Chương 28: Diệt sạch

Độc Bộ Kiếm Tiên

Chương 28: Diệt sạch

Chương 28: Diệt sạch

Tiếp tục di chuyển trong rừng cây rậm rạp, Lê Dương giống như loài khỉ nhanh nhẹn liên tục nhảy qua các tán cây.

Vèo~

Một tiếng xé gió vang lên, trong rừng bỗng có một mũi tên bay vụt về phía hắn. Cơ thể uốn lượn trên không giúp Lê Dương tránh được mũi tên vụt tới.

Bùm ~

Một tiếng nổ lớn vang lên, mũi tên kia trực tiếp bán nát vụn một cây đại thụ gần đó, mảnh gỗ vụn bay tán loạn. Lực bắn của mũi tên này có thể nói là kinh khủng, nếu như Lê Dương bị mũi tên kia bắn trúng chắc chắn sẽ bị trọng thương!

Sưu ~

Thân hình lóe lên, mũi chân Lê Dương điểm vào một cành cây đại thụ, quay người bay ngược lại phía sau. Ngay lập tức trong tay hắn nắm chặt lấy Triều Nguyên kiếm, ánh mắt gắt gao tập trung vào chỗ cung thủ ẩn giấu trong bóng tối.

Vèo ~ Vèo ~ Vèo ~

Liên tục lại là ba tiếng xé gió liên tiếp vang lên, lần này xuất hiện ba mũi tên ẩn chứa lực lượng kinh khủng bắn đến vòng theo hình tam giác tập trung phong tỏa đường lui của hắn.

Cung thủ sau khi bắn ra ba mũi tên này không tiếp tục tấn công nữa mà quay người biến mất không thấy gì nữa!
Keng ~ keng ~ keng~

Lê Dương vung Triều Nguyên lên chặt đứt ba mũi tên lao tới. Tinh thần lực mạnh mẽ tỏa ra ngoài tìm địch nhân nhưng không tìm thấy tên bắn cung vừa nãy đâu cả, hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định không đuổi theo.

Rõ như ban ngày đây là một cái bẫy, không thể nào chỉ có một tên cung thủ ăn không rảnh rỗi đến rồi lại đi ngay như vậy, Lê Dương biết rõ nếu đuổi theo hắn bây giờ thì khác gì một con lợn rừng chui vào bẫy của thợ săn. Sau khi đi đến kết luận này hắn trực tiếp quay đầu hướng một phương hướng khác lách mình rời đi. Trò lừa này quá rẻ tiền, hắn khi tham gia vào các dong binh đoàn không biết đã thấy bao nhiêu lần rồi!

Trong núi rừng, tại một khu vực đầy đá vụn, một cung thủ thân hình như tinh tinh lấp lóe trên các cành cây phóng tới đây, trên lưng có treo một cây cung, bên hông còn đeo một thanh đao nhỏ hẹp. Hắn ngay lập tức xuất hiện trước mặt một người đàn ông trung niên.

"Như thế nào rồi?"

Người đàn ông trung niên này nhìn thuộc hạ của mình trở về lên tiếng hỏi.

"Thủ lĩnh, cá đã mắc câu."

Tên cung thủ này hiện rõ vẻ tự tin trên mặt nói ra.

"Rất tốt, để cho các anh em chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời nghênh chiến, hôm nay nhất định ta sẽ là người chém chết tên Lê Dương kia!"

Người đàn ông trung niên ánh mắt sáng lên, thần sắc phấn chấn, toàn thân ẩn ẩn phát ra một cỗ sát ý khiếp người.

Tên cung thủ nghe lệnh mà rời đi.

Xạ Liên đoàn, là một trong vô số những thế lực nhỏ bất nhập lưu ở đế đô, thực lực có thể nói là hơn Hắc Hổ bang một bậc, coi như là có chút danh tiếng.

Các thành viên chủ lực tổng cộng có ba mươi người, tất cả đều có thân hình rắn chắc, am hiểu khinh công và tiễn thủ, ai ai cũng là cao thủ trong việc dùng cung, tu vi cảnh giới chủ yếu là Hư Hồn tam trọng, thậm chí còn có Hư Hồn ngũ trọng.

Trong đó Thủ lĩnh cùng với Phó thủ lĩnh càng có thực lực mạnh hơn cả, tu vi lần lượt là Hư Hồn thất trọng và lục trọng đỉnh phong.
Người đàn ông trung niên vừa ra lệnh này chính là Thủ lĩnh của Xạ Liên đoàn, mục đích chính của hắn khi rời đế đô đến đây chính là vì lấy đầu của Lê Dương để lĩnh thưởng.

