CHƯƠNG 118: Đỏ mặt.

Đô Thị Quỷ Vương

CHƯƠNG 118: Đỏ mặt.

Lắm lúc tôi tự hỏi... bạn biết bao nhiêu về thế giới này?

Bạn nói bạn biết tất cả ư? Không!

Một nửa thôi à? Cũng không!

Hay một phần nhỏ về nó? Đáp án vẫn là không!

Thế giới này nó không được tạo ra bằng vụ nổ Big Bang như bạn nghĩ mà nó được xắp đặt được tạo hóa bằng một bàn tay của ai đó.

Bạn tưởng các nhà khoa học chứng minh được tại sao lại có sự sống ư? Không không không! Chắc chắn bạn đã nhầm. Chẳng có gì gọi là tự nhiên ở đây cả, tự nhiên tồn tại vi khuẩn, tự nhiên có sự sống và tự nhiên tiến hóa. Xùy! Các định luật đó đâu ra vậy, con người mà chứng minh được ư?

Bạn thử nghĩ xem, tại sao bạn cần thở cần ăn uống để có thể được sống mà trong khi đó có một loại sinh vật có thể sống được thậm chí sinh sôi nảy nở ở môi trường không có sự sống như ngoài vũ trụ?

Định luật vật lý ư, khoa học ư? Tất cả đều vô lý trong khi chính tôi lại dùng ngôn ngữ của sự vô lý đó để nói cho các bạn hiểu.

Chắc hẳn các bạn đang nghĩ trên đời này đang tồn tại một đấng được gọi là thần, thần đấy. Một vài nơi lại gọi là Chúa, còn một vài nơi lại gọi là thánh.

Nhưng không, họ không phải thần cũng chẳng phải thánh mà họ là đấng sáng tạo tạo ra chúng ta, chúng ta gọi họ bằng nhiều tên như vậy bởi họ đã phân chia chúng ta và họ không phải là đấng mà chúng ta có quyền để gọi.

..........

Tại một nơi nào đó đầy ắp ánh sáng, một loại ánh sáng khi đứng trong đó chúng ta cảm nhận được sự thanh tịnh, sự tẩy trần gột rửa, ở đó con người chúng ta như đang trầm truồng phơi bày mọi sự thật mà chúng ta cất giấu sâu trong lòng thậm chí là quên đi.

Trong một cung điện toàn màu trắng và màu vàng của sự cai trị, một nơi không con người không bao giờ có thể đặt chân tới.


Chính giữa tòa cung điện tráng lệ mà không cầu kì ấy có hàng trăm con người mặc bộ giáp màu vàng kim kì lạ đang quỳ một gối tại đó. Kì lạ không phải do những bộ giáp mà là do cặp cánh chim sau lưng họ. Những cặp cánh màu trắng như tuyết đang khép lại sau lưng những con người kì lạ ấy.

Phía trên nơi họ đang quỳ gối là một ngai vàng màu trắng khổng lồ, một gương mặt mang phong cách phương Tây hiện ra. Người đàn ông ngồi trên ngai vàng có một thân hình khổng lồ khi ngồi đã cao tới tận bốn năm mét.

Gương mặt của người đàn ông này khi nhìn vào ta trông thấy rất hiền hòa nhưng kèm theo đó là một uy nghi, một sự áp lực đè nặng lên đôi vai của những người đang ngồi kia.

" Các con của ta, hãy thông báo tình hình đi nào! " – Người đàn ông ngồi trên ngai vàng bỗng cất tiếng.

Nghe lệnh của người được gọi là đấng tạo hóa một thiên sứ theo cách gọi của con người bước ra chắp tay lễ phép tấu:

" Thưa cha! Con trai thứ mười ba của kẻ đó hiện đang ở một thế giới phụ khác, nơi đó có từ trường không ổn định nên con vẫn chưa thể qua đó để mà kiểm tra được. "

" Ừm! Sắp tới hãy cho một thiên sứ cấp thấp tới đó do thám để tránh gây mất ổn định giữa các thể giới, dù sao chuyện này vẫn cần phải theo dõi thời gian dài. " – Người ngồi trên ngai vàng híp mắt lại nhẹ giọng nói một cách rất chậm.

" Vâng thưa cha! "

..............

Xích Quỷ ngày 10 tháng 3 năm 2194.

Thành Châu Lang 6 giờ sáng.

Trước cửa phòng của Thu Phong, Nhược Y đang đứng trước cửa chỉnh chu lại tóc tai quần áo của mình để chuẩn bị gọi Thu Phong dậy.

Không còn mặc bộ váy màu hồng phấn cầu kì ngày hôm qua nữa mà thay vào đó Nhược Y đã khoác lên mình một chiếc áo phông đơn giản màu trắng và cái quần thun short giả váy màu đen. Một bộ đồ đơn giản nhưng khi Nhược Y mặc vào khiến cả người cô như toát nên một vẻ đẹp của sự thanh khiết.

