CHƯƠNG 117: Chuyện tình ta từ đây mà bắt đầu
" A!... "
Thu Phong vừa đi tới trước mặt Nhược Y kêu khẽ tên cô một tiếng thì bỗng nhiên cô ấy lại giật bắn mình. Một hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp đang ngại ngùng hiện ra trước mắt Thu Phong.
Bởi trước đó trong kí ức của Thu Phong, Nhược Y là một cô nàng cá tính táo bạo, ăn mặc hở hang chẳng biết cái gì là ngại ngùng. Vậy là cái vẻ mặt ửng đỏ trước mắt anh là sao? Nó có hư cấu không vậy?
Thấy Thu Phong vừa bước tới Nhược Y liền giật mình quay mặt sang chỗ khác không dám nói chuyện.
"Tiểu thư tôi xin lỗi, nếu như vừa rồi tôi có gì không đúng xin tiểu thư đừng trách... "
" Gọi em là Nhược Y... "
Thu Phong đang nói bỗng Nhược Y xen vào bằng giọng điệu khó chịu đến đáng yêu. Không biết tại sao khi anh nghe giọng nói của Nhược Y bản thân anh như muốn tan chảy ra, bởi nó quá nhẹ đi, khác xa với giọng điệu chanh chua từng tồn tại trong ký ức của anh.
" À... ừm Nhược Y, tôi xin lỗi, khoảng thời gian vừa rồi tôi bị mất trí nhớ nên tôi không nhớ về cô, đến cả ba mẹ tôi cũng vậy. Nên vừa nãy tôi có lỡ lời giữa cô với thằng Sương thì tôi xin lỗi... "
Nghe xong lời này của Thu Phong bỗng gương mặt Nhược Y buồn đi trông thấy, thời gian qua khi nghe tin Thu Phong mất tích cô đã có lần uy hiếp đến ba của mình để kêu ông ta truy tìm tung tích của anh nhưng không được.
Thậm chí khi cô vừa hay tin Thu Phong hồi phục liền ngay tức tốc bay từ nước Hoa Lương đến Xích Quỷ xong một đêm cô đã có mặt tại thành Châu Lang, buồn thay lúc đó bất cứ ai cũng không được phép vào thăm Thu Phong cho dù đó là cô.
Sau đó cô trở về nhà và bị ba cô cấm cửa cả tháng trời không cho ra khỏi nhà vì tự ý đi ra nước ngoài mà không có bất cứ một sự bảo vệ nào thỏa đáng.
Khi bị cấm cửa cô ở nhà khóc sưng hết cả mắt mà không giải quyết được chuyện gì.
Lúc này Nhược Y ngẩng mặt lên nhìn Thu Phong bậm môi nói:
" Sao anh xưng hô với em như người xa lạ vậy? Anh có biết em với anh thân với nhau từ hồi bé tí rồi không? Anh có biết lời nói vô tình của anh làm tổn thương em như thế nào không?... Em biết anh không có thích em... nhưng em vẫn... "
Nói tới đây hai mắt Nhược Y đỏ hoe sau đó cô quay mặt chạy thẳng vào trong dinh thự, mẹ Thu Phong lúc này đang đứng trò chuyện với mấy bà lão khác liền thấy Nhược Y chạy ngang qua mặt mình. Bà khó hiểu quay sang nhìn Thu Phong, thấy mặt thằng con mình cứ ngơ ngơ là bà biết nó chẳng biết cái gì rồi.
" Xin lỗi! Tôi có chút chuyện cần vào trong một tí, mọi người cứ tiếp tục nói chuyện đi... "
" Phu nhân không cần phải khách sáo, đây là nhà bà mà bà cứ đi đi... "
Mẹ Thu Phong quay sang nói với mấy người kia một câu rồi chạy vào trong cùng với Nhược Y.
Hai nhà họ Nguyễn và họ Hạ đã biết nhau từ thời còn thế chiến thứ ba đến tận bây giờ. Vốn ban đầu hai nhà Nguyễn Hạ đã có hôn ước với nhau, trùng hợp thay khi Nhược Y đến nhà Thu Phong chơi hồi bé đã thích cậu vì sự thông minh chính chắn, có điều Thu Phong lại không để ý đến chuyện ấy.
Nhưng cũng không quan trọng vì khi đó hai đứa còn nhỏ, Nhược Y biết sau này lớn lên sẽ được gả cho Thu Phong liền vui mừng khôn siết, thích Thu Phong cho đến tận bây giờ.
Sau đó lại có một biến cố, Thu Phong gia nhập quân đội đã vậy cậu ấy còn trở thành một kiện tướng tài ba. Mà vấn đề ở chỗ tình hình chính trị giữa hai nước không mấy khả quan, luật quân đội chính phủ nhà nước Xích Quỷ cấm quân nhân của mình lấy vợ hoặc chồng của nước Hoa Lương. Chỉ duy nhất một điều luật ấy thôi đã khiến hai nhà Nguyễn Hạ xích mích với nhau bởi sự ngang bướng không rời quân đội của Thu Phong.
Là con trai, lại là con cả nên nhà Thu Phong không có suy nghĩ độc tài bắt con phải theo ý mình, thế là hôn ước bị hủy bỏ và Nhược Y là người khóc nhiều nhất. Hiển nhiên Thu Phong đó cũng không quan tâm Nhược Y khóc ra sao.
Biết tin Thu Phong có ý muốn rời khỏi quân đội Nhược Y là người vui mừng nhất, người thứ hai chắc chắn chính là mẹ anh bởi bà muốn con trai mình kết hôn với Nhược Y hơn ai hết.
.......
