CHƯƠNG 89: Thu Phong tỉnh dậy!
Về phần Thu Phong bản thân anh đang ở phía Nam nên Minh Quân muốn tới thăm Thu Phong phải đi máy bay hết ít nhất là hai tiếng đồng hồ.
Quay lại với ca phẩu thuật của Thu Phong lúc này Thu Phong nằm trong phòng mổ đã qua năm tiếng liên tục.
Việc thay hết nội tạng cho Thu Phong quả thật là một việc không hề dễ dàng chút nào. Xuyên suốt năm tiếng cũng đã tới giai đoạn cuối cùng là khâu hết tất cả vết mổ trên người Thu Phong lại.
Tuy nhiên dù thay hết nội tạng cũng không thể để Thu Phong tỉnh ngay được mà phải để Thu Phong ở trong bồn dung dịch màu xanh lá kia thêm một ngày nữa để tất cả các vết mổ được lành lại cũng như để cho nội tạng hoạt động bình thường.
Năm tiếng vất vả đã trôi qua, Thu Phong đang được chuyển đến bồn dung dịch xanh để phục hồi hoàn toàn lại.
Lão y sĩ mang đầy vẻ mệt mỏi đi từ trong phòng mổ ra.
Nhất Phương thấy lão y sĩ đi ra cũng không vội hỏi. Đây là cách làm việc của Nhất Phương ông ta không hề nóng vội trong bất cứ một việc gì, và đó cũng là điều khiến ông ta thành công đến tận bây giờ trong giới hắc đạo.
Lão y sĩ tiến đến trước mặt Nhất Phương, sau đó lão tháo khẩu trang màu trăng trên miệng xuống cúi đầu từ từ nói:
" Chúc mừng lão gia! Thiếu gia đã qua cơn nguy hiểm, bây giờ chỉ cần chờ đợi thêm một ngày nữa thiếu gia sẽ tỉnh. "
" Tốt! Hôm nay ông vất vả rồi, nên về nghỉ ngơi vài tuần đi. Ta sẽ cho người đem phần thưởng đến cho ông! "
Nói xong Nhất Phương quay người đi mất. Tuy tiền không phải là nhất, dù biết những kẻ này nguyện hiến mạng cho mình nhưng Nhất Phương không thể để người mình chết đói được.
Dường như lão y sĩ đã quen với cách thưởng của Nhất Phương nên lão cũng không nói gì nhiều liền quay người đi hướng ngược lại với Nhất Phương.
Hầu như những ai mà làm việc cho Nhất Phương tất cả bọn họ ai cũng nguyện trung thành vì Nhất Phương. Nắm được nhân tâm con người, giúp họ đúng thời điểm, không những thế gia đình của những ai theo ông trùm hắc đạo Nhất Phương cũng được yên ổn bởi cái thời thế loạn lạc này.
…
Ngày hôm sau, khi Thu Phong còn phải ở trong bồn dung dịch thêm hai tiếng nữa thì mới hoàn toàn hồi phục tất cả thì bây giờ trước cổng dinh thự nơi Thu Phong đang ở từ lúc nào đã xuất hiện hàng chục chiếc ô tô trải dài khắp cả đoạn đường dinh thự.
Bây giờ chỉ mới là bảy giờ sáng, thậm chí bên trong dinh thự còn chưa mở cửa. Chỉ có bên ngoài cổng là hơn mười tên bảo vệ mặc đồ đen uy nghiêm đứng tại đó như đang bảo vệ dinh thự.
Bên trong những chiếc ô tô đang đậu sát bên lề đường của dinh thự, trong mỗi một chiếc xe đều chở một nhân vật có tiếng từ hắc đạo cho đến bạch đạo.
Ba Thu Phong là một con người trong hắc đạo nên chuyện con trai lão mất tích ít nhiều những tên đó cũng biết, và hôm nay tin tức thiếu gia nhà lão Nhất Phương được tìm thấy cũng nhanh chóng được lan ra.
Mục đích của những kẻ này tới đây cũng chỉ để lấy lòng Nhất Phương mà thôi.
Trừng mấy kẻ trong giới hắc đạo ra thì còn lại đều là những công nhân viên chức làm cho nhà nước hoặc những vị quân nhân làm trong quân đội.
Dù vậy những kẻ này vẫn phải đứng đợi ở bên ngoài, riêng chỉ một trường hợp đó chính là đại tướng Minh Quân được chính Nhất Phương cho người mời vào trước.