Với gương mặt trang điểm nhẹ không quá đậm cũng không quá nhạt, đôi môi của cô như mọng nước khiến người khác nhìn vào chỉ muốn ngậm lấy nó. Chưa kể đến dù mặc chiếc áo phông rộng thùng thình nhưng lấp đó đâu đó vòng eo 60 chết người của cô cùng với hai ngọn nút căng tròn cao ngất ngưởng.

Chiếc quần thun tuy rộng nhưng chẳng thể che giấu nổi vòng ba căng vểnh lên của cô, mọi thứ kết hợp lại cùng gương mặt ngây thơ đến vô tội của mình dù trong bộ đồ nào Nhược Y cũng khiến cho bao chàng trai say đắm vì tình.

Có lẽ Thu Phong của ta cũng không ngoại lệ.

" Cốc cốc...! "

Nhược Y đứng cách xa cửa tầm một mét, nàng vương người tới lấy tay gõ nhẹ nhàng hai tiếng lên cánh cửa gỗ.

Hai hầu gái nhà Thu Phong từ lúc nào đã túc trực hai bên thấy hành động của Nhược Y liền nhắc khẽ:

" Thưa tiểu thư... "

Nghe cô hầu gái gọi nhỏ Nhược Y vuốt mái tóc ngắn óng mượt của mình sang một bên nhìn cô hầu gái.

Thấy Nhược Y không có vẻ gì là khó chịu như các cô đại tiểu thư họ nghe kể nên cô hầu gái có can đảm hơn liền nói:

" Dạ thưa tiểu thư! Căn phòng của thiếu gia khá rộng, khi anh ấy đang ngủ khó có thể nghe được tiếng gõ cửa. Nên có thể tiểu thư hãy mở cửa vào trong luôn ạ... "

" Ưm... Như vậy có ổn không? Nếu anh ấy đang ngủ thì thôi vậy, đợi khi nào anh Phong thức gọi cho tôi cũng được... " – Nhược Y nghe thấy Thu Phong còn đang ngủ liền nhẹ giọng nói nhỏ.

" Đúng năm phút nữa thiếu gia sẽ dậy thưa tiểu thư, xin tiểu thư vui lòng nán lại đôi chút. Sáng sớm thiếu gia nhà chúng tôi khi gặp được người xinh đẹp như tiểu thư đây chắc hẳn sẽ rất vui. " – Cô hầu gái không ganh tị vì sắc đẹp của Nhược Y thay vào đó hâm mộ và coi Nhược Y như là người yêu của Thu Phong vậy.

" Tại sao cô chắc rằng anh Phong sẽ dậy sau năm phút... thói quen của anh ấy hay sao? " – Nhược Y khá có hứng thú về tất cả chuyện của Thu Phong cho dù là thói quen nhỏ nhặt nhất của anh cô cũng cần phải nắm được nên liền bắt chuyện với mấy cô hầu gái những người thường phục vụ cho Thu Phong.

Được một đại tiểu thư danh giá để ý tới bắt chuyện hiển nhiên thân phận người hầu của mấy cô nàng này phải rất vui.

" Thiếu gia thường ngủ vào hai khung giờ 10 hoặc 11 giờ. Nếu thiếu gia ngủ vào lúc 10 giờ thì đúng 5 giờ 5 phút thiếu gia sẽ thức và đi luyện tập, còn nếu vào lúc 11 giờ thì đúng 6 giờ 5 phút thiếu gia sẽ thức dậy và luyện tập vào khung giờ buổi chiều. Hôm qua có khách tới nên thiếu gia ngủ khá trễ nên đúng 6 giờ năm phút thiếu gia sẽ dậy thưa tiểu thư! " – cô hầu gái không ngần ngại mà nói ra thói quen của Thu Phong cho Nhược Y nghe.

Hôm qua cô hầu gái này cũng có nghe phong phanh rằng có một vị đại tiểu thư gia thế không thua kém gì thiếu gia nhà này ngủ lại đây. Một đồn mười, mười đồn trăm, cứ mỗi lần qua một miệng người là thêm mắm thêm muối vào một ít. Khi tới tai cô hầu gái này thì Nhược Y trở thành vị hôn thê của đại thiếu gia nhà này.

Nhược Y đang tính nói gì nữa thì thấy cô hầu gái nhìn vô đồng hồ.

" Thiếu gia thức giấc rồi! " – Cô hầu gái quay sang nói với một hầu gái khác.

Sau đó cô hầu gái trước mặt Nhược Y cúi đầu chào Nhược Y:

" Tiểu thư chị có thể trực tiếp vào trong. Thiếu gia đã thức rồi, chúng tôi đi chuẩn bị vật dụng cho thiếu gia! "

Nói xong cô hầu gái bước chân nhanh đi theo một hướng khác.

Thấy hai hầu gái đã đi Nhược Y đứng đó không biết nghĩ cái gì mà mặt mày đỏ hết cả lên. Tầm vài khắc sau dường như lấy được can đảm gì đó Nhược Y vươn tay ra gõ cửa:

" Cốc cốc... "

" Anh Phong, em Nhược Y đây... Em vào nha... "

" Két... "

Nói xong Nhược Y khẽ vặn tay cầm đẩy nhẹ cánh cửa phòng Thu Phong bước vào.

