

Keng!
Keng!
Keng!
Keng!



Liên tục là những vết chém lên sống lưng của Thiết Giáp thú, Lê Dương chỉ cảm thấy toàn thân rung mạnh, lui lại liên tục mấy bước, mà Thiết Giáp Thú lại là hoàn toàn không có một chút dấu hiệu bị thương, một chút sức chiến đấu cũng không giảm chút nào, mấy vết chém kia chỉ chém đứt vài cái gai trên người nó mà thôi.

Vấn đề là cả người nó mấy mấy nghìn cái gai chi chít như vậy thì có gãy cả trăm cái cũng không nhìn ra có gì khác thường!

"Phòng ngự của con Thiết Giáp thú này có lẽ có thể so với Hồn khí trung phẩm thấp nhất rồi!"

Trong mắt Lê Dương hiện lên sự ngưng trọng, tiếp tục vận đấu khí trong cơ thể, ánh mắt dần dần hoá sang màu vàng, phi thân mà lên.

Một bên khác Dư Khánh, Vũ Khởi và Cổ Linh Ngọc cũng vận chuyển chân khí, từ ba phương hướng lao thẳng lên.

Hoả đao dâng lên, Vũ Khởi thét dài một tiếng, toàn thân đột nhiên hoá hoàn toàn thành hoả nhân, cả người bốc lên hỏa diễm hừng hực, khí tức toàn thân trong nháy mắt đạt đến cực hạn, thậm chí trực tiếp đột phá Hư Hồn cảnh thất trọng, ẩn ẩn chạm đến Hư Hồn bát trọng. Điều này làm Lê Dương hết hồn, lại có bí pháp tăng tu vi lên mạnh như vậy? Trước là Nguyệt Dung Vô Cực tông ăn đan dược tăng tu vi, lần này lại là một tên khác dùng bí pháp??

Lập tức một thanh đại đao mang hoả diễm cực kì mạnh mẽ một đường chém xuống, chặt đứt hư không, y như một vị hoả thần giáng thế.

Đùng!

Một tiếng nổ lớn vang lên, cả người Thiết Giáp Thú lún sâu xuống mặt đất, đất đá xung quanh ầm ầm vỡ vụn, hoả diễm lan ra tứ phía, một vệt hoả đao chém dọc theo lưng Thiết Giáp thú, mấy chục cây giáp gai trong nháy mắt đứt gãy, máu nóng điên cuồng phun ra.

"Không Luân Trảm!"

"Tử Vân kiếm pháp, giết!"

Cổ Linh Ngọc cùng Dư Khánh cũng ý thức được cơ hội tung đòn chí mạng trước mắt, cùng thét dài lao lên, ngay lập tức bộc phát ra sát chiêu.

Cổ Linh Ngọc cầm Nguyệt Minh Luân trong tay, hai vầng bán Minh Nguyệt treo lên cao sau đầu, không gian bắt đầu xuất hiện tuyết rơi, nhiệt độ đang giảm xuống với tốc độ cực nhanh, nguyệt quang loé lên sát khí lạnh như băng tập trung vào Thiết Giáp thú mà phóng qua.

Mà Dư Khánh lại như một sát thủ bao trùm trong bóng đêm, thanh kiếm nhỏ trên tay mơ hồ hoà lẫn vào không gian, dung nhập vào hư không, xuất quỷ nhập thần chém liên tục lên vết thương của Thiết Giáp thú!

Cảm nhận được cơn đau liên tục truyền đến, Thiết Giáp Thú hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên gồng lên, bốn móng vuốt to lớn co lại tạo lên một vòng tròn màu máu xung quanh nó.

Giữa thiên địa đột nhiên lan ra một cỗ áp lực kinh khủng, vô số giáp gai đột nhiên bắn ra ánh sáng đen ngòm nhưng lại vô cùng chói mắt, vô số điểm đen sáng chói giống như mưa phóng mạnh ra bốn phía!

Khe núi này cũng không rộng, hoàn toàn không có quá nhiều không gian hoạt động, gần như mỗi một lỗ hổng nào ở khe núi đều được lấp đầy bởi gai của Thiết Giáp thú.

Thiên phú thần thông, Vạn tiễn xuyên sơn!

