CHƯƠNG 107: KHÔNG thể rời quân đội.

Đô Thị Quỷ Vương

CHƯƠNG 107: KHÔNG thể rời quân đội.

Sáng ngày 2 tháng 2 năm 2194. Thời điểm hiện trại trời đã sang đông, chỉ còn khoảng một tuần nữa thì cả quốc gia Xích Quỷ sẽ đón giao thừa.

Thủ Đô Xích Quỷ – Thành Thượng Kinh.

Bộ chỉ huy quân sự thành phố Thượng Kinh.

Lúc này tại đây Thu Phong đã đặt chân tới thủ đô Thượng Kinh và đang hướng tới bộ chỉ huy quân sự để gặp mặt đại tướng quân Minh Quân!

" Tút tút! "

Tiếng điện thoại vang lên.

Trong phòng làm việc của đại tướng Minh Quân, điện thoại riêng trong túi quần của ông ta vang lên. Là một người chức quyền cao trong nhà nước số riêng của Minh Quân thường rất ít người biết cho dù là lãnh đạo cấp cao cũng chỉ vài ba người là biết số này.

Mở điện thoại ra, người gọi tới là Thu Phong, Minh Quân liền bắt máy lên:

" Chú nghe nè Phong! "

" Dạ chú Quân, hiện cháu đang đứng trước cổng bộ chỉ huy quân sự mà họ không cho cháu vào. "

" Sao như vậy được? Cháu là thiếu tướng làm việc tại nơi này cơ mà? Thẻ quân nhân của cháu đâu lấy lý do gì mà bọn canh cổng cản cháu? "

" Ủa? À cháu quên cái thẻ! "

Đầu dây bên kia Thu Phong cầm cái bóp nhìn vào trong đó có cái thẻ quân nhân cấp cao của mình trong đó liền xấu hổ cười một tiếng. Thật sự anh chẳng nhớ là có cái thẻ này trong bóp mình nữa.

" Được rồi, tới phòng làm việc của chú ngay đi! "

" Vâng! "

Từ trong bóp Thu Phong cầm thẻ quân nhân màu xanh lục ngọc của mình ra đưa cho quân nhân canh cổng.

Tên lính canh cổng nhận lấy tấm thẻ của Thu Phong bằng ánh mắt không mấy quan tâm, căn bản hắn nghĩ Thu Phong chỉ là mấy tên đại thiếu gia bám hơi người trong gia đình làm chức vụ cao ở trong kia. Bởi hắn dù là một tên lính quèn nhưng không hề có tâm tư xu nịnh bọn ăn hại dựa hơi này, không xu nịnh cũng không thái độ đó là cách làm việc của quân nhân.

Tuy nhiên tên quân nhân đó có suy nghĩ như vậy cũng đúng bởi lần này Thu Phong tới đây thứ nhất là đi máy bay riêng của gia đình điều đó tên lính không biết nhưng xe chở Thu Phong tới đây lại là một chiếc Roll Royce màu trắng mắc tiền, những chiếc này dù là quân nhân cũng rất ít người giàu như vậy mà có người giàu như vậy chắc chắn là ăn hối lộ, đó là suy nghĩ của những quân nhân như hắn.

Lúc này tên quân nhân canh cổng cầm trên tay tấm thẻ của Thu Phong nhìn bằng nửa con mắt hắn cũng biết đây là đồ thật cho tới khi hắn lướt qua hai chữ ‘ Thiếu Tướng ‘

" Thiếu... Hả Thiếu... thiếu tướng? Thiếu tướng Nguyễn Quốc Phong?... "

Tên quân nhân cầm tấm thẻ chứng minh thân phận của Thu Phong hai tay hắn liền run lên cầm cập, hơn ai hết Quốc Phong ở thế giới này là một quân nhân nổi tiếng cả nước liên tục được lên ti vi trong những bản tin thời sự không những thế trên thế giới vị thế của Quốc Phong cũng có chổ đứng khi có thể chỉ huy liên minh ba quốc gia ở Trung Đông tiêu diệt bọn khủng bố.

Còn đối với quân nhân Quốc Phong như một tượng đài sáng giá không thể nào với tới, là mọi động lực, mọi cố gắng mà các quân nhân dù già dù trẻ đều hướng tới.

