CHƯƠNG 105: Con đường phía trước!
‘ Vô hiệu hóa sát thương. ‘
Ngay khi Thu Phong vừa phóng thanh trường đao lên thì chưa tới một khắc sau đó hàng trăm viên đạo phá không hướng về phía anh nhưng kì lạ thay chúng chỉ bay tới cách anh nửa mét thì như đụng vào bứng tường thép kiêng cố thi nhau lả tả rơi xuống.
Quay lại cảnh Thu Phong ném thanh trường đao về phía tên chỉ huy, cơ bản mặt tên này rất là khó ưa nên trước khi rời khỏi đây Thu Phong phải giết hắn cho bằng được. Một cú ném vừa rồi khiến thanh trường đao găm thẳng vào ngực hắn lực đạo của Thu Phong mạnh đến nỗi sau khi đao găm trúng lực đạo đẩy cả người hắn dính sát vào tường.
Chết mà tên chỉ huy vẫn trố hai con mắt to tròn ra nhìn Thu Phong với vẻ không thể tin nổi, và có lẽ hắn cũng không biết hắn căn bản được hệ thống tạo ra.
‘ 1! Rời khỏi Maps, di chuyển đến phòng luyện tập ‘
Một dòng chữ nữa lại hiện ra trước mặt Thu Phong.
3 tiếng đồng hồ một mình giết năm mươi quân địch không hề trầy xước dù chỉ một viết nhỏ.
THIÊN TÀI!
" Ông chủ ngài thấy rồi chứ? "
Lúc này ngoài căn phòng trắng tinh khi nãy Thu Phong đứng ra thì còn một căn phòng nữa là phòng quan sát, Thu Phong sau khi rời khỏi Maps luyện tập thì anh được dịch chuyển tới căn phòng màu trắng khi nãy và ở đây anh không thấy một ai cả.
Trong phòng quan sát ngoài mấy vị chuyên gia kia và Đình Thu thì ở đây xuất hiện thêm một nhân vật nữa, Nhất Phương bố già của Thu Phong.
Dường như phấn khích với câu nói của Đình Thu mà ông ta cười toét mồm ra quên chưa trả lời.
" Ông chủ! Ông chủ! "
Đình Thu thấy Nhất Phương không chú ý đến lời nói của mình nên hắn ta đành phải gọi thêm vài lần nữa.
Bị Đình Thu kêu Nhất Phương mới giật mình, gương mặt vẫn mang theo nét vui vẻ:
" Hả! Nãy vừa nói gì vậy Thu? "
" À không! Ông chủ! Ngài đang vui mừng? "
Đình Thu trực tiếp bỏ qua câu hỏi của mình mà hỏi vẻ mặt vui mừng của ông chủ nhà mình, lý do khiến ông chủ hắn vui có lẽ hắn cũng đoán ra được bảy tám phần là do thiếu gia.
Nghe Đình Thu nói đúng nỗi lòng vui sướng của mình Nhất Phương vỗ vai Đình Thu cười ha ha nói:
" Ha Ha! Ta nghĩ thằng Phong nó mất trí nhớ cũng là một chuyện tốt! Ha Ha Ha Ha! "
Vừa cười Nhất Phương vừa vung tay ra một màn hình cảm ứng bay lơ lửng xuất hiện trước mặt ông ta.
‘ Ra phòng chờ! ‘
Nhất Phương ấn vào dòng chữ phòng chờ. Tích tắc Thu Phong đang ngơ ngác không biết làm gì thì bất chợt thấy ông già mình xuất hiện trước mặt mình.
" Ba? "
" Ha Ha tốt lắm con trai! Đúng là con trai của ba!! Tốt! Con có yêu cầu gì cứ nói cho ba nghe lão già này sẽ thực hiện mọi yêu cầu của con. Ha Ha! "
Nói xong Nhất Phương vỗ vỗ vai Thu Phong rồi đi ra khỏi phòng luyện tập.
Lúc này Đình Thu cùng nhóm người chuyên gia xuất hiện. Thấy vẻ mặt Thu Phong ngơ ngác nhìn hắn như muốn hắn giải thích ông già mình đang bị gì vậy thì Đình Thu cũng lắc đầu nói:
" Ngài đừng hỏi tôi thiếu gia, tôi cũng không hiểu ông chủ ngài ấy bị gì nữa! "
" À ừ... "
Thấy Đình Thu cũng không muốn nói nhiều Thu Phong cũng không gặn hỏi.