Lúc này đúng như cô hầu gái nói Thu Phong vừa mới thức dậy, anh vẫn còn đang ngồi trên giường gãi gãi cái đầu thì nghe thấy giọng Nhược Y.

Ngẩng đầu lên Thu Phong thấy thân hình mỏng manh của Nhược Y xuất hiện trước mắt mình, ngạc nhiên anh liền hỏi:

" Cô... à không em. Sao mới sáng sớm đã tới phòng anh vậy? "

" Em... em... em... " – Nhược Y ấp a ấp úng không nói được gì.

Bởi lúc này trước mắt cô Thu Phong hoàn toàn cởi trần không mặc áo, cộng thêm chiếc quần đùi của anh bị lệch loạc gần như lộ ra cả thân thể. Một người đàn ông mình thích với một cơ thể quyến rũ, Nhược Y hoàn toàn không chịu nổi cảnh này lên liền quay mặt đi chỗ khác.

Thấy hành động kì lạ của Nhược Y, Thu Phong cũng hiểu được đôi chút. Lúc trước không phải anh không gặp trường hợp này, nhưng đó lại với mộ cô gái khác tên Thu Hương...

" Rắc rắc... "

Thu Phong vặn đầu mình hai cái vang lên những tiếng kêu giòn tan sau đó anh đứng dậy nhìn Nhược Y đang quay mặt sang chỗ khác ho khan hai tiếng:

" E hèm... Em sang chỗ kia ngồi đỡ đi, ở đó có ly nước để sẵn ấy. Anh đi vệ sinh buổi sáng cái! "

Nói xong Thu Phong quay người trực tiếp bước vào nhà tắm.

" Ào ào... "

Tiếng nước từ vòi hoa sen bắt đầu vang lên, Thu Phong đang tắm rửa.

Lúc này Nhược Y ngồi ở ghế mà Thu Phong chỉ vẫn không thôi đỏ mặt, khi nghĩ đến cảnh Thu Phong đang tắm gương mặt nàng lại đỏ càng thêm đỏ.

Bình thường khi Thu Phong chuẩn bị thức giấc các hầu gái đã chuẩn bị sẵn các vận dụng cần thiết cho anh từ lâu rồi, chỉ là vừa này cô hầu gái kia nói như vậy để tránh mặt đi để cho Nhược Y có một không gian riêng với thiếu gia nhà họ.

Nhược Y cũng không phải là một cô gái kém thông minh, cô nhìn xung quanh phòng ngủ anh một lượt thấy tất cả mọi thứ như đã được chuẩn bị sẵn cô liền hiểu ra vấn đề gì đó.

.....

Sau khi Thu Phong tắm rửa đánh răng rửa mặt thay đồ xong xuôi liền bước ra với mái tóc còn chưa khô hết.

Khoác trên mình một chiếc quần bó màu đen với chiếc áo sơ mi trắng mỏng, cùng một chiếc khăn vắt ngang cổ đi ra ngoài.

Chiếc áo sơ mi mỏng dính ấy dán sát vào người Thu Phong, bởi vừa rồi mặc dù anh đã lau người nhưng vẫn tồn đọng lại một ít hơi ước khiến chiếc áo bám vào người anh làm lộ ra từng thớ cơ quyến rũ phái nữ. Cộng thêm mái tóc của anh từ ngắn cũng thành đủ độ dài theo thời gian, từng cộng tóc tồn đọng lại vài giọt nước rơi tí tách trên vai anh.

Nhược Y khi nhìn vào cảnh đó cả người cô gần như nóng lên như muốn xịt cả máu mũi.

Thấy mặt Nhược Y càng lúc càng đỏ Thu Phong cứ tưởng cô nàng bệnh liền hỏi một cách ngây thơ:

" Mặt em sao đỏ vậy? Bị cảm sao... "

Thu Phong lại gần Nhược Y đặt tay lên trán cô rồi lắc đầu nói:

" Thời tiết dạo này kì quái, tới mùa này rồi mà vẫn lạnh... em phải cần thận đấy! "

" Gần... gần quá " – giọng Nhược Y bé như kiến thủ thỉ.

Lúc này cơ thể Thu Phong do vừa tắm nước nóng xong, từ mùi hương của dầu gội cho đến hơi thở của anh đều phà hết cả vào người Nhược Y khiến cô không thể nào mà bình tĩnh được.

Hết cách Nhược Y liền dứng dậy quay người đi chỉ để lại một câu:

" Lát... lát lát...gặp anh dưới phòng ăn... "

" Rầm! "

Nhược Y đóng cửa phòng rầm một tiếng rồi nhanh chóng chạy về phòng của mình.

Vừa về tới phòng cô nhảy thẳng lên giường đập mặt vào gối hai chân giãy đành đạch lên mà hét:

" A.... "

Về phần Thu Phong tội anh chàng chẳng biết mình làm gì sai mà để người đẹp vừa tới lại chạy mất.

Mặt tình cảm phải nói Thu Phong dốt số một a!