CHƯƠNG 129: Quân đội là một thứ gì đó không còn nữa …

Đô Thị Quỷ Vương

CHƯƠNG 129: Quân đội là một thứ gì đó không còn nữa …

Sáng sớm tầm 7 giờ hơn một nhóm khoảng bốn người đứng trước cửa phòng của Thu Phong.

" Cốc Cốc...! " – tiếng gõ cửa.

Gương mặt của Chí Khải hiện ra, dù sáng hay tối hắn vẫn độc nhất đội một chiếc nón màu đen. Với chiều cao chỉ khoảng 1 m 70 thân hình khá ốm nhưng đầy hình xăm bít cả một bên tay trông rất giống với kẻ bụi bặm thời nay.

" Phong cậu ơi!... " – " Cốc Cốc "

Dù đã gõ cửa mấy lần Chí Khải vẫn không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng của Thu Phong. Tưởng rằng Thu Phong đang còn ngủ nên hắn định lát nữa sẽ quay lại thì thấy Thu Phong đang quấn một chiếc khăn quanh cổ bước đi tới với cơ thể đầy mồ hôi.

" Ủa? "

Chí Khải ngạc nhiên chỉ vào Thu Phong rồi lại chỉ vào trong phòng sau đó như chợt nhớ ra cái gì anh vỗ đầu mình cười nói:

" Chết! Mình quên mất cậu sáng hay đi tập thể dục... "

Gặp một nụ cười không biết là thật hay giả tạo của Chí Khải khiến Thu Phong cảm thấy không mấy thoải mái cho lắm.

Không hẳn Chí Khải giống như Thu Phong nghĩ, chỉ là hắn chỉ muốn kéo gần quan hệ với một kẻ như anh mà thôi nên mới có những hành động thân thiết mà lại không thân thiết như thế.

Lúc này ba tên đi cùng Chí Khải thấy Thu Phong đi tới cũng gật đầu chào một cái. Đáp lễ Thu Phong cũng gật đầu chào lại.

" Xin lỗi, tại hôm nay ngày rảnh nên có tập hơi quá quên mất thời gian... Để tôi vào tắm cái rồi đi cùng mấy ông! "

Giữ lễ Thu Phong cũng không thể nào mặt dày thân thiết như bọn này được, anh nói khách sáo vài câu rồi mở cửa đi vào trong phòng mình.

Thấy thế nhóm người Chí Khải cũng theo đó vào trong.

" Vậy cậu tắm đi, mình ngồi đây đợi rồi đi chung luôn! "

" Ừm! Cũng được... "

Thu Phong gật đầu một tiếng sau đó chui thẳng vào nhà tắm.

" Ba thằng mày ra quán café trước đi! Lát tao với thằng Phong ra... "

Chí Khải quay qua nói với ba người đứng phía sau mình.

Đợi sau khi ba tên kia đi Chí Khải đặt mông ngồi xuống ngắm nhìn xung quanh phòng. Chợt anh thấy một bộ đồ quân đội nằm lê lết trên sàn nhà.

Chí Khải lại gần tính nhặt bộ đồ để treo lên sào thì chợt nhận ra hắn không hề nhấc nổi bộ đồ dù chỉ là một góc áo.

" Cái này là đá à?... Cũng có kiểu trang trí hay thật! "

Chí Khải ngồi tự lầm bẩm một câu.

Căn bản anh không đẩy được chiếc áo, cho đến một miếng vải nhỏ nhất cũng không nhúc nhích, lại còn cứng nữa nên hắn cứ tưởng đây là một tảng đã hình quần áo quân nhân mà thôi.

.....

Một hồi sau Thu Phong tắm xong bước ra ngoài.

Lau cái đầu còn vài giọt nước thêm vài lần sau đó anh bước tới chỗ bộ quần áo quân nhân cúi xuống nhặt nó lên rồi gấp gọn gàng lại xong xuôi để nó vào một bên góc phòng một cách rất là ngăn nắp.

Lúc này Chí Khải dõi theo từng hành động của Thu Phong liền há hốc mồm không thôi. Dường như không tin vào mắt mình Chí Khải không cần sự cho phép của Thu Phong mà bò tới chỗ bộ quần áo thử cố nhấc nó lên một lần nữa.