" Thiếu gia, tạm thời chúng tôi cần phải bảo trì lại phòng tập này nửa ngày để thêm chức năng khác vào! "
Tên chuyên gia già kia bỗng nhiên đi đến trước mặt nói một câu với Thu Phong.
" Có lỗi gì sai sót sao? "
" Vâng thưa thiếu gia, do hệ thống làm gấp gáp trong một tuần nên còn một vài lỗi chúng tôi chưa kiểm tra hết được. Và cái lỗi lớn nhất chính là lỗi khi bị thương. Đây thiếu gia hãy xem cái này! "
Vừa nói tên chuyên gia vừa lấy một màn hình đưa cho Thu Phong xem.
Trên màn hình chiếu lại cảnh vừa rồi khi Thu Phong chiến đấu. Trong lúc anh bị mấy trăm người bao vây trên sân thượng, sau khi anh giết được hai tên bằng đòn cận chiến thì chân anh đã bị một viên đạn bắn trúng.
Trong hệ thống luyện tập khi bị bắn trúng thì người bị thương sẽ bị tê liệt phần đó nhưng trên màn hình hiển thị Thu Phong không hề bị ảnh hưởng bởi viên đạn đó thậm chí anh còn không hề biết mình bị trúng đạn.
Cái này không phải do hệ thống làm tê liệt kém mà do Thu Phong quá khỏe để có thể bỏ qua cái mức độ tê liệt yếu như vậy.
Mức độ tê liệt để bị thương nhỏ sẽ yếu hơn mức làm tê liệt cả một cơ thể, nếu dùng tê liệt quá mạnh thì toàn thân Thu Phong chưa chắc có thể cử động. Bị một vết thương ngay chân mà không thể cử động thì hơi quá mà sử dụng mức tê liệt yếu quá lại không ảnh hưởng tới Thu Phong.
Thấy đoạn mình bị trúng đạn hiển thị trên màn hình Thu Phong liền chỉ vào nói:
" Lúc nãy tôi bị trúng đạn à? Thật sự không cảm giác gì xảy ra hết, à có khi đó cứ tưởng cho chân bị căng quá nên đâm ra hơi tê nó không ảnh hưởng mấy nên không quan tâm. Vậy lỗi nằm ở đây? "
" Đúng vậy thưa thiếu gia! Thay vào đó chúng tôi sẽ mô phỏng chức năng đau đớn, nhưng trước khi vậy chúng tôi muốn hỏi ngài có đồng ý không? Chức năng này sẽ đau giống như thật thậm chí có thể đau hơn nếu điều chỉnh mức độ! "
" Cứ làm đi! Càng chân thật càng tốt. "
" Vâng thưa thiếu gia! "
" Vậy mấy người làm việc đi, tôi không làm phiền nữa! "
Nói xong Thu Phong quay người đi, phải nói khá lâu rồi Thu Phong chưa chiến đấu dạng như chiên trường kiểu này nên không những cơ thể mà cả thần kinh của anh cũng đang căng ra hết mức.
Hơn ai hết nếu một mình vào đại bản doanh đối trương trước tiên cần là phải có cái đầu lạnh, sợ sệt chỉ tăng thêm khả năng bị giết mà thôi. Chưa kể còn phải tính toán đường đi nước bước cùng chuẩn bị cho hàng trăm tình huống bất ngờ để mà xử lý, loại chiến đấu một mình này chưa phải Thu Phong chưa từng trải qua nhưng có lẽ do tâm lý mình không thể chết trong phòng luyện tập này nên Thu Phong làm việc tốt hơn bao giờ hết.
Trên đường về khu D của mình thì Đình Thu đi cùng với Thu Phong lúc này hắn mở miệng nói:
" Mạn phép hỏi thiếu gia sau này anh có dự định gì giúp cho ông chủ không? "
Nghe Đình Thu nói Thu Phong bỗng dừng bước quay sang nhìn vào mắt hắn ta một hồi lâu.
Tự nhiên bị Thu Phong nhìn chằm chằm một hồi Đình Thu cảm thấy khó chịu tính nói gì đó thì Thu Phong phì cười một tiếng:
" Chuyện này có liên quan tới anh sao? "
" À không! Chỉ là tôi cảm thấy hơi tò mò về chuyện thiếu gia muốn rời khỏi quân đội, sau đó tôi không biết thiếu gia sẽ làm gì nên muốn hỏi... "
Bị Thu Phong hỏi một câu Đình Thu cũng phải ngượng ngùng. Quả thật chuyện Thu Phong có chịu giúp ông chủ hắn phát triển thế lực hay không thật sự liên quan rất nhiều tới hắn.
