CHƯƠNG 119: Hẹn hò!
Nhược Y từ lâu đã ngồi sẵn đợi Thu Phong, ngoài ra còn có mẹ anh, Thiên Long và bố già anh Nhất Phương.
" Anh hai! "
Thấy Thu Phong tới Thiên Long đứng lên kêu một tiếng.
" Ừ! Sáng nay có đi tập không? " – Thu Phong xoa đầu em trai mình hỏi han một cách ân cần.
Trong trí nhớ của anh hai anh em anh rất là thân thiết với nhau bởi vì hoàn cảnh không được giàu sang như hiện thực. Nhưng sao lúc này cũng cảnh giàu sang ấy khoảng cách giữa anh và em trai mình cảm thấy nó xa vời quá.
Thiên Long lúc nào cũng thần tượng anh, lúc nào cũng giữ phép với anh, lúc nào cũng tỏ ra kính trọng anh và luôn luôn không dám lại gần anh quá lâu. Điều đó khiến Thu Phong nghĩ Thiên Long coi mình là một trưởng bối hơn là một thằng anh ruột của nó.
Do đó cứ mỗi lần anh tiếp cận dạy võ cho nó thì nó luôn luôn sợ làm phiền anh, anh không thể mắng nó được vì gương mặt nó quá tội nghiệp. Có lẽ nó như vậy là do áp lực của một gia đình quyền thế này, cái bóng của một người cha vẫn chưa đủ đối với nó mà nó còn phải đối diện với cái bóng của một người anh.
Thu Phong mới nhận thức thế giới mới này nên anh không thể nào hiểu được cái áp lực mà Thiên Long đang phải gánh. Thằng bé chẳng phải tài cán gì mà có thể chịu được cái áp lực này được cả, nếu Thu Phong nhìn ra sớm thì có thể cứu rỗi được chính em trai mình nếu không sẽ rất khó nói.
" Anh Phong... " – Nhược Y đứng lên ngượng ngùng chào Thu Phong.
" Con ngồi xuống, việc gì phải đứng lên. Ngồi đi Nhược Y, còn thằng kia ngồi xuống cho mẹ! "
Mẹ Thu Phong thấy Nhược Y quá lễ phép với con trai mình điều đó bà thật sự rất vui nhưng thận phận của hai đứa ngang nhau Nhược Y không cần phải có thái độ như vậy.
" Dạ mẹ... " – Thu Phong dạ một tiếng rồi ngồi xuống.
Anh thật sự không hiểu được suy nghĩ của phụ nữ, cả mẹ anh hay bất cứ cô gái nào cũng vậy.
Trong bữa ăn mẹ Thu Phong liên tục gắp đồ ăn cho Nhược Y, còn Nhược Y lại liên tục gắp đồ ăn cho Thu Phong.
Mặc dù anh là thằng được hưởng nhưng cũng là thằng bị chửi vì tội không gắp đồ ăn cho con gái nhà người ta mà cứ để cho con gái nhà người ta gắp cho mình. Hết cách anh phải làm theo ý mẫu hậu nương nương nhà mình.
" Em ăn món này đi, mẹ anh nấu ngon lắm đấy! " – Thu Phong đặt một miếng gà vào chén của Nhược Y mà nói.
‘ Gật gật... ‘ – Nhược Y không nói gì mà gật đầu hai cái song cắm đầu ăn một cách ngượng ngùng.
Thấy vẻ mặt ngại ngùng của Nhược Y, thân là người mẹ nên bà liền nói nhẹ nhàng một câu:
" Phong này! Ăn xong con dẫn Nhược Y đi ra ngoài đi, có những chỗ nào vui vui dẫn con bé đi, chi phí tính hết vào thẻ mẹ. Xong trưa ghé nhà hàng của mẹ dùng bữa cũng được, lâu lâu cái Y nó mới qua Xích Quỷ một lần, chưa có dịp nào con dẫn nó đi chơi, lần này nghe mẹ dẫn nó đi đi bỏ một ngày tập có sao đâu! "
" Dạ? " – Thu Phong nghe mẹ nói liền ngạc nhiên nhìn mẹ mình. Cái này giống như tạo điều kiện cho con cái tán gái a.
" Phụt! Dạ? " – Nhược Y đang ăn cũng phụt ra một miếng cơm, may mắn thay chén của cô cầm cao nên không bị văng ra ngoài.
Đối với Nhược Y cô cầu như vậy còn không được nhưng bây giờ chưa phải lúc, đối diện với một Thu Phong mang cho cô một cảm giác hoàn toàn khác này khiến cô không thể nào thích nghi được chứ đừng nói là được dắt đi chơi.
Lúc trước Nhược Y được lẽo đẽo theo Thu Phong xem anh làm việc là cô vui lắm rồi, cô chưa bao giờ dám nghĩ đến việc Thu Phong sẽ đi chơi đi ăn với mình này nọ.
Hẳn ra là cô quá hiền để nghĩ tới như vậy.
