CHƯƠNG 98: Đình Thu!
Duy nhất chỉ còn hơn mười người còn sống trong số đó.
" Phựt! "
Một ngọn lửa hiện ra trong màn đêm. Tuyết tuy đã ngừng rơi nhưng mây vẫn che mất mặt trăng, thế nên đối với người bình thường rất khó để nhìn nhưng với những kẻ trang bị đầy đủ kính áp tròng hồng ngoại thì khác. Dù trong đêm họ vẫn có thể nhìn rõ như ban ngày.
Về những kẻ dị năng thì không cần cái thứ vướng víu đó.
Một lần nữa Nhất Phương châm điếu xì gà lên đi về phía tên dị năng còn sót lại.
Lúc này Thiện Nhân cũng đã hóa hai tay lại bình thường mà đi đến bên cạnh Nhất Phương.
Kẻ bay lơ lửng kia được cho là một tên dị năng cực kì mạnh, hắn khoác trên người bộ áo thun trắng phong phanh trong cái thời tiết lạnh tới âm độ này. Trên người hắn khắp từ trên xuống dưới toàn máu và máu, máu của hắn cũng có của người khác cũng khó. Đầu tóc của hắn lúc này phải nói như một ổ quạ, nói chung nhìn tổng thể tên này như một tên ăn mày đáng thương.
Tuy nhiên đó là người ngoài sẽ nghĩ vậy, nếu những ai biết được sự thật một mình hắn chiến đấu với gần mười dị năng giả cấp cao cùng theo đó là một đại đội gồm vài trăm người được trang bị súng ống đầy đủ.
Vậy mà hắn vẫn sống! Chứng tỏ hắn không hề yếu chút nào.
Hai con mắt hắn đỏ ngầu nhìn chăm chăm vào Nhất Phương, không biết tại sao nhưng hắn có cảm giác Nhất Phương là một người hắn không thể nào chống đối được mặc dù ông ta là người bình thường. Một kẻ dị năng như hắn có thể dễ dàng bóp chết ông ta.
Thấy cái nhìn không mấy thân thiện của tên trước mặt về phía ông chủ mình, Thiện Nhân liền bực mình đứng ra hừ lạnh một tiếng:
" Này! Anh bạn cũng nên cám ơn ông chủ tôi đi chứ? Nhờ ngài ấy ra lệnh tôi mới giúp anh còn không chưa chắc anh sống được qua đêm nay đâu... Hừ! "
Tên kia dường như bơ luôn lời nói nhảm của Thiện Nhân, hắn vẫn cứ nhìn chăm chăm vào Nhất Phương.
Chừng một hồi ngắn sau hắn mới mở miệng nói:
" Ông là ai và tới đây có mục đích gì? Nếu giống như những kẻ kia thì xin hãy về đi, tôi nhất quyết không phục tùng dưới trướng ai! "
" Ê thằng mặt thộn, bố mày vừa cứu mày... à không ông chủ ra lệnh cho bố mày cứu mày mà mày nói chuyện bố đời thế... "
Tức mình Thiện Nhân hô lên mắng chửi tên trước mặt, quả thật Thiện Nhân là một người tính tình thẳng thắng, có gì nói đó. Hắn quả thật không ưa cách nói chuyện của tên trước mặt này. Ông chủ của Thiện Nhân – Nhất Phương là một ông trùm khét tiếng ở miền nam. Dù là thị trưởng thành phố Châu Lang gặp ông cũng phải nể bảy phần mặt mũi tuyệt đối không dám phật lòng Nhất Phương vậy mà tên trước mặt này đây dám mặt cau mày có với ông chủ của hắn là một điều không thể nào chấp nhận được.
Thiện Nhân đang buông miệng chửi thì Nhất Phương đưa tay lên ngăn lại:
" Được rồi! "
Sau đó ông quay sang nhìn thuộc hạ bên cạnh. Tên thuộc hạ biết ý đưa cái hộp vừa nãy Thiện Nhân giao cho hắn đưa cho Nhất Phương. Xách cái hộp khá to được gói trong vải Nhất Phương từng bước từng bước tiến tới gần kẻ dị năng trước mặt.
Thiện Nhân phía sau thấy vậy tính chạy lên ngăn cản ông chủ mình thì lại bị ông đưa tay liếc mắt nhìn. Bị Nhất Phương hù một chập Thiện Nhân mới im lặng mà đứng đó.
Nhất Phương thân cao một mét bảy lăm tới trước mặt kẻ dị năng cao gần một mét chín, tuy thấp hơn nhưng tên dị năng kia có cảm giác như hắn mới là người phía dưới chứ không phải Nhất Phương.