Tên quân nhân quèn như tên canh cổng đây cũng là một trong số những người hâm mộ Quốc Phong. Nhưng lần này hắn lại không nhận ra thần tượng trước mắt mình bởi Thu Phong có vẻ to hơn lúc trước.

Đúng vậy thật Thu Phong là dân luyện võ cơ thể anh thuộc dạng to cao chắc khỏe, còn Quốc Phong là quân nhân trong thư phòng nên không rèn luyện cơ thể nhiều. Có thể nói Thu Phong to hơn Quốc Phong một chút, một chút đó đủ tạo nên sự khác biệt chưa kể quả đầu của Thu Phong trước bị cháy xem phải cạo trọc tới bây giờ cũng chỉ mọc lên vài cộng ngắn tủn tỡn.

Tên quân nhân canh cổng kia nhìn vào tấm thẻ rồi lại quay sang nhìn Thu Phong nhìn lên nhìn xuống một hồi cuối cùng hắn lắp ba lắp bắp nói:

" Chào... chào... chào thiếu tướng... Xin lỗi tôi... không biết là anh... tôi mở cửa ngay đây... "

" Mở cửa... mở cửa cho thiếu tướng Quốc Phong vào, nhanh nhanh...! "

Tên quân nhân còn lại thấy hành động bất thường của đồng đội mình liền chạy ra xem tấm thẻ quân đội của Thu Phong, ngay lập tức hắn thấy hai chữ Quốc Phong liền hô lên cho người bên trong mở cổng.

Thu Phong đứng đó nhìn hành động của hai kẻ này liền cười khổ không biết nói sao, chức thiếu tướng cũng đâu có gì quá to đâu. Là quân nhân đã phải học cách kiềm chế cảm xúc. Vô tình hai quân nhân đó đã làm mất hình tượng quân nhân trong mắt Thu Phong được cho là thiếu chuyên nghiệp.

Nhưng anh nào có biết dù là thiếu tướng nhưng tiếng nói của anh trong quân đội đối với những người lính trẻ thậm chí còn quan trọng hơn cả tiếng nói của Minh Quân đại tướng quân đội nữa là.

" Xin Chào thiếu tướng! "

Lúc này bỗng hai quân nhân canh cổng đứng nghiêm người lưng thẳng tắp chào Thu Phong.

Thấy Thu Phong liền nói:

" Các anh chào gì nữa vậy, ban nãy đã chào tôi rồi mà? "

" Xin lỗi thiếu tướng! Ban nãy chúng tôi không nhận ra anh nên có đôi chút thất lễ mong anh tha lỗi! "

Tên quân nhân canh cổng vừa nãy đúng là có chào Thu Phong với phong thái quân đội nhưng là hời hợi chào cho có nên bây giờ bọn họ phải chào lại.

Không lộ thân phận thì bị không xem ra gì, Thu Phong thở dài một tiếng rồi nói:

" Là một quân nhân, tôi nói cho các anh nghe. Dù là tôi không phải là quân nhân hay bất cứ người bình thường nào, một khi đã khoác trên người quân phục phải tuân thủ mọi quy định của quân đội đưa ra. Vừa nãy anh có thái độ hời hợi không quan tâm với những người như tôi cho tới khi biết thân phận của tôi? Sai rồi, anh nên nhớ dù là ai thân làm quân nhân cũng phải tôn trọng những người đó hiểu chứ? "

" Đã rõ thưa thiếu tướng! "

Tên quân nhân bị Thu Phong chất vấn bỗng đổ mồ hôi hột, sau khi Thu Phong nói xong liền nghiêm giọng quân nhân đáp lại.

" Được rồi! Anh biết vậy là tốt, bây giờ thử lại xem sao? "

" Rõ! Xin chào thiếu tướng! "

Lúc này hai tên quân nhân lại đứng thẳng người chào một lần nữa, lần này thì Thu Phong mỉm cười một cái sau đó chắp hai chân lại cả người thẳng tắp tay phải xỏe ra cái ngón tay chụm lại từ từ Thu Phong đưa lên đầu hô to:

" Chào các đồng chí! "

Chào xong Thu Phong hạ tay xuống hai quân nhân kia cũng vậy, tư thể của họ bây giờ không dám thả lỏng thay vào đó là đứng nghiêm.