Bởi ngoài ông ta ra thì Nhất Phương không tin tưởng những kẻ khác gặp con trai mình lúc này, Nhất Phương sợ một trong những kẻ đó gây ra việc mất tích cho con trai mình và nếu hắn thấy con trai mình còn sống thật sự thì sẽ rất mệt.
Lúc này Thu Phong vẫn chưa được đưa ra khỏi bồn dung dịch nên khi Minh Quân tới đây tuy gấp gáp nhưng giờ lại bình tĩnh ngồi ăn sáng cùng Nhất Phương sau khi thấy tình trạng của Thu Phong đang chuyển biến tốt đẹp.
Trên bàn ăn chỉ có duy nhất hai người đàn ông quyền lực số một số hai của quốc gia, một ông trùm hắc đạo và một ông trùm của giới bạch đạo.
Tuổi của hai người đàn ông này cũng ngang nhau nên khi nói chuyện chẳng câu nệ một tí gì cả.
" Ông bạn tìm thấy thằng Phong như thế nào có thể kể đầu đuôi cho tôi nghe không? "
Đang ăn Nhất Phương nghe vậy liền dừng đũa lại nhắm mắt kêu lên:
" Sonic đâu? "
Nhất Phương vừa dứt câu thì vù một tiếng Sonic đứng bên cạnh Nhất Phương như đã lâu. Thấy Sonic tới Nhất Phương liền quay sang nói với Minh Quân:
" Thằng này nó tìm được con trai nhà tôi, đầu đuôi sao ông cứ hỏi nó. Mấy bữa nay lu bu quá cũng quên hỏi nó tìm thấy thằng Phong như thế nào! "
Dừng một chút Nhất Phương lại quay sang nhìn Sonic nói tiếp:
" Sonic con tường thuật lại hết chuyện cứu thiếu gia cho ta và anh Quân nghe đi! "
" Dạ! "
Sonic dạ một tiếng sau đó dùng tốc độ mà cậu cho là chậm nhất kể từ từ ra cả quá trình cậu đi tìm kiếm Thu Phong, nhịn ăn nhịn uống ra sao, rồi chạy liên tục ra sao. Kể mãi cho đến khi hai người Nhất Phương và Minh Quân ăn xong hết thì Sonic mới kể tới đoạn vô tình gặp được Thu Phong trong rừng.
Nửa tiếng sau Sonic mới luyên thuyên hết chuyện của mình, và đó cũng là lý do Nhất Phương không hề muốn hỏi chuyện cái thằng ôn con này. Nó nói quá nhiều.
Nhưng chung quy thì Nhất Phương và Minh Quân cũng hiểu được cái quá trình mà Sonic tìm được Thu Phong.
Lúc này trong không gian im lặng Nhất Phương liền lên tiếng nói:
" Theo ông nghĩ ai làm thằng Phong ra nông nổi này? Tôi phải kiếm được thằng đó để giết nó! "
Nghe Nhất Phương hỏi tới mình, Minh Quân suy nghĩ một hồi rồi nói ra quan điểm bản thân:
" Như ông bạn biết đấy, thằng Phong chắc chắn bị kẻ mang sức mạnh như Sonic gây ra, vết thương trên người nó cũng đủ để chứng minh. Một điều nữa mấy kẻ mang sức mạnh tốc độ này không nhiều, muốn tìn bọn chúng cũng rất dễ nhưng bắt được hay không là một chuyện. Chưa kể phải tìm ra kẻ đứng sau lại là một chuyện khác. Rất rắc rối! "
Vừa nói Minh Quân vừa lắc đầu một cách ngao ngán.
Thật sự khi Thu Phong vừa mất tích hắn đã cho người điều tra tất cả những ai có hiềm khích với Thu Phong hay còn gọi là Quốc Phong lúc trước mà hiển nhiên vẫn không ra tung tích.
…
Lúc này đã là giấc trưa, những người đứng đợi bên ngoài dinh thự từ lâu đã bỏ cuộc mà về hết. Căn bản thiếu gia nhà Nhất Phương còn chưa tỉnh mà bọn họ đã vác xác tới thăm thì chẳng ai rảnh đâu mà mở cửa cho vào.
Thu Phong đã xong phần tái tạo lại vết thương sau ca mổ được ba tiếng hơn rồi. Bây giờ anh đang nằm chính trong căn phòng của mình, à không căn phòng của anh ở thế giới này mà thôi.
Không xa hoa như phòng của lão Nhất Phương, căn phòng của Thu Phong lúc này là do Quốc Phong người chủ thật sự của căn phòng này trang trí. Xung quanh phòng đập vào mắt mọi người cũng chỉ sách và sách.