Dừng lại trước mặt hắn Nhất Phương rít một hơi thuốc rồi từ từ mở miệng:
" Đúng! Ý định của tôi giống những kẻ cậu vừa giết kia. Nhưng! Tôi lại khác bọn chúng, bọn chúng chỉ coi trọng sức mạnh của cậu, còn tôi coi trọng con người của cậu...! "
" Dừng! Tôi không cần biết ông như thế nào. Hiện tại tôi còn một việc để làm, nếu không tôi không thể nào mà sống tốt được. Nếu hôm nay ông để tôi đi, sau này khi xong việc riêng tôi nguyện phục tùng dưới trướng của ông! "
Tên dị năng ấy lên tiếng cắt ngang lời nói của Nhất Phương.
Dù không biết tại sao nhưng hắn cảm thấy Nhất Phương mang đến cho hắn cảm giác an toàn, thật tình vừa rồi nếu không có người của Nhất Phương tới thật sự hắn sẽ không thể nào gượng nổi nữa.
Từ sáng sớm hôm nay hắn đã chiến đấu liên tục với hơn mười dị năng mạnh, lúc thấy Thiện Nhân xuất hiện hắn thật sự từ bỏ hi vọng vì tưởng Thiện Nhân cũng là một trong những kẻ truy hắn.
Cuộc đời thật nhiều cái không ngờ xảy ra, Thiện Nhân một kẻ mạnh ngang ngửa hắn lại giúp hắn vì ông chủ kia người đứng trước mặt hắn. Nhưng hắn còn một chuyện phải làm, đó là trả thù.
Trả thù cho kẻ đã giết chết cả nhà hắn, em gái hắn, mẹ hắn, ba hắn, anh trai hắn, thậm chí cả người tình duy nhất của hắn cũng bị cái băng đảng không rõ tên tuổi giết đến nỗi mất xác. Điều duy nhất hắn biết được băng đảng đó ở phía Bắc đất nước, mà gia đình hắn lại sống ở Nam, tại sao họ lại làm vậy. Đến giờ ngoài thông tin ít ỏi ấy hắn chẳng biết gì nữa.
Nhưng hắn biết một điều rằng kẻ đứng sau chắc chắn nhằm vào hắn, bởi gia đình hắn tất cả đều là người bình thường họ còn không biến hắn là người dị năng nên chuyện bỗng nhiên họ bị giết là chuyện không thể nào.
Có một lý do hắn cho là hợp lý nhất chính là hắn đã giết ai đó vô tình để lộ danh tính bản thân dẫn lên liên lụy gia đình. Bởi trước đó hắn nằm trong tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, một năm không biết bao nhiêu nhà tài phiệt, lãnh đạo quốc gia trên khắp thế giới. Chắc chắn đó là một lý do hợp lý nhất hắn nghĩ ra.
Nhất Phương ông trùm xã hội đen đương nhiên biết điều này, thậm chí ông còn biết cả ẩn tình bên trong.
Đáp lại lời từ chối của hắn Nhất Phương tiến tới trước mặt hắn móc từ trong áo khoác ra cọc ảnh máu me rồi ném xuống đất trước mặt hắn.
Cảm thấy khó hiểu hành động của Nhất Phương, tuy vậy hắn vẫn không nghi ngờ Nhất Phương làm trò gì bởi chỉ cần ông ta ra lệnh một tiếng thì kẻ phía sau ông ta sẽ ngay lập tức giết hắn. Bây giờ hắn còn chưa tới hai phần sức mạnh, chạy cũng không chạy thoát được.
Cúi xuống nhặt cọc ảnh lên, đập vào mắt hắn là một gương mặt quen thuộc. Là mẹ hắn, đúng! Chính là mẹ hắn, tấm hình máu me chụp lại lúc bà bị treo cổ lên, trên người mẹ hắn khắp nơi toàn là máu, tay chân bầm tím mặt mũi thì tái xanh và trên hết mẹ hắn đã chết.
Hai tay hắn cầm tấm ảnh run run làm rớt hết những tấm ảnh còn lại, con mắt hắn từ đỏ ngầu dần dần trở lại bình thường, nhưng chỉ một con còn con mắt còn lại vẫn màu đỏ.
Nước mắt hắn chảy ra một tia ở con mắt bình thường, giọng nghẹn lại không nói được gì. Cổ họng hắn muốn phát ra âm thanh ‘Mẹ’ nhưng không thể.
Nhìn chăm chú vào tấm hình, tay hắn dùng quá lực nên đã làm biến dạng tấm hình. Tức giận, đau đớn, không cam tâm, đó là tất cả những cảm xúc của hắn lúc này.
Bỗng một luồng gió nhẹ thổi qua làm rớt tấm ảnh xuống đất, rơi đúng vị trí những tấm ảnh hắn làm rơi.
