CHƯƠNG 94: Người dị năng ở thế giới song song!
Tính tới giờ đã được một tuần từ khi Thu Phong ngồi uống cafe với đám bạn thiếu gia của mình, sau lần đó hầu như chỉ có mỗi Lâm mập là thường xuyên rủ Thu Phong tới mấy chỗ ăn chơi nhất. Còn hai người kia ai ai cũng có công việc của mình không rảnh rỗi như Lâm mập được.
Cộng thêm việc đọc những quyển sách lịch sử có sẵn trong phòng, qua một tuần Thu Phong mới biết những gì trong trí nhớ của anh không hề tồn tại. Từ những vị anh hùng dân tộc cho đến những cuộc chiến tranh thế giới.
Thế giới hiện tại này không phải trải qua hai trận chiến tranh thế giới mà là ba trận chiến tranh thế giới.
Chiến tranh thế giới thứ ba kết thúc cách đây ba mươi năm tức vào năm 2164 và ba năm sau là ngày Thu Phong ra đời.
Sau cuộc chiến tranh thế giới quy mô toàn cầu ấy nước Xích Quỷ từ một quốc gia kinh tế đứng thứ mười đã vươn lên đứng thứ ba và chèn ép nước Hoa Lương một quốc gia thời xưa từng đô hộ nước Xích Quỷ.
Đang mải mê đọc những quyển sách về lịch sử thế giới cận đại thì bỗng nhiên cửa phòng Thu Phong vang lên tiếng gõ.
" Cốc cốc! "
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thu Phong nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống bàn rồi đi ra mở cửa.
Xuất hiện trước mặc Thu Phong là một kẻ mặc đồ vest đen, Thu Phong nhận ra người này đây chính là một trong hai hộ vệ đi theo ba anh để bảo vệ sự an toàn của ông ta.
Thấy Thu Phong xuất hiện tên hộ vệ liền nói:
" Chào thiếu gia! Lão gia có chuyện cần gặp anh! "
" Ba à? À ờ ổng đang ở đâu? "
Thu Phong nói chuyện với vẻ tùy tiện, bởi tính cách này tồn tại từ lâu trong anh nên khó mà nói chuyện lịch sự được.
Nghe giọng Thu Phong gọi lão gia mình có vẻ tùy tiện làm tên hộ vệ hơi bất ngờ nhưng chỉ thoáng chốc thôi vì hắn nghĩ thiếu gia còn đang mất trí nhớ nên mới xưng hô một cách tùy tiện như vậy.
Tên hộ vệ đứng tránh ra một con đường làm thế mời:
" Mời thiếu gia đi theo tôi! "
Nói xong hắn quay người đi trước, theo đó Thu Phong cất bước đi.
Chừng hai phút sau Thu Phong được dẫn tới phòng tiếp khách của ba mình Nhất Phương.
Bước chân vào phòng khách xa hoa Thu Phong thấy không chỉ có mỗi ba mình ở trong phòng mà còn một người khác nữa. Và người này chính là một trong những người đầu tiên Thu Phong gặp lúc mới tỉnh dậy Minh Quân – Đại tướng tổng tư lệnh quân đội nước Xích Quỷ.
" Chào ba – Chào chú Quân! "
Thu Phong cúi đầu chào hai người đàn ông quyền lực trong phòng sau đó bản thân tự kéo ghế ra ngồi xuống.
Minh Quân đợi đúng lúc Thu Phong vừa ngồi xuống thì mở miệng nói:
" Phong này! tình hình sức khỏe con cũng đã ổn định rồi, vậy định khi nào con quay về doanh trại? "
Đang cầm tách trà đưa lên miệng uống bỗng Thu Phong nghe được câu nói trên của Minh Quân thì bỗng chốc anh khựng lại một tí, không biết tại sao khi nghe câu này máu huyết trong người Thu Phong bỗng sôi trào lên. Bởi từng là một quân nhân vì một lý do bất khả thi mà rời khỏi quân đội đối với Thu Phong điều đó không muốn chút nào.
Nhưng tất cả những gì diễn ra trong trí nhớ của anh như là giấc mơ vậy, còn ở đây trước mắt anh đây mới là sự thật.
Lúc này Thu Phong mở miệng đáp lại:
" Chú Quân! Thật tình con không nhớ mình từng là cái gì thiên tài binh pháp gì đó, con chỉ biết con một thân có khả năng ra trận hoặc cầm quân giết người được thôi chứ không thể nào ngồi một chỗ chỉ đạo được! "
" Đánh nhau? "
Bất ngờ hai người Nhất Phương và Minh Quân đồng thanh thốt to lên khiến cả Thu Phong cũng giật mình, thấy vậy anh liền cười khổ nói:
" Con nói sai cái gì sao? "
Nghe Thu Phong nói vậy Minh Quân lập tức xua tay nói:
" Không không! Trí nhớ của con có vẻ không ổn nhưng trước đến giờ con đánh nhau rất kém, là người quan sát con từ khi mới vào quân đội nên ta biết! "
" Kém? "
Thu Phong thì thào một câu. Chuyện bình thường Thu Phong có thể bỏ qua nhưng về đánh nhau là lĩnh vực mà bản thân anh tự hào nhất mà người đại tướng trước mắt này đây lại kêu anh kém là một điều không thể nào chấp nhận được.
Sau khi nói xong câu đó bỗng nhiên không khí trong phòng thay đổi hẳn, một cái gì đó gọi là hào khí ngút trời bắt đầu hiện lên.