Thu Phong đi tới trước mặt tên quân nhân giữ thẻ quân đội của mình nói:

" Đưa cho tôi tấm thẻ được chứ? "

" Của thiếu tướng! "

....

Năm phút sau Thu Phong được người dẫn tới phòng tư lệnh, đúng ra nếu là Quốc Phong thì không cần ai dẫn tới nhưng đây là Thu Phong tới tận giờ anh vẫn không biết là mình căn bản không phải người ở đây.

" Cốc cốc! "

" Vào đi! "

Trong phòng làm việc của Minh Quân một cô gái mặc bộ váy vest đen công sở gõ cửa bước vào.

" Tư lệnh! Thiếu tướng Quốc Phong tới gặp ngài. "

" Ừ! Cho cậu ta vào đi. "

" Dạ! "

Cô gái kia dạ một tiếng rồi quay sang nói với Thu Phong đang đứng chờ bên ngoài:

" Thiếu tướng, anh có thể vào! "

" Ừ cám ơn cô. "

Thu Phong cám ơn một tiếng rồi bước vào phòng làm việc của Minh Quân.

Anh đi đến trước mặt Minh Quân cả người thẳng tắp chào theo kiểu quân đội:

" Xin chào Tổng tư lệnh! "

" Rồi rồi! Ở đây có chú với cháu lễ nghĩa gì nữa? Qua kia ngồi đi hai chú cháu mình nói chuyện. "

Minh Quân đang ngồi trên bàn làm việc thấy Thu Phong bước vào chào liền mở lời không cần khách sáo rồi chỉ qua bên bàn tiếp khách kêu Thu Phong qua đó ngồi trước.

" Dạ! "

Dạ một tiếng, Thu Phong đi tới ghế đặt mông ngồi xuống. Lúc này cô gái vừa rồi dẫn Thu Phong tới đây đang pha trà cho hai người.

Sau khi pha trà xong rót cho mỗi người một ly thì cô ta liền rời khỏi phòng làm việc của Minh Quân.

Chừng một phút sau, Minh Quân có vẻ đã tạm xử lý xong mớ giấy tờ trên bàn liền đi tới ngồi đối diện Thu Phong.

Không nóng vội Minh Quân cũng chưa vào hẳn vấn đề Thu Phong muốn rời khỏi quân đội mà ông ấy nhấc ly trà lên nhấm nháp một ngụm rồi nói:

" Trà này ngon lắm đấy! Cháu uống thử đi, đây là loại trà không tên bởi nó không có tên. Cả nước cũng chỉ có tầm hai ba chục cây trà này mà nhặt nỗi không nhân giống được. Với cái chức tư lệnh quèn này của chú mỗi tháng cũng chỉ được mấy gram thôi. "

" Dạ để cháu thử! "

Nghe lời Minh Quân, Thu Phong nhấc chén trà lên uống thử một ngụm. Bản thân anh cũng không phải dân thích trà đạo cho lắm cùng quá thì anh thích uống trà đá.

Nhưng ít nhất Thu Phong vẫn biết cách uống trà. Uống trà phải uống ba ngụm nhỏ, ngụm đầu tiên sẽ thấy đắng ở đầu lưỡi, ngụm thứ hai cho ta cảm giác dịu nhẹ và tới ngụm thứ ba ta sẽ thấy được vị ngọt của trà xanh trộn lẫn trong vị đắng.

Tất nhiên biết thì biết Thu Phong vẫn thích uống theo cách của mình, anh cầm ly trà lên nhấp một ngụm nhỏ lại đặt xuống sau đó mới từ từ nhắm mắt lại cảm nhận vị đắng tinh khiết của trà.

Sau một hồi Thu Phong đưa ra kết luận là nó đắng, ngoài ra chẳng có gì nữa.

Có lẽ Minh Quân nhìn ra được suy nghĩ của Thu Phong qua nét mặt nên liền nói:

" Phong! Thật sự con chẳng nhớ gì nữa sao? "

Bỗng nhiên bị Minh Quân hỏi một câu Thu Phong chẳng biết trả lời như thế nào nên anh gãi đầu đáp:

" Dạ! Thật sự như con đã nói lúc trước con chẳng nhớ gì cả? "

" Thật sự? "

" Thật! "

Minh Quân gặn hỏi liệu Thu Phong có thật thà không, Thu Phong cũng nhất quyết là mình chẳng nhớ cái gì cả.