Nhưng hi vọng để rồi thất vọng, dù hắn cố gắng đến đâu cũng không nhấc nổi bộ quần áo đấy dù chỉ là một milimet nào, đến nỗi vết thương trên người ngắn miếng hở miệng ra. Đau đớn do vết thương cũ nên Chí Khải mới từ bỏ thôi không động vô bộ đồ quái quỷ đó nữa.

Thấy vậy Thu Phong phì cười nói:

" Thôi đừng cố nữa, đó là đồ trong quân đội... Trọng lượng của kim loại nặng nhất thế giới được ép ở mước nhỏ nhất để tạo ra bộ đồ đó. Người thường như anh bạn không nhấc nổi đâu! "

" Anh là người trong quân đội à? "

Chí Khải vừa ngạc nhiên vừa hơi e dè trong lời nói.

" Đã từng thôi... "

Thu Phong nói một chuyện như thể không liên quan với mình cho Chí Khải nghe nhưng anh lại không biết quân đội đối với những kẻ đầu đường xó chợ như hắn là một thứ gì đó không thể đụng tới.

Bọn hắn có thể đùa giỡn với cảnh sát, giỡn mặt với cảnh sát nhưng quân đội thì không.

Đã từng có một băng đảng nổi tiếng nhất Xích Quỷ, băng đảng này khét tiếng đến nổi cảnh sát quốc tế còn phải sợ vì những hành vi quậy phá và tinh vi của chúng.

Vào những tập niên thứ mười của hơn bảy tám mươi trước, một băng đảng thống trị cả thế giới ngầm của Xích Quỷ tên là Thiên Vương.

Một băng đảng khét tiếng không sợ trời không sợ đất, đến độ dám bắt cóc cả con trai của một vị đại tướng quân đội.

Kết quả quân đội trước giờ không bao giờ nhúng tay vào hắc đạo trong nước đã làm một cuộc thanh tẩy đẫm máu. Bất cứ ai không có công ăn việc làm, lêu lổng đều bị giết. Dù người vô tội cũng giết, cả quốc gia lúc đó chết không biết bao nhiêu người vì sự điên rồ của tên đại tướng ấy. Và từ đấy ai ai cũng căm phẩn hắc đạo, căm phẫn quân đội chính phủ nhà nước.

Một quốc gia gần một tỷ người, mà hơn một trăm ngàn người bị lạm sát, dù có tội hay không có tội. Đến tất cả tù nhân đang tạm giam hay án mấy chục năm cho đến vài tháng đều bị xử tử một cách vô căn cứ.

Điều đó cho thấy cái độ bá đạo của chính phủ Xích Quỷ xưa.

Toàn dân khi đó căm phẫn khắp nơi trở nên bạo loạn, cũng từ đó các nước Châu Âu lợi dụng sự bạo loạn này gây chiến với nước ta.

Rồi từ cái nhỏ nó lớn dần lớn dần, một cuộc chiến thế giới thứ ba nổ ra sau vài năm của sự việc thảm sát đó.

Hàng chục chế độ khác do dân vì dân lập lên để chiến đấu chống quân xâm lược. Thời đó không chỉ có một quân đội tự phong mà có tới hàng chục quân đội với sức mạnh và số quân chênh lệch nhau cực kì nhiều.

Sau đó khi chiến tranh thế giới kết thúc thì một quân đội khác một chế độ khác chiến thắng và đứng lên cầm quyền cái quốc gia Xích Quỷ này.

Sau cùng quân đội vẫn không thể xóa bỏ đi cái lỗi lầm hơn bảy tám mươi năm trước dù bây giờ người lẫn vật đều là khác, nhưng chỉ cần có mác quân đội thì luôn luôn khắc sâu trong tâm trí người dân suốt bao thế hệ cho đến tận ngày nay.

.......

" Ê! Sao vậy? "

Thu Phong quơ quơ cái tay qua lại trước mặt Chí Khải, bởi lúc này hắn đang thất thần nghĩ cái gì đó không biết.

" À không có gì... bạn thật là rời quân đội rồi à? "

" Ừm! " – Thu Phong gật đầu không phủ nhận. Bởi việc anh còn trong đó hay không cũng không có ý nghĩ gì quá nhiều đối với anh.