Thất vọng, hắn quỳ rạp hai chân xuống đất. Tìm tòi lục lọi, hắn nhìn từng bức ảnh, từng cái một, tất cả đều là người thân của hắn họ đều đã chết. Chết một cách đau đớn, chết không cam tâm, chết không nhắm mắt, thậm chí còn có cảnh người tình hắn bị hiếp dâm.
Và tấm đó là tấm cuối cùng, hắn ngửa mặt lên trời hai con mắt lại trở nên đỏ ngầu, hắn gào thét:
" A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!!!!!!!!! "
Kèm theo sự tức giận của hắn là trận gió lớn nổi lên trong bầu trời yên tĩnh. Lốc xoáy quay quanh người hắn càng lúc càng lớn, lốc xoáy xoáy tận đến trời tách hết những đám mây đen ra.
Thấy tình hình không ổn Thiện Nhân liền chạy đến trước mặt ông chủ mình hét lớn:
" Lão gia cẩn thận, tên này điên rồi.... "
Chưa nói xong thì Nhất Phương lại vỗ vào vai Thiện Nhân nói:
" Không sao đâu! "
Sau đó Nhất Phương tiến tới gần tên dị năng kia hơn mặc cho giông gió nổi lên cực kì khó đi nhưng bước chân của Nhất Phương cái nào lại chắc cái đó, dường như gió lốc không ảnh hưởng đến ông ta.
Khi đến trước mặt tên dị năng đang quỳ xuống, nơi hắn đứng là trung tâm của gió lốc không hề có một ngọn gió nào nổi lên. Nhất Phương cũng dễ thở hơn, tên dị năng mặc dù biết Nhất Phương đi tới nhưng hắn mặc kệ bây giờ cảm xúc của hắn đang rối bời.
" Bịch! "
Nhất Phương buông cái hộp trên tay xuống sau đó ông ta cùng quỳ hai chân xuống đối diện hắn cởi bỏ lớp vải bọc chiếc hộp lại làm hiện ra một chiếc hộp bằng kim loại màu bạc.
Nhất Phương khẽ ấn nhẹ ngón tay vào cái nút màu xanh lục trên chiếc hộp.
Xì một tiếng, chiếc hộp bật ra, trong thời tiết lạnh như thế này mà chiếc hộp khi được mở ra lại xì thêm đám khói lạnh tới âm âm độ.
Tên dị năng vẫn không để ý đến chiếc hộp hắn vẫn cứ nhìn vào những tấm hình một cách vô hồn, thấy vậy Nhất Phươngười giật đống hình trong tay hắn rồi đầy chiếc hộp đến trước mặt hắn.
Bị giật đồ hắn cứ ngơ ngác nhìn Nhất Phương một cách vô hồn, mọi chuyện đối với hắn lúc này chẳng còn gì. Sau đó hắn nhìn xuống chiếc hộp – là đầu người.
Đúng! Bên trong chiếc hộp là đầu của một người đàn ông đã đóng băng. Là một sát thủ hắn cũng từng lấy đầu người khác nên cảm thấy khó hiểu ngước đầu lên nhìn Nhất Phương.
Biết hắn không hiểu Nhất Phương liền tìm tòi trong đống hình rồi lấy ra một tấm đưa đến trước mặt hắn.
Cầm lấy tấm hình trong đó là cảnh một căn phòng toàn diện, cảnh mẹ hắn bị treo cổ cùng năm sáu người đàn ông lực lưỡng đang cầm vô số đồ tra tấn trên tay. Đặc biệt nhất là hình ảnh một người mặc đồ vest sang trọng đang ép sát mặt hắn vào mặt người mẹ đã chết của hắn cười một cách điên dại.
Sau đó Nhất Phương lấy thêm một tấm ảnh nữa từ trong áo ra đưa đến trước mặt hắn, cầm tấm ảnh trên tay là hình chân dung của kẻ cười điên dại kia.
Nhìn tấm ảnh cảm thấy như đã thấy ở đâu, rồi hắn như phát hiện ra điều gì lại nhìn xuống chiếc hộp.
‘ Là là gương mặt của tên này? Là hắn... ‘
Một dòng suy nghĩ xoẹt ngang qua đầu hắn.
Sau tay hắn cầm chiếc hộp lên run rẩy, dường như muốn nhìn kĩ xem có phải hay không bất chấp cái lạnh toát của cái đầu hắn lấy cái đầu ra.
Lúc này Nhất Phương cũng đã đứng lên, chỉ còn hắn vẫn quỳ xuống xem xét cái đầu ấy.
