CHƯƠNG 113: Cảm xúc bất ổn định.

Đô Thị Quỷ Vương

CHƯƠNG 113: Cảm xúc bất ổn định.

" Chát! "

" Con đĩ này buôn bố mày ra! "

Thu Phong vừa đặt một chân ra khỏi cửa quán Bar thì nghe thấy tiếng tát, tuy không quan tâm nữa nhưng Thu Phong vẫn ngoái đầu lại.

Anh thấy cảnh tượng Thu Hương đang ôm chân người đàn ông hung tợn kia còn bản thân cô thì lại liên tục bị hắn tát vào mặt một cách không thương xót.

Không biết tại sao khi chứng kiến cảnh tượng này lại một lần nữa cái đầu của Thu Phong nóng lên.

Lần này không phải đi nữa mà là chạy, Thu Phong nhanh như chớp với khoảng cách hơn chục mét bị rút ngắn trong phút chốc:

" Buông tay! "

" Pặc! Bụp bụp bốp!... Rầm... "

Thu Phong hét lên một tiếng giật cả người Thu Hương ra khỏi người tên kia một cách thô bạo, tiếp đó anh quay sang thốc hai cú vào hai bên ba sườn tên đó kèm theo một đạp khuyến mãi cho hắn vang mút mùa về phía cuối quán lôi theo mấy cái bàn đang đứng vững chãi ở đó.

" Phù! "

Giải quyết một người đàn ông to cao trong một nốt nhạc, Thu Phong đứng thẳng người lại sửa hai bên vành áo vest của mình.

Có lẽ Thu Phong không nhận ra nhưng hành động vừa rồi của anh khiến cả quán Bar nhìn anh như một sinh vật lạ.

Đối với một thế giới cực kì hiện đại như thế này học võ chỉ là một hình thức tập luyện thể dục thể thao, trừ những người lính hoặc những tên tội phạm mới có thân thủ tốt. Điển hình như Thu Phong bọn họ sẽ nghĩ anh là một trong hai loại người kia, mà hai loại người kia thực sự không nên xuất hiện ở một nơi như thế này.

Dù thế giới này có hiện đại cách mấy đi chăng nữa thì giữa con người với con người vẫn có sự bất công. Dù hiện đại nhưng vẫn có mặt tốt và mặt xấu, cuộc sống của con người vẫn phân chia tầng lớp cũng chẳng khá hơn thế giới của Thu Phong là mấy.

Ngoài tên vừa nãy bị Thu Phong đạp bay ra thì đi theo hắn còn hai tên nữa nhưng vấn đề là hai tên này lại không dám xông lên đánh Thu Phong mà chạy lại đỡ tên cô hồn kia.

" Anh Huy! Anh Huy, có sao không... "

" Ọc... khụ khụ... "

Tên to con được hai tên kia gọi là Huy liên tục ngã ngục xuống sàn ho ra máu. Quả thật cú đá lẫn hai cú thốc vào sườn kia của Thu Phong không hề nhẹ tí nào.

Ánh mắt anh âm trầm nhìn xuống tên Huy đang nằm ho ra máu dưới sàn song sau đó anh quay sang nhìn Thu Hương đang đỡ lấy tên pha chế bằng ánh mắt quan tâm lo lắng. Không biết tại sao lòng Thu Phong như đau quắt lại, anh chẳng suy nghĩ gì được mọi thứ trong đầu anh bây giờ trở nên trống rỗng. Một người con gái anh yêu trong trí nhớ giờ lại quan tâm một người ai khác.

Thu Phong lạnh lùng đi tới trước mặt tên Huy chân anh nhẹ nhàng đưa lên xong hạ xuống...


" Cờ – Rắc... "

" A A A A A A A A!!!! "

" Sao đau lắm à? Tao cũng đau lắm đấy! " – Thu Phong cười khẩy một tiếng

‘ Nhưng là đau trong lòng... ‘ Một dòng suy nghĩ của anh chạy ngang qua, anh lại quay đầu nhìn về phía Thu Hương. Lại một hình ảnh anh không mong muốn đập vào mắt – hai người đó ôm nhau dìu nhau mà đứng lên.

Thu Phong đảo mắt nhìn xuống dưới chân mình. Tên Huy bị anh đạp gãy tay đau đến gần như bất tỉnh, hai tên đồng bọn đi theo hắn chỉ biết giương mắt lên nhìn Thu Phong một cách sợ sệt.

Bọn chúng rất muốn gọi người tới nhưng bọn chúng cũng không có ngu, một kẻ thực lực đầy mình như người Thu Phong đây chắc hẳn phía sau lớn hơn bọn hắn gấp cả ngàn lần bây giờ có gọi người tới kiếm chuyện chỉ tổ rước thêm họa mà thôi.

" Đại ca! Đại ca... Anh tha cho tụi em được không? "

Một tên quỳ lạy lết bằng đầu gối tới ôm chân Thu Phong cầu khẩn. Đối với bọn hắn hôm nay quả là ngày xui xẻo, sáng sớm vốn tính đi theo anh Huy của bọn hắn vô đây kiếm mấy em đào làm nhẹ nhè vài ván mà chưa gì người đã nằm một đống không rõ lý do.

" Tha?... Tao có đánh tụi mày à? "

Bằng giọng âm trầm Thu Phong híp mắt lại nhìn tên đang quỳ gối trước mặt mình.