Cũng bởi vì biết được tên Lê Dương này đã một mình giết hết tinh anh của Hắc Hổ bang nên người đàn ông trung niên này quyết định không cứng đối cứng với Lê Dương được. Vậy nên hắn đã vạch ra một kế hoạch, hắn cho người của Xạ Liên đoàn bố trí vô số cạm bẫy ở quanh khu vực đầy đá vụn này, giờ chỉ đợi Lê Dương mắc bẫy mà thôi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, người đàn ông trung niên vẫn nhìn chằm chằm vào phía khu rừng, rất lâu sau hắn vẫn chưa thấy thân hình của Lê Dương xuất hiện nên có chút mất kiên nhẫn nhíu mày lại.
Những thành viên của Xạ Liên đoàn ở phía dưới cũng nhíu mày lại, từng người nhìn nhau không hiểu ra sao.

Lê Dương đâu? Không phải hắn đã mắc câu đang chạy về phía bên này sao?

Giờ khắc này rất nhiều thành viên của Xạ Liên đoàn nhìn về phía người vừa nãy phụ trách việc dụ dỗ Lê Dương mắc câu, trong ánh mắt đầy vẻ hỏi thăm.

Mà mặt tên cung thủ kia hoàn toàn nghệt ra, ngay cả hắn cũng chưa rõ ràng có chuyện gì xảy ra?

"Đại ca, xem ra tên Lê Dương kia cũng không mắc câu."

Một người đàn ông trung niên hơi có vẻ mập mạp ở bên cạnh trầm giọng nói.
Nghe vậy sắc mặt của tên thủ lĩnh Xạ Liên đoàn lập tức sầm xuống.

"Quả là một tên cẩn thận, có thiên phú, lại ngay cả tâm trí cũng thông minh hơn người!" Trầm ngâm một lúc lâu, tên thủ lĩnh này mới thở dài một hơi nói ra.

Nếu Lê Dương không đến thì tất cả những cạm bẫy đã được bố trí trước ở đây đều là vô dụng, mọi tính toán trước kia của hắn đều đổ sông đổ bể cả!

"Bây giờ ta cảm thấy có chút không ổn, nhiệm vụ lần này có nên làm tiếp hay không đây?"

"Làm! Vì cái gì không làm?"

Phó thủ lĩnh của Xạ Liên đoàn trầm giọng nói.

"Ta có dự cảm rất xấu lần này sẽ có rất nhiều anh em trong đoàn sẽ mất mạng, ta không muốn đem tính mạng anh em ra đánh cược!"

"Chúng ta ai mà chưa từng giết vài người rồi,chúng ta hút máu của người khác để mà sống qua ngày mà còn sợ chết sao? Nếu như sợ chết còn dám ở đế đô lăn lộn sao? Đại ca, cầu phú quý trong nguy hiểm, chỉ cần làm xong vụ này còn lo Xạ Liên đoàn không có chỗ đứng trong đế đô sao? Còn sợ anh em phải chịu khổ qua ngày nữa sao?"

Phó thủ lĩnh của Xạ Liên đoàn đáp lại.

Tên thủ lĩnh im lặng suy nghĩ một lát. Không sai, một khi đã đi ra ngoài sẽ chịu đủ loại nguy cơ khác nhau, không có thành công nào mà không phải trải qua máu tanh và nguy hiểm.

"Được, đã làm thì làm đến cùng! Báo cho các anh em, toàn lực truy sát tên Lê Dương kia!" Trong mắt của tên thủ lĩnh hiện lên vẻ tàn nhẫn, thân hình lóe lên leo ra ngoài đầu tiên, sau lưng là một đám cao thủ của Xạ Liên đoàn.

Trong khu rừng, từng thân ảnh lấp loáng mà đi, dẫn đầu là thủ lĩnh và phó thủ lĩnh cùng đám cao thủ Xạ Liên đoàn phía sau đi tới một thác nước gần đó.

Cách đó không xa có một thác nước bạc trắng, tiếng nước đổ xuống lớn như tiếng sấm gây nên từng đợt bọt nước, ánh sáng chiếu xuống làm xuất hiện một chiếc cầu vồng bảy màu vắt ngang qua thác nước, vô cùng rực rỡ chói mắt.

"Vết tích hắn đâu?"

Thủ lĩnh Xạ Liên đoàn nhìn quanh bốn phía trầm giọng hỏi.

"Thủ lĩnh, vết tích hắn hoàn toàn biến mất ở đây!" Một tên cao thủ trong Xạ Liên đoàn đáp lại.

Cung thủ quanh năm trà trộn vào trong núi rừng, ngoài am hiểu sử dụng thân pháp khinh công, cưỡi ngựa bắn cung ra bọn họ còn có bản lĩnh truy tung dấu vết cực kì lợi hại.

Dọc theo đường đi đám cao thủ này cũng dựa vào dấu vết nơi Lê Dương đi qua để lại mà truy tìm đến đây. Nhưng bây giờ bọn họ lại phát hiện những vết tích lưu lại đến chỗ này thì đứt đoạn, đã mất dấu hoàn toàn. Đối với bọn họ nếu như không thể tiếp tục tìm ra dấu vết để lại thì không thể nào truy tìm được nữa.