Được đi với người đẹp hiển nhiên Thu Phong cũng không sĩ diện đến nỗi mà từ chối. Anh mở điện thoại ra nhìn vào ngày tháng rồi tự mình lẩm bẩm: " Hôm nay thứ hai à... không có bài tập tăng cường, vậy tối về sẽ tập tăng cường vậy. "
Sau đó Thu Phong quay sang nhìn Nhược Y rồi lại mình mẹ mình gật đầu nói:
" Được vậy hôm nay để con dẫn Nhược Y đi " – Thu Phong quay sang nhìn Nhược Y một lần nữa cười nói: " Vậy hôm nay làm phiền em rồi... "
" Dạ không không! Em làm phiền anh mới đúng... nếu không cần thiết thì hôm sau cũng được. "
Vừa rồi Nhược Y thấy Thu Phong nhìn vào điện thoại tự lẩm bẩm, cô cứ cho là anh bận việc mà vì mình phải xắp xếp lại thời gian. Như vậy làm Nhược Y cảm thấy không mấy thoải mái nên mới nói như vậy.
" Không sao đâu, cho anh nửa tiếng anh đi xử lý chút công chuyện. Ăn xong em đợi anh ngoài phòng khách... " – Nói xong Thu Phong quay người đi, sau đó dường như quên cái gì liền quay đầu lại: " À mặc đồ như vậy được rồi, khỏi cần thay mặc vậy đi cho thoải mái! "
........
" Hôm nay tôi có việc cần ra ngoài nên không thể canh chừng các anh được. Chế độ luyện tập tôi đã đề ra sẵn ở phòng luyện tập. Khi về tôi sẽ xem lại camera nếu ai không đủ chỉ tiêu tối nhịn đói! "
Thu Phong đứng trước năm mươi vệ sĩ dặn dò hôm nay họ phải luyện tập.
Từ lâu anh đã đưa cái phong thái quân nhân vào năm mươi con người này, cứ không đủ chỉ tiêu là nhịn đói. Mà tập mệt lại nhịn đói là cả một cực hình, chưa kể họ không thể chôm đồ ăn ở nhà bếp hay lấy từ bên ngoài được bởi Thu Phong đã cho người canh chừng kỹ lưỡng. Cách duy nhất để được ăn là chỉ có tập và tập.
Mục đích Thu Phong hướng tới ở năm mươi con người này là đào tạo ra được một đội binh chủng tinh nhuệ hơn cả đặc công quốc gia. Thử nghĩ xem năm mươi người có sức chiến đấu một chọi mười, một chọi trăm dưới trướng mình thì cảm giác nó sẽ như thế nào.
" Rõ thưa thiếu gia! " – năm mươi người đồng thanh hô to.
" Tốt! " Đáp lại một tiếng Thu Phong liền xoay người hướng phòng khách khu A mà bước.
...........
Lúc này Nhược Y đang đứng nhón lên nhón xuống đợi Thu Phong đi ra, tâm trạng cô giờ này đang rất vui rất muốn nhún nhảy nhưng lại phải kiềm chế lại nếu không cô sẽ thất lễ trước mặt Thu Phong.
" Sao anh ấy lâu ra vậy... Hay là anh Phong không muốn đi với mình... mình cũng nghe lời đâu có mặc đồ khác đâu chứ? Sao vậy nhỉ?... " – Nhược Y tự đứng tự lẩm bẩm một mình.
Không biết từ khi nào Thu Phong đã đi tới bên cạnh Nhược Y mà cô không hề hay biết, thậm chí cô đứng lẩm bẩm cái gì Thu Phong cũng nghe hết. Anh cười một tiếng song liền thì thào vào tai cô:
" Đi chưa? "
" Á " Nhược Y la lên một tiếng thấy gương mặt Thu Phong hiện ra – " Anh làm em giật cả mình! "
‘ thịch! ‘
Nhược Y vươn tay đánh nhẹ vào bờ vai săn chắc của Thu Phong một cái.
Bị Nhược Y đánh Thu Phong nhìn vào cái vai của mình xong lại nhìn sang Nhược Y. Thấy ánh mắt của Thu Phong cô nàng Nhược Y cứ tưởng mình đã phạm vô sai lầm nghiêm trọng gì nên liền há mồm ra năn nỉ Thu Phong:
" Anh... " – Mặt Nhược Y nhăn lại trông rất đáng yêu, cô tính mở miệng xin lỗi Thu Phong thì lại nghe anh la toáng lên " Ui da! Đau quá... em tính giết người à? "
Thu Phong làm mặt khổ vừa nhìn Nhược Y vừa suýt xoa bờ vai của mình. Thấy hành động này của anh, Nhược Y liền biết tên này giả dối liền đánh thêm vài cái nữa sau đó giả bộ giận hờn nói:
" Anh dám lừa em! " – Dứt câu Nhược Y quay người hướng cửa dinh thự mà ra.
Bị Nhược Y đánh nhẹ thêm vài cái vào người khiến Thu Phong chỉ nói lên được một từ " Sướng! ". Thật là sướng, dù qua một lớp áo nhưng Thu Phong vẫn cảm nhận được bàn tay mịn màng như không xương đó của Nhược Y. Tay cô ấy như muốn tan chả ra trên người anh vậy khiến anh không thể nào mà chịu đựng được.
Về phần Nhược Y trong suy nghĩ Thu Phong lúc nước là một cô nàng tuy xinh đẹp nhưng bàn tay không còn mềm mại như trước mà thay vào đó là một số vết chai nhỏ do sử dụng súng hoặc đơn giản là nó thô thiển không mềm mại như những gì đang hiện ra trước mắt Thu Phong đây.
" Khoan! Đợi anh chút nào, đi cần thận coi chừng té ấy... " – Thấy Nhược Y chạy đi trước Thu Phong liền đuổi theo sau đùa giỡn cô nàng.