" Dạ dạ... À không không, anh tha cho anh của tụi em được không, tụi em chỉ đến đòi nợ thôi mà... "

Thấy người trước mắt có vẻ không thuận mắt hắn, hắn liền ấp a ấp úng chẳng biết nói làm sai thì lúc này Thu Phong lên tiếng.

" Họ! " anh chỉ tay về hai người Thu Hương và tên pha chế rồi quay sang nhìn tên quỳ gối trước mặt mình " Nợ bao nhiểu? "

" Dạ dạ, nợ nợ...? "

Hắn thực ra cũng chẳng biết nợ bao nhiêu căn bản chỉ đi theo đàn anh đang nằm như sắp chết ở kia, hắn gãi đầu quay sang nhìn đồng bạn sau lưng mình thì thấy tên kia cũng lắc đầu theo.

" Dạ... "

Hết cách hắn quay qua nhìn Thu Phong rồi gãi đầu với ánh mắt xin anh bỏ qua cho em lần này em chót dại.

Thấy vậy Thu Phong nhếch mồm lên:

" Mắc cười! Đi đòi nợ mà không biết nợ bao nhiêu? Tin tao lôi tụi bay lên đồn hết không? "

Nghe tới lên đồn hai tên kia ngay lập tức dập đầu lia lịa trước mặt Thu Phong:

" Đại ca rộng lượng, đại ca rộng lượng xin đừng làm thế với tụi em... "

" M... một... một trăm ngàn... hự... "

Ngay lúc hai tên kia cầu xin Thu Phong thì tên Huy bị đánh cho không thể tỉnh được ngóc đầu lên nói được một câu rồi lại đập mặt xuống bất tỉnh.

Nghe được mệnh giá Thu Phong liền móc trong người ra một tấm thẻ ngân hàng rồi nói:

" Có máy quét thẻ chứ? "

" Dạ dạ để em tìm... "

Tên quỳ trước mặt Thu Phong dạ dạ vài tiếng rồi lục trong người tên huy lấy ra một máy gì đó nhỏ nhỏ xinh xinh màu trắng. Hắn cầm chiếc máy đó đưa bằng hai tay lên trước mặt cho Thu Phong cẩn thận nói:

" Dạ đây thưa đại ca... "

" Tít tít tít tít tít... "

Chiếc máy đó chính là máy thường dùng để giao dịch tiền bằng thẻ ngân hàng, thời thế hiện đại này cho dù là nông dân cũng có một chiếc chỉ có vài thành phần bất hảo là không cần tới cái này mà thôi. Hiển nhiên tiền mặt vẫn có thể giao dịch một cách bình thường.

" Bắt lấy! "

Thu Phong chuyển tiền cho tên kia xong liền ném cái máy về phía kẻ đứng trước mặt anh.

" Dạ dạ cám ơn đại ca! "

Tên kia bắt lấy cái máy liền lật đật cám ơn Thu Phong rồi đỡ tên Huy kia đứng dậy hòng rời khỏi.

Thấy vậy Thu Phong lại đi đến trước mặt bọn chúng nhẹ giọng nói:

" Đã cho đi chưa? "

" Dạ... tụi em... "

Bị Thu Phong hỏi cho một câu hai tên kia liền xanh mặt không dám trả lời.

" Được rồi! Nhớ kĩ tiền cũng đã lấy lần sau nhớ đừng làm phiền người khác nữa nghe chưa? "

" Dạ dạ... "

Lần này thì Thu Phong thả bọn chúng đi thật, hiển nhiên bọn hắn mừng rớt nước mắt ra chỉ có một tên bị đập còn hai tên lành lặn. Bởi ta nói kiếm tiền bằng cách nào đi chăng nữa cũng đều có cái khó khăn của nó điển hình như tên Huy đi đòi nợ rồi bị một kẻ không đâu như Thu Phong đập cho nhập viện một cách khó hiểu.

Đợi cho bọn tạp nham kia đi mất Thu Phong liền quay đầu lại thấy Thu Hương và tên pha chế từ lúc nào đã đứng phía sau anh.

" Rầm rầm... "

Bỗng nhiên hai người đồng thời quỳ rạp xuống trước mặt Thu Phong, tình hình có chút mất tự nhiên Thu Phong liền chạy lại đỡ hai người họ lên mà không được.

" Cám ơn anh đã cứu tụi em lần này... "

Nói tới đây hai người cùng lúc dập đầu xuống đất. Bằng tốc độ nhanh nhất hai tay anh đỡ lấy trán của hai người không cho chạm đất rồi hất đầu họ lên quát:

" Bị điên à? Có gì thì nói chuyện sau, tự nhiên quỳ xuống dập đầu muốn thằng này tổn thọ à? "

" Trời ơi! Quán làm sao thế này... Hương? "

Đúng ngay lúc này thì quản lý của quán Bar chạy vào thấy một cảnh tượng hỗn độn bàn ghế gãy tùm lum, ly bể mỗi nơi một miếng thủy tinh. Nói chung khắp nơi này là một mớ hỗn độn không hơn không kém.

" Này! "

Thu Phong kéo tên tài xế của mình lại nói khẽ:

" Anh giải quyết mớ hỗn độn này đi, đền bù được nhiêu thì đền cho người ta xong việc gọi cho ông già nhà tôi! Vậy đi tôi gặp người quen có chút chuyện. "

" Thiếu gia... "

Nói xong Thu Phong kéo hai người kia đi ra khỏi quán để lại tay quản lý và tay tài xế đứng đó ngơ ngác.