Thiết Giáp Thú không muốn tiếp tục dây dưa nữa, nó muốn dựa vào lực phòng ngự mạnh mẽ của mình chống đỡ công kích của Dư Khánh và Cổ Linh Ngọc, trong khi đó sử dụng thiên phú thần thông của mình để diệt sạch tất cả.

Mỗi một chiếc gai đều có thể so với công kích của một cường giả Hư Hồn lục trọng, giờ đây đang có hàng nghìn chiếc gai nhọn như vậy tấn công!

"Các ngươi toàn lực tấn công, thiên phú thần thông của Thiết Giáp thú này giao cho ta!"

Lê Dương thét dài một tiếng, hai tay xuất hiện đồng thời cả Triều Nguyên và Huyết Sinh kiếm, đấu khí thôi động đến cực hạn.

"Kim Long chấn thiên!"

Chỉ một lát sau, một con kim long cực lớn xông thẳng lên trời, thân rồng chặn ngang vách núi cao đến mấy chục mét đem phần lớn gai nhọn của Thiết Giáp thú chặn lại. Con kim long này chính là do kiếm khí hoá thành từng sợi tơ bện với nhau mà thành, hai tay Lê Dương liên tục vung kiếm, kiếm khí thiên biến vạn hoá – Kiếm ảnh!

Từng sợi kiếm khí cực kì sắc bén và dẻo dai, một tia kiếm khí không thể chặn được thì sẽ là hàng vạn, trăm vạn kiếm khí chặn lại.

Keng!
Keng!
Keng!
Keng!


Tiếng sắt thép va chạm với kiếm tơ vang lên đinh tai nhức óc, kiếm ảnh của Lê Dương chỉ một thoáng cùng với gai của Thiết Giáp thú va chạm vô số lần.

"Lê Dương sư đệ, cái mạng này của ta đành giao vào trong tay của ngươi!"

Trong hai con ngươi của Cổ Linh Ngọc hiện lên ánh sáng rực rỡ, đột nhiên thét dài một tiếng, mi tâm như có một vầng minh nguyệt chậm rãi dâng lên.

Thiên địa im lặng, đằng sau Cổ Linh Ngọc dần dâng lên hai nửa Minh Nguyệt Luân, chúng hợp lại thành một vòng tròn, phát ra ánh sáng trắng giống như ánh trăng xuất hiện ra từ trong vô tận hắc ám, chiếu rọi hư không.

Vũ Khởi và Dư Khánh nhìn nhau, cùng nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt đối phương.

Toàn thân Vũ Khởi hỏa diễm bốc lên hừng hực, cảnh giới đã thực sự bước vào Hư Hồn bát trọng, mà Dư Khánh lại tựa như hoàn toàn sáp nhập vào trong hư không, như tử thần đến từ địa ngục, hư vô mờ ảo không thể nắm bắt. Hai người họ một sáng một tối, một đao một kiếm, một bá đạo hung mãnh, một âm trầm nguy hiểm, Vũ Khởi và Dư Khánh tập trung toàn bộ tinh-khí-thần từ hai phương hướng trái phải lao nhanh mà tới.

"Cuồng hoả trấn đao, diệt!"

Lê Dương cảm nhận được rất nhiều công kích cực kì kinh khủng đang va chạm với kiếm tơ của mình, toàn bộ kiếm tơ đang run rẩy kịch liệt. Bỗng nhiên một vầng minh nguyệt sáng rực xuất hiện chiếu rọi khắp nơi, Minh Nguyệt Luân xoay tròn cuốn lấy vô tận sát ý, kết hợp với kim long ầm ầm đánh bay gai nhọn trấn áp về phía Thiết Giáp thú.

Keng!
Keng!
Keng!

Ba tiếng âm thanh va chạm kim loại vang lên, kèm theo đó là ba tiếng nứt vỡ cùng với tiếng kêu gào thảm thiết của Thiết Giáp thú, máu tươi vô tận điền cuồng phun ra.

Vũ Khởi cùng với Dư Khánh phối hợp công sát, ở hai bên sườn trái phải phá vỡ lớp giáp bên ngoài đồng thời tạo ra hai vết thương cực lớn, máu tươi phun như suối.

