CHƯƠNG 125: Suýt nữa bị phát hiện! [Edit]

Đô Thị Quỷ Vương

CHƯƠNG 125: Suýt nữa bị phát hiện! [Edit]

Năm giờ hai mươi sáng hình ảnh một thanh niên lực lưỡng đang hít xà bằng một tay trông rất đẹp đẽ trong buối sớm mặt trời sắp lên.

" 198... 199... 200... Hự... phù... " – Thu Phong thở dài ra một hơi.

Sáng sớm đã gặp chuyện không may Thu Phong cũng chẳng muốn tập nhiều nữa liền bắt đầu chạy bộ về lại phòng trọ để tắm rửa xong đi ăn sáng rồi chuẩn bị đi làm luôn.

" Két.... "

Hơn năm rưỡi sáng Thu Phong chạy về tới dãy phòng trọ anh khẽ kéo cái cửa sắt gần như muốn rụng ra.

Lúc này trời cũng tờ mờ sáng bác bán cơm ở đầu hẻm cũng đã dọn hàng xong ra xong xuôi, bên cạnh còn có mấy xe hủ tiếu hay bún riêu của mấy bà cô khác. Buổi sáng ở đây thật là yên bình không ồn ào lại thanh tịnh đến lạ.

Khi Thu Phong vừa bước vào trong nhà trọ thì vô tình có một ánh mắt lướt sang dãy phòng trọ của anh.

........

" Chú! Lấy cháu dĩa sườn chả đi... không cho bì nha chú. "

Ngồi xuống quán cơm lề đường của ông bác bán cơm hôm qua Thu Phong ăn anh đưa tay lên hô một món.

Chốc lát sau một dĩa sườn chả không bì như yêu cầu của anh được mang tới trong tình trạng nóng hổi khói bốc lên không ngừng.

" Sao sáng sớm cháu không ăn mấy món nước cho dễ tiêu rồi đi làm, ăn cơm khô khan quá... sáng chú đâu kịp nấu canh đâu! "

Ông bác bán cơm thấy Thu Phong đang hì hục ăn để chuẩn bị đi làm thì nảy sinh lòng thương mà nhắc nhở.

" Chú... ực... chú thấy mấy bà cô bên kia còn bà nào có ghế trống nữa đâu, vả lại ăn cơm chắc bụng hơn ăn ba cái bún hủ tiếu gì đây... " – Thu Phong vừa ăn vừa nói trong họng trông rất ra dáng dân lao động.

" Ài... Cái thằng này... thôi ăn đi, mai chú nấu canh sớm ăn cho dễ. Do chú bán buổi sáng ít người ăn lắm nên canh chú mới nấu trễ thôi ăn nhanh nhanh rồi đi làm đi. "

Ông bác phất tay bảo Thu Phong ăn tiếp rồi lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Cuộc sống này là vậy, người nghèo với nhau họ luôn dành tình thương cho nhau dù là cái nhỏ nhặt nhất. Bản thân Thu Phong là người cảm nhận nó gần gũi nó với mình hơn hết. Nhưng những con người từng có đầy tình thương như thế này chỉ cần có một chút tiền tài thôi họ sẽ quay ngoắt mặt đi, trong tương lai Thu Phong sẽ chứng kiến cảnh đó rất nhiều.

........

Buổi chiều ngày hôm đó.

" Ya... cuối cùng cũng xong việc... "

Ông chú tên Phương hôm qua hướng dẫn cho Thu Phong làm việc sau khi đặt một thùng hàng lên trên cao thì đứng lên duỗi lưng ra một cái than thở.

Thấy vậy Thu Phong múc một ca nước lạnh đem tới đưa cho ông chú Phương:

" Uống miếng đi chú...! "

" Rồi tao cám ơn! "

Nhận lấy ca nước của Thu Phong ông ta cám ơn một tiếng rồi nốc ừng ực hết ca nước một cách sảng khoái.

" A... Đã thật, mà này hôm này nhờ có mày đỡ mệt hơn một chút. Đúng là mày khỏe như con trâu vậy! "

Đưa ly nước lại cho Thu Phong ông chú vỗ vai khen Thu Phong một tiếng vui vẻ.