Diện tích phòng rộng tới một trăm mét vuông nhưng nội kệ đựng sách thôi đã chiếm hơn phân nửa căn phòng. Từ sử sách, kinh thư cho đến những binh pháp thời xưa những quyển nào hay đều được Quốc Phong thế giới này đặt trong đây hết. Không những thế bên cạnh căn phòng ngủ này lại là một phòng đọc sách rộng năm trăm mét vuông với hàng trăm ngàn loại sách khác nhau trên thế giới từ cận đại cho đến hiện lại.
Trong căn phòng nơi Thu Phong đang nằm lúc này bên cạnh anh có một người phụ nữ xinh đẹp tuổi đã trung niên đang ngồi đọc sách bên cạnh anh.
Bà không ai khác chính là mẹ Thu Phong ở thế giới này, với diện mạo y hệt mẹ Thu Phong ở thế giới bên kia có điều do cuộc sống xa hoa nên người mẹ này có phần trẻ trung lẫn xinh đẹp hơn.
Nhìn kĩ vào gương mặt mẹ Thu Phong lúc này thấy rằng bà đang rất tiều tụy tuy nhiên bây giờ lại thập phần phấn chấn. Khi nghe tin con trai mình mất tích bà đã ba ngày không ăn không uống đến độ ngất xỉu phải truyền nước biển.
Đúng ra Nhất Phương đã giấu chuyện này không cho bà biết nhưng thằng Sonic là một cái thằng siêu nhiều chuyện khi Nhất Phương vừa báo tin thiếu gia mất tích thì Sonic chẳng nói chẳng rằng chạy đi báo tin cho dưỡng mẫu biết. Nếu không phải vì thiếu gia nhà lão còn đang mất tích Nhất Phương không có thời gian đi tính toán với Sonic nếu không với cái tật lanh chanh của nó có ngày Nhất Phương sẽ cho một trận.
Lúc này mẹ Thu Phong khi biết tin đã tìn được con trai mình bà liền gấp gáp đi gặp con trai mình nhưng do Nhất Phương lão ta nhất quyết không cho sợ bà khi thấy tình trạng con trai sẽ không chịu được.
Phải mãi đến tận hôm nay mẹ Thu Phong mới có thể lại gần mà nhìn thấy anh. Suốt từ khi Thu Phong phẩu thuật xong được chuyển đến bồn dung dịch màu xanh thì từ lúc đó mẹ Thu Phong đã trực sẳn mà ngủ ở đó.
Tới khi Thu Phong chuyển về lại phòng mình nghỉ ngơi thì bà liền đi theo.
Đến bây giờ khi biết con trai mình bình an trở về thì bà mới bình tĩnh mà ngồi bên cạnh anh đọc sách uống trà.
" Ưm … đây là đâu vậy …? "
Trong không gian yên tĩnh bỗng Thu Phong kêu lên một tiếng, anh mở mắt ra với toàn thân đầy mệt mỏi. Mắt Thu Phong nhìn lên trần nhà rồi tự thắc mắc cái trần nhà này chẳng quen thuộc chút nào.
Mẹ Thu Phong ngồi đọc sách bên cạnh bỗng thấy anh tỉnh dậy liền chạy tới ngồi lên giường cầm lấy tay anh ân cần nói:
" Phong con tỉnh rồi nghỉ ngơi chút đi đừng vận động mạnh! "
Vừa nói bà vừa đỡ người Thu Phong dậy sau đó bà kiếm gối đặt vào thành giường cho Thu Phong dựa vào.
Lúc này Thu Phong vẫn còn mơ mơ màng màng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chuyện duy nhất anh biết người phụ nữ trước mặt này là mẹ mình nên anh liền kêu lên với giọng khàn khàn:
" Mẹ? Con đang ở đâu đây? "
Nghe Thu Phong kêu tới mình bà liền đưa tay ra vuốt đầu con trai rồi ân cần nói:
" Con đang ở nhà con trai của mẹ à!! Mấy ngày qua vất vả cho con quá, con bình an là … tốt.. rồi … "
Càng nói về sau mẹ Thu Phong càng bật khóc bà khóc vì con trai mình bình an vô sự. Không như Nhất Phương bà luôn cho người của bà âm thầm để mắt đến bệnh tình con trai mình trong mấy ngày vừa qua. Chứ đừng tưởng chồng bà không cho bà gặp mặt con trai thì bà không biết gì.
Thu Phong thật sự lúc này không hiểu chuyện gì, anh thấy mẹ mình khóc liền vội đưa tay ra lau nước mắt cho bà:
" Mẹ con vẫn mạnh khỏe mà … "
" Anh hai tỉnh rồi? "
Bỗng từ bên ngoài cửa phòng Thu Phong được đẩy ra, gương mặt kinh ngạc của Thiên Long xuất hiện. Nhưng Thu Phong chưa kịp nói gì thì thằng béo lại chạy bành bạch đi.