Cả nhà hắn lẫn người yêu của hắn đều bị tên trùm xã hội đen phía Bắc bản đồ giết chết, thân ông chủ hắn mặc dù là ông trùm phía Nam thực lực không hề thua kém tên phía Bắc kia nhưng Nhất Phương lại không có ai khiến ông ta đủ tin tưởng để bành trướng thực lực được.
Như trên trùm phía Bắc không phải là không có con trai không có người để tin tưởng mà là những thằng con của hắn ta không đủ thực lực để làm điều đó. Thậm chí nội gián của tên đó cài vào bên người Nhất Phương là ai Nhất Phương đều biết nhưng chưa tới lúc khiến ông ta ra tay, tên trùm phía Bắc cũng vậy, hắn biết nội gián của Nhất Phương là ai.
Nói chung hai người đang ở thế cân bằng, cả hai đều tận dụng hết những khả năng của mình riêng Nhất Phương còn con trai lão là chưa tận dụng bởi thằng con trời đánh này không chịu theo hắc đạo mà theo bạch đạo khiến ông phải đau đầu không thôi.
Và khi Thu Phong chịu giúp sức cho Nhất Phương thì đừng nói đến khả năng được lòng người chỉ cần kĩ năng của Thu Phong thôi thả ở bất cứ nơi nào trên thế giới này đều có thể sống sót và phát triển.
Cuối cùng chuyện Thu Phong có thể đưa Nhất Phương lên con đường hắc đạo đỉnh cao hay không liên quan đến sự sống chết của tên trùm phía Bắc và cả mối thù trong lòng Đình Thu hơn mười năm nay.
Dù là Thu Phong hay Quốc Phong thì chỉ có thiếu gia nhà họ Nguyễn này mới có thể đứng đầu một phương được.
Tất nhiên Thu Phong biết rõ nổi lòng của Đình Thu, sau đêm hôm đó cái hôm mà Đình Thu mất kiểm soát tất công anh thì Thiện Nhân một trong hai cận vệ của ba hắn đã tới và giải thích hết lý do và cuộc đời của Đình Thu để mong Thu Phong bỏ qua chuyện này.
Thấy vẻ mặt ngại ngùng của Đình Thu, Thu Phong lại phì cười thêm cái nữa rồi vỗ vai hắn nói:
" Tôi biết chuyện của anh rồi, yên tâm! Tôi hứa sẽ có ngày cho anh chính tay giết kẻ đó, chỉ mong trong quá trình đó có gì khó khăn thì anh có thể trợ giúp tôi được chứ? "
Đang trong trạng thái ngượng ngùng sau khi nghe câu nói trên của Thu Phong, Đình Thu bỗng nhiên trở nên vui mừng liền nói:
" Thiếu gia yên tâm, nếu anh cần chuyện gì chỉ cần trong phạm vi có thể tôi Đình Thu này hứa sẽ cố gắng hết sức không phụ lòng thiếu gia! "
" Tốt! Biết vậy là tốt, thôi tôi về nghỉ ngơi trước đây. Khi nào phòng luyện tập xong thì nói tôi, tôi cần phải nhanh chóng lấy lại thể lực! "
" Vâng xin mời thiếu gia! "
Thu Phong từ chối nói chuyện tiếp Đình Thu cũng không dám nói nhiều mà liền làm một thủ thế mời Thu Phong đi trước.
Nêu Nhất Phương có mặt ở đây lúc này thì nhất định ông ta sẽ sút cho Thu Phong một cái bất chấp tình cha con mấy chục năm. Thu Phong quá to gan khi dám trực tiếp đào mỏ quyến rũ cấp dưới của mình. Nói thì nói vậy chứ cho dù Thu Phong có mượn cả Thiện Nhân lẫn Đình Thu để phò trợ thì Nhất Phương sẵn lòng chiều con chứ chẳng đùa.
Đình Thu đứng nhìn bóng lưng Thu Phong biến mất sau hành lang dài thăm thẳm liền thở dài một tiếng:
" Cuối cùng ngày này cũng đã tới! Thiếu gia con đường của anh phía trước còn dài lắm, hãy cố bảo vệ mạng sống của mình. Tôi sẽ cố hết sức có thể để giúp thiếu gia! "
Sau dòng suy nghĩ đó Đình Thu cũng quay người rẽ qua một dãy hành lang khác!