" Công việc của cháu mà chú... "

Thu Phong khách sáo một tiếng với ông chú.

" Tối nay nhậu không? Coi như chào đón mày vào làm... " – Ông chú Phương nói với Thu Phong một tiếng rồi quay sang nói với mấy công nhân khác " Ê tụi bay, tối nay nhậu đi... sẵn tiện anh em chúng mày làm quen người mới! "

" Ok ok! "

" Tới luôn đi bố Phương! "

" Triển... "

" Ok chỗ cũ... "

...

Thu Phong chưa kịp nói đồng ý thì ông chú kia đã tự quyết định thay, giờ anh muốn trốn cũng không được nữa.

" Mày ở phòng trọ gần đây đúng không cháu? "

Ông Phương quay sang hỏi Thu Phong.

" Dạ đúng rồi, phòng trọ của bà Dung ấy! "

" Rồi tối tao qua dẫn mày đi, thôi tao về trước mất công con vợ già ở nhà lại chửi... ha ha! "

Ông chú Phương cười ha ha một tiếng với Thu Phong rồi xách chiếc xe đạp cà tàn của mình rời khỏi.

......


" Ừm... Vậy em ăn đi rồi tối nhắn tin cho anh, anh có công chuyện chút! " – Thu Phong đang nói chuyện điện thoại.

" Dạ! Vậy em đi ăn đây... "

Dầu dây bên kia Nhược Y đang quấn khăn tắm nói chuyện với Thu Phong. Từng hơi nước nóng bốc lên từ người cô khiến người ngoài nhìn vào chỉ muốn điên đảo.

Từ khi Nhược Y đi về nước đến nay hai người ngài nào cũng gọi điện thoại cho nhau, những câu nói không thể nói đều được diễn đạt qua thứ công nghệ hiện đại này. Vô số những hành động không thể làm trước mặt nhau đều làm cho nhau xem qua điện thoại, phải nói Thu Phong bây giờ trông giống như một chàng trai mới lớn vậy. Tình yêu luôn khiến người ta trở thành một đứa trẻ con...

" Phong ơi! Mày ở phòng nào thế... "

Trước dãy phòng trọ của bà Dung nơi Thu Phong đang ở ông Phương đứng bên ngoài la lên một tiếng.


" Hú... chú Phương! "

Nghe thấy ông chú ở chỗ làm kêu mình Thu Phong liền nói vội vàng tiếng với Nhược Y rồi cúp máy ló cái đầu mình ra vẫy vây tay cho ông ta thấy.

" Ài, cái thằng này sao ở tuốt bên trong thế... Nhanh lên tao đứng đây đợi! "

" Dạ dạ! " – Gấp gáp dạ vài tiếng Thu Phong mặc đại cái áo phông vào rồi đi ra với ông Phương.

Thấy Thu Phong bước ra với các xác không ông chú Phương thấy vậy liền hỏi:

" Mày không có xe đạp à? "

" Dạ không? " – Thu Phong hồn nhiên trả lời.

Ở Xích Quỷ từ lâu đã cấm tiệt di chuyển bằng phương tiện xe máy, nếu người dân ai nghèo không đủ tiền mua xe oto thì có thể đi tàu điện ngầm phương tiện chủ yếu để người dân đi lại hoặc đi bằng xe đạp a. Hoặc những xe trên 170 phân khối tức xe moto còn xe máy bình thường đã cấm tiệt.

" Vậy thôi tao đi bộ với mày, mở phòng mày ra đi tao cất xe vào! Chứ cái xe này chở mày là hư luôn... "

Ông chú Phương vỗ vỗ hai cái vào cái yên xe cà tàn của mình mà than thở nhờ Thu Phong cất xe dùm.

Một hồi sau hai chú cháu dân lao động bắt đầu đi bộ sâu vô khu ổ chuột.

" Nói mày nghe... quán bà Hai trong xóm này là quán nhậu có mồi ngon nhất khu đấy, phước mày lớn lắm mới tới đây đã được đi ăn! "

Vừa đi ông chú Phương vừa luyên thuyên đủ mọi thứ chuyện cho Thu Phong nghe nhưng hiển nhiên không thấy nhắc đến vụ băng đảng gì đó ở khu ổ chuột này.