Vừa chạy Thu Phong vừa hô lên:
" Ba ba … Anh hai tỉnh rồi … Anh hai tỉnh rồi!! "
Thiên Long chạy ù một phát từ tầng ba của tòa dinh thự chạy thẳng xuống dưới phòng khách nơi Nhất Phương và Minh Quân đang ngồi uống trà ở đó.
Nghe thấy tiếng Thiên Long vọng ra từ trên lâu, Nhất Phương nghe được nội dung con trai ông đã tỉnh liền quay qua nói với Minh Quân:
" Thằng Phong nó tỉnh rồi kìa! Đi lên xem nó ra sao! "
" Ừ đi thôi, tôi cũng có vài chuyện muốn hỏi nó … "
Nói xong cả hai nhân vật lẫy lừng đứng lên hướng trên lầu ba mà đi, đúng lúc Thiên Long vừa chạy xuống mặt mày hớn hở chưa kịp nói cái gì thì lại bị Nhất Phương đẩy đầu sang một bên.
" A ui! "
Ôm cái đầu Thiên Long bất mãn than một tiếng nhưng không dám nói gì, đối với Thiên Long người ba này tồn tại như một người đàn ông xa lạ đối với cậu. Tuy ở chung nhà nhưng Thiên Long không bao giờ được Nhất Phương quan tâm tới.
Hầu như Nhất Phương chỉ quan tâm đến sự tồn tại của anh hai nó, bù lại Thiên Long lại được mẹ quan tâm hơn hết và người anh hai của nó cũng không khiến nó cảm thấy tủi thân khi là một người anh chuẩn mực của em mình.
Nếu nói trong nhà Thiên Long sợ ai nhất chắc chắn thằng bé trả lời rằng là Thu Phong chứ không phải là ba của cậu.
Một hồi sau căn phòng yên tĩnh của Thu Phong lúc này đã tụ tập mười mấy cô hầu gái. Họ thi nhau chuẩn bị khăn tắm, chậu nước rửa mặt, bàn chải đánh răng rồi tới quần áo giày dép cho ăn. Phải nói Thu Phong lúc này như một ông hoàng.
Nhìn cảnh tượng trên Thu Phong thật sự không biết nói gì, anh đang nghĩ bản thân mình đang ở đâu đây cho đến khi Nhất Phương bước vào đứng trước mặt Thu Phong.
Nhìn thấy người cha đã chết của mình bỗng đứng thình lình trước mặt với dáng vẻ uy nghiêm năm xưa bất giác Thu Phong thốt nhẹ lên:
" Ba? "
Cảm thấy hành động khó hiểu của con trai Nhất Phương liền cười nói:
" Sao? Thấy ba mày lạ lắm hay sao mà nói năng kiểu gì thế kia? "
" Ba còn sống sao? Thật hay mơ vậy? "
Đáp lại lời nói tươi cười của Nhất Phương là câu nói khiến mặt ông tối sầm lại. Bản thân còn đang sống sờ sờ đây mà thằng con yêu quý lại trù mình chết, tức giận Nhất Phương gõ một cái lên đầu Thu Phong.
" Cốp! "
" Tao chưa chết mày chù tao chết à? "
" A! "
Bị gõ một cái vào đầu Thu Phong kêu lên một tiếng, mẹ Thu Phong thấy con trai bị đánh liền ngồi lại ôm đầu con trai sau đó trừng mắt nhìn Nhất Phương quát:
" Cái ông già này! Con nó vừa mới tỉnh mà ông đi đánh nó là sao? Làm ba kiểu gì kì vậy! "
Dường như chẳng quan tâm đến lời nói của vợ mình, Nhất Phương nhìn sang bà nói:
" Bà đi ra ngoài đi! Tôi với anh Quân có chuyện muốn nói với con! "
Mẹ Thu Phong không phải là người phụ nữ không hiểu chuyện, bà biết đàn ông họ luôn có những chuyện lớn không để phụ nữ nghe thấy nên bà liền đứng lên kêu hết người hầu đang làm việc ra ngoài. Cả bà cũng theo nhóm người hầu đi ra.
Vừa đi mẹ Thu Phong vừa thủ thỉ:
" Nó mới khỏi bệnh mình phải đi làm nồi cháo gà cho nó ăn mới được! "
Nói xong bà lôi vài người hầu cùng nhau xuống bếp phụ giúp bà.