Mà Cổ Linh Ngọc trực tiếp dùng Minh Nguyệt Luân phá vỡ được giáp phần bụng của nó, Nguyệt Luân lập tức đi xuyên qua nội tạng của Thiết Giáp thú.

Đau đớn kịch liệt cùng với vết thương nặng ở phần ngực khiến cho Thiết Giáp thú cảm nhận được khí tức của tử vong đến gần, thân thể của nó trực tiếp biến lớn từ bốn mét thành tám mét, toàn bộ gai còn lại trên người nó biến hoàn toàn sang màu đỏ, một cỗ khí tức thảm liệt đau đớn phóng lên trời, thân thể của nó bây giờ nhìn y như một toà núi nhỏ, trong mắt tràn ngập tức giận cùng sát ý lao thẳng về phía Cổ Linh Ngọc.

Một kích liều chết cuối cùng này tốc độ thậm chí đã vượt qua thiên phú thần thông!

"Nghĩ không ra ta vậy mà cuối cùng chết ở chỗ này."

Trong mắt Cổ Linh Ngọc lướt qua sự hối hận cùng sợ hãi, Minh Nguyệt Luân lơ lửng ở trước người, chỉ là nó đang nhẹ nhàng run rẩy, đã hoàn toàn không còn sức mạnh.

Một chiêu xé mở phần ngực Thiết Giáp thú kia đã rút cạn chân khí cùng sức mạnh của nàng.

Nhưng ngay vào lúc này đột ngột có một thân hình toàn thân kim sắc che chắn ở trước mặt Cổ Linh Ngọc.

"Cửu Minh kiếm quyết, Phần Nguyên."

Lê Dương giơ Huyết Sinh lên cao, giờ khắc này thời không đọng lại, mọi chuyển động xung quanh đình trệ, xung quanh bán kính trăm mét hoàn toàn là một vùng màu xám tối không màu sắc. Toàn bộ ánh sáng xung quanh ở khoảnh khắc đó đã bị hấp thu! Lưỡi kiếm Huyết Sinh xuất hiện ba màu xám, đỏ và vàng xen kẽ lẫn nhau bùng cháy.

Ngay sau đó, Lê Dương chém xuống một kiếm!

Một kiếm chém xuống, không bá đạo, không rực rỡ hay khí thế gì nhưng nơi lưỡi kiếm đi qua khiến không gian hai bên tách ra thành hai màu riêng biệt.

Ầm!

Một kiếm chém xuống khiến tất cả trở lại bình thường, hoả diễm bắn ra hai bên thiêu rụi tất cả mọi thứ xung quanh, khí tức khủng bố nháy mắt bùng phát, xung lực phát ra cuốn bay tất cả, bọn người Cổ Linh Ngọc cũng bị đẩy lùi mấy bước về sau.

Ầm!

Thiết Giáp thú cao tám mét ầm ầm ngã xuống, hai mắt trợn to. Tại cổ của nó một vết cắt cực ngọt từ trước ra sau, máu tươi như núi lửa phun trào mà ra, mùi tanh nồng nặc tràn ra khắp khe núi, nước suối ở gần đó nhanh chóng biến thành một màu đỏ ngắt.

Lê Dương vẫn đứng tại chỗ trước mặt Cổ Linh Ngọc, thân thể như kiếm, ngang nhiên đứng sừng sững, một cỗ khí tức oanh liệt theo gió dựng lên.

Một kiếm, diệt!

Nhìn thấy đồng đội sống chết ngay trong chớp mắt, Lê Dương đột ngột rơi vào trạng thái vô thức xuất ra chiêu thứ tư trong "Cửu Minh kiếm quyết – Phần Nguyên".

Hắn cảm nhận rõ ràng bản thân rơi vào một trạng thái vô cùng hài hoà với môi trường xung quanh, có một sự tương thông giữa bản thân và Huyết Sinh kiếm, vô cùng khó tả. Đợi khi hắn bừng tỉnh lại đã thoát khỏi trạng thái đó và không thể nắm bắt lại trạng thái đó một lần nữa!

"Ơn cứu mạng không thể nào cảm tạ hết được, ơn cứu mạng ngày hôm nay Ling Ngọc ghi nhớ trong lòng."

Cổ Linh Ngọc vén áo thi lễ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vẫn còn vẻ tái nhợt sau trận chiến, âm thanh có chút suy yếu.