Một lát sau không biết vô tình hay cố ý hắn làm rơi chiếc đầu, nó rơi xuống đất rồi lăn đi ra rìa cơn lốc. Hình ảnh cái đầu bị lốc cuốn bay lên trời, Nhất Phương ngước đầu lên nhìn theo rồi thở dài.
Ông biết ai đã giết gia hình hắn, ai đứng sau chuyện này, nhưng tên đó lại là ông trùm phía Bắc ông không thể ra đó giết hắn và hắn cũng không thể xuống đây giết ông.
Khóc!
Một lần nữa người đàn ông lại khóc, tên dị năng lại khóc. Hai con mắt của hắn vẫn đỏ ngầu, nhưng nước mắt hắn lại rơi một cảm xúc mà khi ở dạng này hắn không có được.
Từng giọt nước mắt của hắn rơi xuống đất rồi đóng băng lại thành những viên bi đá trong suốt.
Nhất Phương nhìn xuống vỗ nhẹ lên hai hắn, ông hơi hạ thấp người nhẹ nhàng nói bên tai hắn:
" Sau hôm nay cậu được giải thoát rồi Thu "
Chỉ một lời nói của Nhất Phương khiến toàn bộ gió lốc bỗng chốc dừng lại. Thời tiết bình thường như chưa có gì xảy ra, mây đen trên trời đã tan hẳn nhờ cơn lốc.
Ánh trăng bắt đầu rọi xuống soi sáng một vùng.
Hắn không ai khác chính là Đình Thu, cận vệ của Nhất Phương mười năm trước.
Nước mắt Đình Thu ngừng rơi, hắn ngước đầu lên nhìn Nhất Phương.
Chuyện trả thù là lý lẽ sống duy nhất của hắn đã không còn, dù không tận tay nhưng hắn vẫn toại nguyện.
Nhưng lúc này Nhất Phương lại mở miệng:
" Kẻ đứng sau chuyện này là ông hoàng phía Bắc, là kẻ thù của ta. Vì thèm muốn sức mạnh của cậu nên hắn ra tay làm nên việc này sau đó hắn cho cái lũ người kia (Nhất Phương chỉ vào đống xác bị cuốn bay lộn xộn nằm rải rác) đến nói lý lẽ với ngươi hoặc dùng vũ lực. Dù giúp cậu giết được kẻ làm nên chuyện này nhưng còn kẻ chủ mưu ta không làm được. Nếu còn muốn trả thù hãy theo ta, một ngày không xa ta sẽ đạp hắn xuống bước lên con đường đỉnh cao ta sẽ cho chính tay cậu giết hắn! "
Nói xong Nhất Phương đưa tay đến trước mặt Đình Thu.
Bất ngờ, kinh ngạc, căm phẫn sau đó lại phục tùng.
Đình Thu đập đầu thật mặt xuống đất hét to:
" Ông chủ! Hãy cho tôi theo ngài, trả ơn ngài, giúp ngài và giết kẻ đã làm tôi ra thế này. Xin ngài hãy nhận lấy kẻ bị ruồng bỏ này!!! "
" Không chỉ cậu giúp tôi, tôi cũng sẽ giúp cậu và bảo vệ cậu! "
Nhất Phương đặt tay lên vai Đình Thu đang dập đầu nhẹ nhàng nói.
Lúc này nhóm người bảo vệ đi theo Nhất Phương đã bị gió thổi bay tới đâu, chỉ còn duy nhất Thiện Nhân tay hóa thành đao đứng chết chân đúng một chỗ. Sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi tay Thiện Nhân hóa lại bình thường rồi đi tới bên cạnh Nhất Phương nói với Đình Thu:
" Anh bạn, tôi xin lỗi! Tôi không biết chuyện của anh nên từ giờ hãy cùng nhau bảo vệ ông chủ. "
Giống như Đình Thu, Thiện Nhân cũng từng là một kẻ như hắn vậy. Từng là một dị năng bị con người ruồng bỏ. Không như Đình Thu, từ khi sinh ra Thiện Nhân đã chẳng có gì. Ai ai cũng kì thị hắn, cho đến khi gặp được Nhất Phương cuộc đời hắn lật sang trang mới.
Đình Thu ngước lên nhìn bàn tay của Thiện Nhân đưa ra trước mặt mình, hai con mắt màu đỏ của hắn từ lúc nào đã trở lại bình thường. Bắt lấy tay Thiện Nhân, Đình Thu dùng sức đứng dậy.
Mệt mõi, đau đớn, nhưng tinh thần hắn lại phấn chấn hơn bao giờ hết.
" Xin được phục vụ ông chủ! "
Đồng thanh! Nhất Phương và Thiện Nhân cùng đồng thanh cúi đầu trước Nhất Phương một người đàn ông bình thường nhưng quyền lực.