Đứng ngoài Thu Phong ngơ ngác nhìn theo bóng hình Nhược Y mà chẳng hiểu chuyện gì đang xãy ra, lúc này trong đầu anh chỉ hiện lên dòng chữ ‘ Sao mà đáng yêu vậy trời... ‘
Lắc lắc cái đầu Thu Phong dẹp bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình, sau đó anh quay sang nhìn Hoài Sương cười khổ nói:
" Thật sự tao không biết tao làm sai cái gì? "
" Mày... "
Sương đứng lắc lắc ngón tay chỉ vào Thu Phong cười cười mà lắc đầu, đến thua với thằng bạn này của hắn.
" Đi theo tao, tao kể mày nghe. "
Hoài Sương ngoắc tay kêu Thu Phong đi theo cậu ta.
" Ừm... Lên sân thượng khu D đi! "
" Ok! "
........
Tránh xa bữa tiệc xa hoa toàn những con người mang hàng trăm bộ mặt giả tạo trò chuyện với nhau thì lúc này trong phòng bếp của nhà Thu Phong ở khu A Nhược Y đang ngồi một góc khóc thút thít.
" Cạch... phựt... "
Trong bóng đêm giữa phòng bếp, mẹ Thu Phong đẩy cửa bước vào. Thấy một mảng tối ôm lẫn tiếng khóc quen thuộc bà biết ngay Nhược Y trốn ở trong này nên bèn bật đèn lên.
Nhìn quanh một hồi bà thấy Nhược Y dưới bộ váy màu hồng phấn tuyệt đẹp đang ngồi chụm chân lại khóc như một nàng công chúa.
" Y à... Lại đây với bác nào... "
Mẹ Thu Phong ngồi nhẹ nhàng bên cạnh Nhược Y, bà vươn tay ra ôm lấy cô nhẹ giọng nói.
" Bác... hức hức... anh Phong... anh ấy không nhớ gì về con... hức... còn... còn... còn nói chuyện với con như người xa lạ nữa... Con biết rằng anh ấy không thích con nhưng đến cỡ vậy... (Bla bla, nói chung ghi hết lời của đấng phụ nữ ra thì dài lắm nên tới đây thôi:v)... "
Nhược Y vừa khóc sụt sịt vừa ngồi kể nể tùm lum chuyện, những gì đã hi sinh cho Thu Phong rồi thế này thế nọ. Tính tình của cô rất chi là con nít trông rất đáng yêu.
Mẹ Thu Phong thừa biết tính cách này của Nhược Y nên bà chỉ ôm cô chặt hơn nói:
" Con gái à... con phải hiểu cho thằng Phong, nó vừa mới được cứu về từ cõi chết. Nếu không nhờ thằng Sonic thì chưa chắc có thể tìm thấy được xác thằng Phong. Sau sự việc đó thằng Phong nó mất trí nhớ, cả ký ức của nó chỉ dừng lại và bị xáo trộn vào mười năm trước thôi... "
Nghe tới đây bỗng Nhược Y dừng khóc ngẩng mặc lên nhìn mẹ Thu Phong nói:
" Vậy anh ấy phải nhớ đến con chứ, con xuất hiện từ khi anh ấy mới được hai tuổi... "
" Việc này cô cũng không biết, bác đã nói ký ức nó bị xáo trộn mà, cháu nên hiểu và đi nói chuyện với nó đi. Đừng để thằng Phong nó lo lắng. "
" Ưm, dạ cháu biết rồi bác... "
Nhược Y gật đầu mạnh một cái xong trả lời với nụ cười tươi hơn hơn, sau đó cô đứng lên tung tăng chạy ra ngoài như chưa hề xảy ra chuyện gì. Quả thật như một đứa con nít dễ khóc cũng dễ nín.
........
" Mày đùa à? Nhược Y nó thích tao từ hồi bé tí thế này á? "
Thu Phong ngạc nhiên vung tay vung cân dùng cử chỉ hành động há mồm nhìn thẳng vào mặt Hoài Sương mà nói.
Vẻ mặt Hoài Sương nhìn Thu Phong lúc này cứ như nhìn người ngoài hành tinh, như người trên trời rơi xuống chẳng biết một chuyện gì cả. Không biết lúc này Hoài Sương nên nói Thu Phong là ngu thật hay ngu giả nữa.
" Mày, mày... Tao cạn lời với mày rồi! "
" Tao cũng chịu tao... "
Thu Phong thở dài ra một tiếng tạo ra một làn khói hơi nước do cái thời tiết se se lạnh này.
Đúng lúc này Thu Phong lại nghe thấy tiếng guốc đang đi lại chầm chậm về phía anh.
Quay đầu sang Thu Phong lại bắt gặp hình ảnh ấy, hình ảnh một công chúa với chiếc váy màu hồng phấn.
Đang định nói cái gì với Thu Phong, Hoài Sương quay sang thấy Nhược Y đang đi đến cũng cười thầm một tiếng dùng chỏ huých vào tay Thu Phong nói khẽ:
" Ê! Nàng tới rồi kìa, liệu lựa lời mà nói, tao kể mày hết rồi đấy. Lúc trước mày không thích ẻm còn giờ mày thử xem sao, tao té đây... "
Nói xong Hoài Sương quay lưng đi. Khi đi đến trước mặt Nhược Y, Hoài Sương gật đầu chào cô một cái, Nhược Y theo lễ cúi đầu chào theo. Sau đó bóng dáng cao ráo của Hoài Sương biến mất trong bóng đêm.
Nhược Y cất bước đi đến trước mặt Thu Phong nhìn thẳng vào mặt anh nở một nụ cười mỉm tựa như thiên thần.