Cuối cùng Minh Quân thở dài một tiếng rồi nói tiếp:

" Ài... Ta biết đất nước này có lỗi với cháu khi đã làm hại cháu đến như vậy! Công sức cháu cống hiến cho quốc gia này đất nước này nhiều vô số kể dù cho cháu chỉ mới xuất hiện gần đây, nhưng thực sự cháu là một thiên tài. Ta thay mặt quốc gia này xin lỗi cháu, mong cháu đừng rời khỏi quân đội! "

Nói xong câu này Minh Quân bỗng nhiên đứng lên cúi đầu một góc 90 độ trước mặt Thu Phong.

Vốn Minh Quân tưởng Thu Phong trách quốc gia vì đã làm cậu rơi vào tình huống nguy hiểm suýt nữa bỏ mạng, thêm việc Thu Phong còn trẻ việc cống hiến cả đời cho quốc gia là điều sớm nắng chiều mưa mặc dù Thu Phong rất thông minh (ý đây là nói th Quốc Phong nhưng gộp 2 thằng lại làm một cho đỡ rối).

Mà quốc gia nếu thiếu đi Thu Phong sẽ là một tổn thất cực kì lớn, chưa kể chuyện Thu Phong có mất trí nhớ thật sự hay không cũng chưa biết được. Nếu như không bị mất trí nhớ thật thì rất nghiêm trọng bởi anh giữ rất nhiều bí mật quốc gia trong tay.

Không cần tài liệu chỉ cần với bộ óc thiên tài ấy thực sự không mất trí nhớ thì có thể dễ dàng nắm thóp được quốc gia, đó là điều rất nguy hiểm, mặc dù chuyện phản nước đối với Thu Phong gần như không thể xảy ra nhưng phòng bệnh còn hơn chữa bệnh.

Vì thế Minh Quân thân là tổng tư lệnh của quân đội của quốc gia hùng mạnh số một số hai thế giới mà phải cúi đầu trước một thanh niên chưa đến ba mươi tuổi này đây quả là một chuyện không thể tưởng tượng được.

Đối với Thu Phong anh không muốn làm quân nhân nữa bởi vì anh không thích, chứ chẳng có ý nghĩ sâu xa như Minh Quân đã nghĩ.

Một tổng tư lệnh của quân đội cúi đầu trước mình dù có thân quen đi nữa Thu Phong cũng cảm thấy không được tự nhiên liền đứng dậy đỡ lấy Minh Quân:

" Chú Quân? Chú làm gì vậy? Hình như chú hiểu sai ý cháu rồi, cháu có ý gì là trách quốc gia đâu, cháu chỉ thấy là bản thân không còn đủ sức lực để phục vụ quân đội nữa nên cháu mới xin rút! "

Thu Phong luyến thoắng nói vội vàng tìm đại ra cho mình một cái lý do để thoát.

Nhưng không! Minh Quân vẫn cúi đầu, dù Thu Phong có dùng lực cách mất Minh Quân vẫn không ngẩn đầu lên, bản thân anh lại không dám dùng hết lực sợ sẽ tổn thương Minh Quân.

Hết cách Thu Phong buông tay ra khỏi vai Minh Quân thở dài một tiếng, sau tiếng thở dài của Thu Phong thì Minh Quân lại nói:

" Chú biết thế này là không đúng, thế này là ích kỷ nhưng xin cháu đừng rời khỏi quân đội được không? Cháu rời khỏi quân đội sẽ mang đến rất nhiều ảnh hưởng về cả tinh thần và vật chất! "

" Trước tiên chú hãy thôi làm như vậy và ngồi xuống nói chuyện với cháu, nếu chú cứ như vậy đừng trách cháu sẽ rời khỏi và không bao giờ quay lại đây thêm một lần nào nữa! "

Không trả lời câu hỏi của Minh Quân, Thu Phong tỏ thái độ cứng rắn sẽ rời khỏi đây. Hết cách Thu Phong mới phải làm như vậy nếu không cứ cái đà này thì anh không thể nào mà rời bỏ các danh quân nhân êm đẹp được.