Lúc này Thu Phong cúi gầm mặt xuống không nói gì mà từ từ đứng lên. Nhất Phương và Minh Quân cảm nhận trên người Thu Phong không có một chút sát khí nào thay vào đó là một sự tự tin không gì bằng. Điều này khiến hai người đàn ông quyền lực thân thuộc với Thu Phong nhất cũng bất ngờ.
Tuy Quốc Phong trước cũng có sự tự tin như thế này nhưng đó là sự tự tiên về đánh trận, muốn chiến thắng cả một trận chiến còn Thu Phong này là hào khí về một cuộc chiến.
Dù hơi khó hiểu nhưng Nhất Phương và Minh Quân nhận ra Thu Phong trước mặt này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Không khí trong phòng đang im lặng bỗng chốc Thu Phong mở miệng với đầy vẻ tự tin:
" Ba! Ba cho gọi hai hộ vệ của ba đến thử so tài với con, mặc dù cả tuần con chưa luyện tập gì nhưng con tin chắc hai người họ không dễ ăn con đâu! "
Mặc dù mang trong người sự tự tin nhưng là một chiến binh từng chiến không biết bao nhiêu trận sinh tử như Thu Phong vẫn biết ai là kẻ tầm thường và ai là kẻ mạnh, ví dụ như hai tên hộ về của ba anh. Tuy anh không biết thực lực chính xác của hai người đó nhưng anh nắm chắc bản thân chưa hẳn đã bại dưới tay đối phương.
" Ha ha ha ha ha ha!!! "
Bất chợt cả hai người đàn ông quyền lực đều cười phá ra.
Thấy vậy Thu Phong khó hiểu nhưng vẫn không nói gì, anh đang đợi đợi cho bố già mình phê duyệt anh sẽ chứng minh cho ông ta thấy.
Hai người hộ vệ kia ai không biết chứ riêng Minh Quân và Nhất Phương là người biết rõ nhất. Hai hộ vệ mỗi người mang một dị năng khác nhau và hiển nhiên cũng là hai kẻ mạnh nhất dinh thự này cũng như hai người có trong bảng danh sách top năm mươi dị năng mạnh nhất nước.
Người đầu tiên phục vụ dưới trước của Nhất Phương là kẻ sử dụng dị năng của gió, là một dị năng thuộc loại tự nhiên. Tên của hắn là Trần Đình Thu dị năng cấp bốn sơ kì. Người tiếp theo tên là Võ Thiện Nhân sử dụng dị năng kim loại – Tay hóa thành vũ kí (Đao) dị năng cấp bốn sơ kì.
Và đó cũng là lý do khiến hai người đàn ông quyền lực kia cười phá lên. Họ nghĩ Thu Phong trước mặt này mất trí nhớ có lẽ cũng quên luôn việc tồn tại người dị năng nên mới buông ra lời như vậy.
Có điều nếu thực sự Thu Phong giỏi chiến đấu thì vẫn có tác dụng rất lớn trên chiến trường bởi dị năng tồn tại ở thế giới này là một nghịch lý và sự nghịch lý ấy được tất cả quốc gia trên thế giới thống nhất tuyệt đối không được đưa người dị năng vào chiến trường. Và chỉ cần có một người dị năng xuất hiện ngoài chiến trường thôi thì tất cả các dị năng của các quốc gia khác sẽ hợp lực tiêu diệt tất cả dị năng của quốc gia đưa người dị năng ra chiến trường.
Và hiển nhiên trong lịch sử thế giới từng có một quốc gia đưa người dị năng ra chiến trường và đã bị áp dụng điều luật trên nhưng sau đó lại có nhiều quốc gia khác đưa người dị năng ra.
Cuối cùng cuộc chiến của các dị năng xảy ra, những người bình thường được rút về, và một chiến trường chỉ có người dị năng đánh với nhau. Sau vụ việc đó tổn thất từ cuộc chiến của người dị năng lớn đến kinh khủng.
Những quốc gia lớn như Xích Quỷ có tài lực lớn thì không nói riêng những quốc gia nhỏ chịu thiệt hại nặng nề và phải phụ thuộc vào quốc gia lớn hơn. Đó là một sự sỉ nhục cũng như một bài học về việc thiếu suy nghĩ đưa người dị năng ra chiến trường là thế.
Sau đó việc đưa người dị năng ra chiến trường càng bị giám sát chặt chẽ. Anh có thể sử dụng dị năng của mình cứu người hoặc giết người nhưng sẽ có người ngăn cản anh và anh không đại diện cho một quốc gia nào cả.
Trong thế giới ngầm cũng vậy, người dị năng có thể tham gia vào một tổ chức nào đó như Mafia nhưng không được phép tham gia vào các cuộc chiến của người bình thường. Đừng tưởng bản thân có dị năng là hay, ông trời cho họ cái này nhưng lấy của họ cái kia. Ở thế giới này sự tồn tại của người dị năng là một chuyện bình thường nhưng kèm theo đó là một con mắt kinh bỉ họ như một quái vật vậy. Giống như nạn phân biệt chủng tộc da đen và da trắng của Châu Âu hồi xưa.
Còn ngày nay người dị năng chỉ được dùng trong việc bảo vệ các ông trùm xã hội đen hay những nhà tài phiệt, chính trị gia trên thế giới.
Tất cả mọi thứ tồn tại đều có quy luật của nó, người dị năng hay người bình thường cũng thế. Vả lại thời đại công nghệ dù người dị năng có nổi dậy thì con người vẫn dư sức dẹp loạn người dị năng. Một điều cuối cùng nữa thế giới này không tồn tại người tu chân.
Hơn một trăm năm trước người tu chân đã bị tận diệt bởi thế chiến thứ hai từ rất lâu rồi.