Nghe được báo cáo của người trong đoàn của mình, vẻ mặt của thủ lĩnh Xạ Liên đoàn lập tức nghiêm túc lại.

"Chờ các ngươi đã lâu!"

Đang lúc bọn họ nhíu mày khó hiểu thì một âm thanh đột nhiên bay vào tai cả đám.

Từng thành viên Xạ Liên đoàn nhao nhao kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, lập tức nhìn theo hướng âm thanh phát ra. Chỉ thấy thân hình Lê Dương như từ hư không xuất hiện đứng trên một tảng đá sau thác nước.

Mà đối phương lại đang nhếch miệng cười khinh thường nhìn về phía bọn họ. Việc Lê Dương xuất hiện không làm cho thủ lĩnh Xạ Liên đoàn có vẻ hưng phấn gì, ngược lại có một cỗ bất an mãnh liệt hiện lên trong lòng hắn.

"Không ổn! Mau lui lại, mau lên!" Hắn nhanh chóng phản ứng lại hét lớn lên với đồng bọn sau lưng. Nhưng vẫn chậm một chút!

Trong tay Lê Dương rõ ràng đang cầm một viên linh thạch tỏa ra ánh sáng rất chói mắt.

Ầm ầm ~

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, dưới chân của các thành viện Xạ Liên đoàn ầm ầm nổ tung. Vụ nổ sinh ra xung lực kinh khủng quấn bay đất đá cây cối xung quanh, chôn lấp tất cả những người đứng đó.

Trong lúc nhất thời cuồng phong gào thét, đá vụn bắn tung trời.

Rất lâu sau đó ánh lửa tán đi, thiên địa khôi phục lại bình thường. Ở khu vực vừa xảy ra vụ nổ xuất hiện một hố rộng với đường kính khoảng hơn hai mươi mét.

Thân hình Lê Dương lóe lên lướt đến gần vành miệng hố, trong hố giờ ngổn ngang toàn những thi thể đã bị thiêu rụi cháy đen.

Hắn không để ý đến, bắt đầu điên cuồng càn quét lục tìm nhẫn trữ vật trên người từng tên ở đây bỏ vào túi của mình.

"Ủa?"

Lê Dương đi tới gần tên Thủ lĩnh của Xạ Liên đoàn, phát hiện đối phương còn lại một hơi thở cuối cùng, mặc dù không có lập tức chết đi, nhưng cũng cách cái chết không xa.

Thân thể của hắn trực tiếp bị vụ nổ kinh khủng kia tàn phá gần như phế đi một tay hai chân, toàn thân máu thịt be bét, mười phần khiếp người, nếu là tu sĩ bình thường chắc chắn đã chết tám đời rồi, thương thế như vậy căn bản không thể sống được.

"Nh…Những dấu vết dọc theo đường đi kia đều là ngươi cố ý để lại sao?"

Thủ lĩnh của Xạ Liên đoàn khí tức vô cùng yếu ớt, vừa hộc máu vừa nói ra, nhìn về phía Lê Dương, khuôn mặt đen xì của hắn vô cùng bình tĩnh.

"Đúng vậy!"

Lê Dương đáp lại, tiến đến gần tên thủ lĩnh này lấy nhẫn trữ vật của hắn. Tên thủ lĩnh này dù chỉ còn một cánh tay nhưng vẫn còn sót lại chút sức lực giằng co với Lê Dương, bốn mắt trừng nhau rồi hắn vẫn buông tay ra.

"Là vì lừa chúng ta đến nơi này ư?"

"Đúng thế!"

Tên thủ lĩnh Xạ Liên đoàn cười thảm, hắn không nghĩ tới chính mình thông minh quá sẽ bị thông minh hại, vốn chỉ muốn đặt mai phục chém giết Lê Dương chứ chưa từng sẽ chết bởi lòng tham của chính mình. Quả là tham thì thâm, rơi vào tính toán của Lê Dương làm tất cả anh em trong Xạ Liên đoàn chết theo.

Thiếu niên trước mắt, quả thật bất phàm!

Vô luận là thiên phú, tâm tính, mưu trí đều hơn xa người đồng lứa rất rất nhiều, có thể được treo thưởng ở Huyết Sát bảng đều không ai dễ xơi cả, quả thật không phải người bình thường!

"Chết ở trong tay ngươi, không oan!"

Tên thủ lĩnh cười cười, lập tức khí tuyệt bỏ mình.

Hắn tin tưởng chỉ cần Lê Dương không chết sớm, tương lai nhất định có thể trở thành bá chủ một phương, đến lúc đó môn phái nào treo thưởng hắn tất có đại nạn diệt vong!