Vừa nói Thu Phong vừa kết hợp với hành động đứng lên chuẩn bị đi ra cửa, đúng ngay lúc này Minh Quân ngẩng mặt lên giữ lấy vai Thu Phong lại nói:

" Thôi chú thua cháu rồi, ngồi xuống đi hai chú cháu mình nói chuyện! "

" Như vậy sẽ tốt hơn... "

Thu Phong nhẹ nhàng nói một câu rồi quay lại chỗ ngồi, Minh Quân theo đó cũng ngồi lại vị trí cũ.

Lúc này gương mặt của Minh Quân có đôi chút không được tự nhiên, bởi ông chơi bài mà lại bị Thu Phong bắt bài chơi lại. Ai nói thằng này bị mất trí nhớ cơ chứ? Vẫn khôn lanh ra phết!

Minh Quân tính mở miệng ra thì lại bị Thu Phong đưa tay lên ngăn lại nói:

" Chú Quân! Khoan hãy nói, để cháu nói trước được chứ? "

Bị chen ngang Minh Quân cũng hết cách bèn phất tay:

" Rồi cháu nói trước đi! "

" Dạ! Cháu thực sự bị mất trí nhớ, từ khi cháu mới tỉnh người đầu tiên cháu nói chuyện là chú với ba cháu, tất cả cháu nói đều là sự thật. Và bây giờ cháu không còn cái gì gọi là thiên tài gì nữa, cả trí thông minh cũng không có đâu nên chú đừng nghĩ đến chuyện cháu sẽ có lại tất cả với chỉ số IQ cao. Lúc ở nhà cháu đã cho chuyên gia kiểm tra IQ rồi, kết quả nát tươm ra nên chú đừng cố gắng giữ cháu lại nữa không có ích lợi gì đâu. Mà cho dù có giấu đi nữa thì cây kim trong bọc có ngày cũng lòi ra, chú hiểu chuyện này hơn ai hết nên chú hãy nghĩ kĩ lại đi. Quốc Phong kia đã chết rồi, Quốc Phong này là mới không hề biết một tí gì của quá khứ nữa chú à! "

Phải nói Thu Phong nói xong một loạt là chặn hết tất cả những suy nghĩ trong đầu và các bước tiếp theo Minh Quân định nói ra. Thật sự hơn ai hết ông luôn luôn cập nhật tình hình của Thu Phong qua Nhất Phương, nhưng mù quáng ông không chấp nhận nó.

Kiếm được một vị tướng giỏi còn hơn được cả một quốc gia, cũng giống như bạn có tiền mà không có gì cho bạn mua. Hay đơn giản dễ hiểu hơn là có nhà có đất mà không có chủ, giống như bỏ hoang vậy, từ từ nó cũng sẽ mục nát mà thôi.

Nói về sức mạnh và kĩ năng của Thu Phong điều này tất nhiên Minh Quân biết, ông cũng xem hẳn clip ghi lại cảnh Thu Phong một mình xông pha vào quân doanh đối phương mà không hề bị thương trở ra.

Chuyên nghiệp? Tất nhiên!

Giỏi giang? Tất nhiên!

Thiên tài về lĩnh vực chiến đấu? Tất nhiên!

Hiếm thấy? Hiển nhiên!

Nhưng Minh Quân không cần một Thu Phong như vậy, cái ông cần là một thiên tài chỉ huy. Sau thế chiến Xích Quỷ đi lên về lĩnh vực quân đội đứng nhất nhì thế giới và có danh tiếng một phần cũng nhờ Thu Phong (Quốc Phong).

Lính giỏi thì có nhiều, họ có thể chết có thể hi sinh, coi như Thu Phong đặc biệt đi nhưng bị bao vây thì dù là người dị năng cũng chưa chắc sống sót bởi công nghệ hiện nay. Nhưng một người chỉ huy giỏi chỉ có một, có một mà thôi và đó là cái Minh Quân cần nhất.

" Ài... Cháu làm khó ta quá Phong à... "

Minh Quân thở dài một tiếng nói với Thu Phong, anh đã nói tới như vậy thì ông cũng chẳng còn cách gì để nói nữa. Nhưng lòng tham con người là vô đáy.