Mới tới đây thì hôm nay là lần đầu tiên Thu Phong được bước chân sâu vào khu ổ chuột. Khu ổ chuột này khắp nơi đều là nhà cửa lụp xụp, đừng nói đến đi bộ dù đi xe đạp cũng khó khăn do đường gồ ghề ổ gà ổ vịt khắp nơi. Thậm chí trong đây còn không có hệ thống thoát nước như cống mà người dân phải tự đào mấy cái rãnh nhỏ để lúc mưa nó có thể chảy ra ngoài đường lớn ở đó có cống thoát nước.

Thu Phong không hiểu tại sao đất nước phát triển đến mức thế này rồi mà một số nơi vẫn có cảnh sống nghèo nàn như thập niên hồi đó được.

Thật sự là càng đi anh càng thấy cái hẻm này phức tạp nhưng cũng phải ráng nhớ cũng may trí nhớ anh khá tốt nên ít nhất đi từ từ thế này vẫn biết đường ra. Thay vào đó nếu như sáng nay để anh chạy loạn trong khu này thì có đánh chết cũng không tìm được đường ra.

" Tới rồi... "

Ông chú Phương quay sang nói với Thu Phong.

Lúc này trong mắt Thu Phong hiện ra một khoảng đất trống, trên mảnh đất trống ấy có một cái lều lụp xụp được dựng tạm bợ lên. Dưới cái lều là một số bộ bàn ghế và một xe đồ ăn gì đó Thu Phong cũng không rõ, anh chỉ thấy được mấy chai rựu cùng với một số đồ ăn thôi.

Nơi đó cũng đã ngồi sẵn một số người có vài vết băng bó đang ngồi nhậu cùng nhau.

Ông chú Phương hình như cũng thấy đám người này nhưng ông không quan tâm cho mấy. Thay vào đó ông quay sang nói khẽ với Thu Phong:

" Cứ ngồi xuống trước đi chú gọi bọn ở kho hàng ra rồi mấy chú cháu mình nhậu... À đừng gây chuyện với bọn này, yên tâm mày đi với chú bọn nó không dám làm gì đâu... "

" Dạ cháu biết rồi chú... "

Thu Phong gật đầu coi như hiểu lòng nhắc nhở của ông Phương.

" Ừm chú đi gọi tụi thằng Hiểu đây, nhà thằng Hiểu cũng gần đây! "

" Chú đi đi...! "

Sau khi ông Phương đi Thu Phong đặt mông ngồi xuống một bàn trống, sẵn tiện anh lấy thêm một cái bàn khác ghép lại với nhau bởi công nhân ở kho hàng cũng tầm mười người một bàn thôi thì không đủ.

" Rầm! " – Tiếng đập bàn.

" Mẹ nó! "

Tiếng động làm Thu Phong chú ý quay sang thấy một tên đội nón đen cả người hắn cởi trần do bị băng bó, phía sau lưng hắn có một vệt máu đỏ hiện lên sau bông băng khiến Thu Phong để ý.

" Làm đám hồi sáng à? " – Thu Phong thì thào tự nói với mình.

Lúc này không biết một tên loi choi nào đó tự nhiên chạy tới lấy ghế ngồi xuống bàn của bọn đó.

" Hộc... hộc... anh anh... má mệt quá... "

Hắn thở hộc hộc nói không ra hơi, mặt thì nhăn miệng thì thở.

" Bốp! "

" Làm cái quái gì rốt lên thế thằng con lợn này! "

Tên đội nón kết màu đen vỗ lên đầu thằng vừa chạy tới quát một tiếng.

" Có... có tin mới... em mới nghe được của thằng bạn ngoài khu... "

Tên kia vừa thở vừa ráng nói.

" Uống miếng đi rồi nói! "

Tên đội nón rót một miếng rựu cho tên đó nói.

" Ực... phà... " – Hắn nhận lấy lưu rựu nốc một hơi rồi nhăn mặt thở ra một luồng khí dài.

" Tách tách " – Hắn vỗ tay lên đùi " Đã thật! "

" Rồi xong chưa? "

Tên đội nón hỏi.

" Dạ rồi! "

" Rồi nói đi... "

Lúc này hắn cũng đã thôi gấp gáp mà bắt đầu từ từ kể ra.