" Lý do vì sao?... "

" Vì không chấp nhận được cái chế độ giả tạo của quân đội thôi...! "

Thu Phong một lần nữa thẳng thắn trả lời nhưng sau đó anh mặc áo vô rồi đi ra ngoài cửa nhìn Chí Khải dường như đang thất thần nói:

" Mà thôi đừng nhắc chuyện đó nữa... tôi không còn dính líu gì đến bên đó nữa... không đi à? "

" À! Đi đi... "

Gạt bỏ suy nghĩ vẫn vơ trong đầu Chí Khải ngượng người đứng dậy bước ra khỏi phòng trọ của Thu Phong.

Vốn Chí Khải tưởng Thu Phong mang bộ quần áo quân nhân cho vui thôi vì thứ đó bán đầy ngoài chợ, ở nhà hắn cũng có một bộ mặc cho đỡ chán khi ra ngoài. Nhưng hắn lại không ngờ Thu Phong lại là quân nhân thật, nhưng với độ tuổi của Thu Phong mới rời quân đội với một lý do không thể nói thì có thể là một chuyện gì đó rất hệ trọng đối với Thu Phong.

............

" Một lần nữa anh em tụi mình cám ơn bạn rất nhiều... "

Đâu đó tại một quán café cóc vỉa hè nằm trong khu ổ chuột, Thu Phong cùng đám người Chí Khải đang ngồi xôm tụm lại với nhau.

Những câu nói vừa chân thành vừa giả tạo phát ra từ miệng Chí Khải khiến Thu Phong khá là khó chịu.

Ý định của Chí Khải vốn từ đầu muốn Thu Phong nhập bọn nhưng không thể nào mà mở lời được, có chơi chung thì mới biết tính tình nhau ra sao, dù gì Thu Phong cũng ở trong khu bọn hắn không thể nào cứ bơ nhau mà sống được.

" Anh Phong, anh Phong... " – Thằng cu Cường hớn hở cầm gói thuốc tới mời Thu Phong.

Nhìn vào gói thuốc khiến Thu Phong chợt nhớ, đã bao lâu từ khi tỉnh lại tới giờ anh chưa đụng vô một điếu thuốc nào.

" Ừm cám ơn! "

Nhận lấy điếu thuốc từ tay thằng cu Cường, sau đó thằng cu thấy anh tính mượn quẹt thì lại tự động châm thuốc cho anh.

" Cũng bỏ khá lâu rồi chưa hút... "

Thu Phong tự lẩm bẩm một tiếng đủ cho đám người Chí Khải nghe được.

" Rít... "

Kéo một hơi thật sâu, không biết do quá lâu không hút hay sao mà từng hơi thuốc khi luồng vào trong phổi khiến anh bị say nhẹ.

Cảm nhận từng vị tê của khói thuốc Thu Phong có cảm giác muốn ói ra nhưng cũng may nhịn được.

Lúc này anh đã quên mất một chuyện tất cả nội tạng của anh đều bị thay mới, cái lá phổi nát vì thuốc lá lúc trước của anh cũng đã thay bằng một lá phổi mới nên khi kéo thuốc giống như đứa con nít lần đầu ăn phải ớt vậy. Khó chịu vô cùng.

" Ya... Bỏ lâu quá thứ này thật sự hút không quen, thôi không hút nữa. Dù sao tôi cũng tập thể dục không đụng vô mấy thứ hại cho sức khỏe này nữa... "

Nói dối không gượng mồm Thu Phong trả điếu thuốc lại cho thằng cu Cường thì thấy nó mặt nhăn mày nhó.

Sau đó như nhớ ra được cái gì Thu Phong lại cho điếu thuốc vào mồm hút tiếp.

Nếu muốn trở thành người như bọn hắn, ít nhất với thứ này Thu Phong cũng không nên chối bỏ vì đây là cách giao tiếp giữa con người đáy xã hội dễ nhất với nhau. Như với rựu chè cũng vậy.

Sẽ ít nhưng Thu Phong dặn lòng là hút ít, thứ này anh cố lắm mà không bỏ được.

Lúc này thằng cu Cường lại cười hề hề như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tiếp tục mọi người lại giới thiệu thân phận lẫn quá khứ cho Thu Phong nghe, việc mà anh không hề hỏi. Cảm giác như bọn họ đang muốn kết thân với anh.