Minh Quân lại tiếp tục nói:

" Nhưng! Rời khỏi quân đội cháu sẽ chết... cho dù là ta cũng không thể bảo vệ được cháu! "

" Tại sao? "

Giọng nói Thu Phong bỗng trở nên lạnh lùng, nói tới từ chết đối với anh rất bình thường nhưng rời khỏi quân đội chết thì có hơi quá đáng. Vả lại trong trí nhớ của Thu Phong không hề tồn tại một người như Minh Quân nên anh không cần phải khách sáo.

Cảm giác được sự lạnh lẽo đầy sát khí của Thu Phong khác với bình thường, nhưng một lão già dày dặn kinh nghiệm như ông cũng miễn dịch với nó, giọng ông vẫn bình tĩnh nói ra:

" Bởi vì khi cháu rời khỏi quân đội, thân cháu đem theo rất nhiều bí mật dù cho cháu có mất trí nhớ thật sự đi chăng nữa thì quốc gia họ vẫn không tin cháu. Và không tin họ sẽ trừ khử cháu. "

" Vậy sao? "

Vẫn thái độ lạnh lùng ấy của Thu Phong như muốn thách thức chúng mày đến giết bố mày đi này!

Thấy thái độ ấy của Thu Phong, Minh Quân thở dài một cái rồi chầm chậm nói tiếp:

" Cháu nên nghĩ đến hậu quả sau khi cháu chết, ba cháu sẽ nổi điên lên quay sang phản nước, mặc dù ông ta cũng chẳng tốt lành gì. Coi như ông ta sẽ trả thù được cho cháu đi, lúc đó quốc gia sẽ tìm mọi cách giết gia đình cháu, mẹ cháu, em trai cháu Thiên Long chưa kể ba cháu cố gắng chống cự sẽ khiến hàng trăm hàng ngàn người vô tội nữa chết. Chưa kể đến hệ lụy ông ấy tạo ra dân phản động, lúc đó lũ người ở trên sẽ làm mọi cách dù là giết dân vô tội để dẹp loạn. Cháu nghĩ một mình cháu chết là xong sao? "

" Rầm!!! "

Minh Quân vừa nói xong thì rầm một tiếng Thu Phong tức giận chặt gãy đôi bàn gỗ rắn chắc có mặt kính cường lực ở trên ra làm hai.

Điều này làm Minh Quân thậm chí là giật mình, trong trí nhớ của ông Quốc Phong là một con người chưa bao giờ thể hiện sự nóng giận của mình ra ngoài cho dù là lúc nào đi nữa.

Lúc này bên ngoài bỗng vang lên vô số tiếng chân gấp gáp đạp cửa xông vào:

" Tư lệnh! "

" Ngài tư lệnh... "

Hàng chục quân nhân được trang bị vũ trang kĩ càng xông thẳng vào phòng làm việc của Minh Quân, thấy vậy Minh Quân liền phất tay lên làm vẻ mặt khó chịu quát:

" Không có chuyện gì! Đi ra ngoài hết đi, ta với thiếu tướng đang bàn chuyện! "

" Rõ thưa tư lệnh! "

Dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lệnh trên như lệnh vua các quân nhân chỉ việc nghe theo lệnh mặc cho cái thắc mắc tại sao thiếu tướng trong truyền thuyết kia lại có thể đập gãy cái bàn kia được.

Sau khi quân nhân cuối cùng đi ra hắn ta tự động đóng cánh cửa bị gãy khóa lại.

Tầm mấy hơi thở, xác định các quân nhân kia đã rời khỏi thì mới tiếp tục nói:

" Bình tĩnh đi Phong! "

Lúc này giọng Thu Phong hằn học gằn giọng nói:

" Được! Như các người muốn. "

Nói xong câu này Thu Phong quay người hướng cửa mà đi.

Có lẽ Thu Phong đã hiểu nhầm ý mình, Minh Quân há mồm ra định kêu lại thì lại bị Thu Phong ném lại một câu:

" Tôi sẽ giúp ông già nhà tôi, liệu đừng cản trở... Nếu không... "

Nói xong câu này Thu Phong giật tung cả cánh vốn đã sắp gãy mà đi ra.

" Thôi rồi, tại sao nó lại nóng giận như vậy? "

Nhìn cánh cửa bị Thu Phong giật tung ra Minh Quân lắc đầu ngao ngán, có lẽ do quá nóng giận nên Thu Phong không hiểu hết được những lời mà Minh Quân thốt ra. Căn bản ông ta chỉ muốn tốt cho cậu.