" Cái bọn hồi khuya mình đụng chuyện ấy... "

" Rồi sao? " – Giọng nói tên đội nói bắt đầu trở nên khó chịu khi nghe thằng cu trước mặt nhắc đến chuyện này.

" Ba thằng! " Hắn đưa ba ngón tay lên " Thằng Lục, thằng Tèo với thằng Hai què nhập viện rồi... "

" Hả? "

Tên đội nón như được nghe một chuyện không thể tin được.

" Má hay lắm... Cho chết bà tụi nó... " – Một tên khác xen vào nói.

Còn tên đội nón vuốt chòm râu lỏm chỏm mấy cộng của mình một hồi rồi nhìn thằng cu trước mặt thắc mắc hỏi:

" Tao nhớ tụi mình chỉ chém được vài thằng thôi mà, ba thằng đó là ba thằng chẳng hề bị gì... chắc chắn bọn nó nhập viện chứ? "

" Em chắc mà! " – Tên kia gật đầu rồi nói tiếp " Nhưng chắc chắn không phải do tụi mình, em nghe thằng bạn em nói nó gặp phải ai trong khu mình hồi gần năm giờ sáng ấy... Chắc khoảng đó... Đó em nghe đâu là bị thằng nào trong khu mình đập cho ba thằng đó nhập viện trong một nốt nhạc! "

" Phụt! " – Thu Phong đang ngồi uống ly trà đá bỗng ọc nhẹ ra.

Bây giờ Thu Phong đang hối hận vì hồi sáng không né bọn mặt giặc kia sớm sớm hơn giờ lại bị nghi ngờ.

" Mày chắc chứ? "

Tên đội nón có vẻ không tin lắm vào lời thằng cu trước mặt mình.

" Không tin anh đi nghe ngóng thử đi! "

Tên kia cảm thấy tên đội nón không tin mình liền nói một câu.

" Rồi để tao hỏi... "

Tên đội nón trả lại một lời cho tên kia rồi móc điện thoại ra gọi cho ai đó.

" Alo! Mày xem xem thằng Hai què, thằng Lục, thằng Tèo nhập viện thật à? "

" Đúng rồi ăn, em vừa mới biết... bị người trong khu anh đánh mà anh không biết sao? " – Đầu dây bên kia nói.

" Tao biết tao hỏi mày làm gì? "

Tên đội nón mắng thằng trong điện thoại một câu.

" Không biết thằng nào ấy bọn thằng Lục bảo là người trong khu anh đánh... lúc đám anh chạy về khu tụi nó thằng Lục tính rút về thì gặp thằng nào đi từ trong khu anh ra. Bọn nó cứ tưởng là người của anh nên bắt thằng đó lại... Kết quả... "

" Kết quả làm sao? "

Tên đội nói không kiên nhẫn hỏi.

" Thì mình thằng đó tay không đập ba thằng kia nhập viện... "

" Cái địt... thằng nào liều vậy? "

Tên đội nón kinh ngạc tự hỏi.

" Em đang tính hỏi anh đây ai ngờ anh cũng không biết... "

" Rồi hết chuyện tao cúp máy đây... "

Tên đội nón tắt điện thoại rồi quay sang nhìn mấy tên cùng bàn gật đầu nói:

" Y như thằng này nói... không biết thằng nào trong khu mình đánh ba thằng đó nhập viện... đúng vào sáng nay lúc tụi mình chạy về khu thì đám nó gặp ai trong khu mình xong kiếm chuyện rồi bị thằng đó đập cho trận. "

" Một mình nó đánh ba thằng đó sao? " – Một tên khác hỏi.

Tên đội nón gật đầu:

" Tay không bị bao vây, đập ba thằng rồi đám tụi nó không dám lên để thằng đó đi... "

" Ai vậy trời... "

" Mày nghĩ ra ai không? "

" Bố mày chịu... "

....

Nguyên một đám ngồi xì xào không nghĩ ra được ai đủ khả năng một mình khiến đám kia không dám làm gì. Trong khi bọn chúng không hề biết kẻ làm chuyện đó đang đổ mồ hôi hột ngồi kế bên bàn tụi nó.