CHƯƠNG 96: Kinh khủng!!
" Hết sức đi! "
Trên võ đài Đình Thu đứng đối diện trước mặt Thu Phong với thủ thế tay trái để trước mặt tay phải nắm lại thằng quyền đặt ngang bụng, hai chân hắn một chân trước một chân sau miệng buông lời nhắc nhở Thu Phong.
Mặc dù là một dị năng giả nhưng trước khi thức tỉnh sức mạnh dị năng Đình Thu đã từng là một lính đánh thuê với kĩ năng như một cường giả đỉnh cấp thế giới một địch trăm. Hiện tại Đình Thu suy nghĩ không cần dùng đến dị năng hắn cũng có thể đánh thắng thiếu gia nhà mình một cách dễ dàng.
" Trận đấu … BẮT ĐẦU!!! "
Phía dưới võ đài Thiên Long hô to lên một tiếng. Tuy nhiên sau lệnh hô Thu Phong và Đình Thu vẫn cứ đứng đó trương mắt nhìn nhau.
Phong cách đánh nhau xưa giờ của Thu Phong thường luôn để đối phương tấn công trước, từ đó anh phân tích thế đánh của đối phương một cách nhanh nhất.
Về phần Đình Thu vốn muốn để thiếu gia nhà mình ra tay trước, hắn nghĩ có thể sẽ nhường Thu Phong mấy chiêu để Thu Phong có chút mặt mũi rồi mới đánh bại.
... Một phút trôi qua Thu Phong vẫn cứ đứng im tại đấy, trên mặt anh mang theo một nụ cười tự tin. Nụ cười ấy khiến Đình Thu cảm giác như Thu Phong đang là kẻ chiến thắng trận chiến này.
" Nếu thiếu gia khách khí như vậy thì hãy để tôi đây đánh trước … "
Đình Thu bỗng hô lên một tiếng rồi bất chợt lao lên tấn công Thu Phong.
Lúc này khoảng cách của hai người là khoảng bốn mét nhưng chỉ cần nửa giây Đình Thu đã xuất hiện đấm một quyền trước mặt Thu Phong.
Trong nửa giây trước, đầu óc Thu Phong hoạt động max công suất, chỉ cần từ thế đứng, xuất phát, lao tới, cử động tay, cơ bắp mắt. Trong vòng nửa giây ấy Thu Phong nhìn bao quát và tưởng tượng ra vô số đòn đánh kế tiếp của Đình Thu.
Một đấm nhanh như chớp nện thẳng mặt Thu Phong.
" Vụt … "
Ngay tức thì Thu Phong hơi cúi người nghiêng qua một bên né tránh, chưa dừng tại đó một cú đấm móc bằng tay khác đang hướng từ dưới lên trên nhằm vào nơi cằm Thu Phong vừa né qua.
Hiển nhiên vài khắc trước đó Thu Phong cũng đã thấy cánh tay này chuẩn bị làm gì nên không hề khó khăn Thu Phong dùng tay trái bắt chính xác nắm đấm đó lại. Cùng thời gian đó Thu Phong quay người trỏ móc một cú vào bả vai Đình Thu.
" Cốp!!! "
Xương cùi chỏ của Thu Phong chạm vào xương quai xanh của Đình Thu vang lên một tiếng vang nghe rất là đau đớn.
Bàn vệ độ cứng của xương, trước đó xương của Thu Phong đã cực kì cứng cáp, có thể tay không đấm bể tường còn về sau Thu Phong bị thương lạc qua thế giới song song này xương lân da thịt cơ bắp của anh được tái tạo lại một lần nữa. Xương không gẫy được gia cố canxi cực kì cứng cáp, da thịt bị nát được tái tạo lại cho cực kì rắn chắc. Hiển nhiên bàn về sức chịu đựng của Thu Phong bây giờ hơn hẳn lúc trước gấp mấy lần.
Sau tiếng vang kẻ đau đớn hơn chắc chắn là Đình Thu. Không dừng lại ở đó, chân Thu Phong không biết từ lúc nào đã đặt ra phía sau chân Đình Thu, tuy nhiên anh lại bồi thêm một cú chỏ nữa vào má phải Đình Thu.
Là một dị năng cấp cao tuy bị bất ngờ nhưng đòn tiếp theo của Thu Phong bị Đình Thu bắt được, dù vậy do quá gấp gáp mà lực đạo Thu Phong mơ hồ còn lớn hơn Đình Thu nên dù đỡ được Đình Thu vẫn lĩnh hơn bảy mươi phần trăm lực đạo từ đòn trỏ của Thu Phong.
Đầu Đình Thu bị Thu Phong đánh bật nghiêng sang một bên, khi hắn chưa kịp làm gì thì không biết từ đâu ra bàn tay to lớn của Thu Phong xòe ra chụp thẳng vào mặt hắn. Dùng lực Thu Phong ấn mặt Đình Thu ra phía sau.
Lúc này Đình Thu mới cảm giác được không biết từ khi nào chân Thu Phong đã đặt phía sau hắn. Vướng chân sau của Thu Phong, Đình Thu bị nhấn thẳng mặt xuống sàn mà ngã ra.
" Rầmmmmmmm! "
Lúc này cả người của Đình Thu bị đập mạnh xuống sàn đấu, riêng đầu của Đình Thu bị Thu Phong ấn xuống lủng cả sàn.
" Cọt kẹt cọt kẹt … "
Một giây sau sàn đấu vẫn còn rung động kêu lên cọt kẹt do những lò xo ở dưới đáy sàn đã bị Thu Phong làm cho mất lực đàn hồi.
Đợt cho sàn đấu ngừng rung động hẳn từ từ Thu Phong đứng lên một cách tiêu sái.
Lúc này toàn phòng tập ai ai cũng ngạc nhiên nhất là Thiên Long em trai của anh, miệng của nó bây giờ không thể nào ngậm vô được.
Tuy nhiên Thu Phong lại không cho đây là sự chiến thắng bởi anh thấy Đình Thu vừa rồi quá chủ quan khi đánh với anh, mà bản tính Thu Phong đối với anh khinh thường anh thì anh nhất quyết không nương nay.
Thu Phong hiện tại đang nhìn vào bàn tay mình bóp bóp nắm nắm vài cái song tự hỏi trong suy nghĩ:
" Hình như lực của mình mạnh hơn lúc trước? Chuyện gì xảy ra vậy? "
Sau đó anh lại nhìn qua Đình Thu thấy hắn ta vẫn nằm bất động ở đấy không động vậy. Cuối cùng Thu Phong bèn đi tới tính kéo Đình Thu lên thì bỗng vang lên tiếng " Cọt kẹt! " Cực kì nhẹ nhàng, bản thân tai Thu Phong cực kì thính. Nhìn kĩ sẽ thấy lúc này đôi tai của Thu Phong giật giật nhẹ hai cái.
Thay vì theo suy nghĩ anh sẽ tiến tới kéo Đình Thu dậy thì anh lại nhảy bật một phát ra khỏi sàn, đúng lúc ấy một tiếng động kinh thiên vang lên:
" Rầm … ầm âm …! "
Bất ngờ sàn đấu bị nổ ra hàng trăm mảnh, cộng thêm gió nổi lên như bão, trên tường lúc này xuất hiện những rãnh sâu sắc bén. Nếu nhìn kĩ ta sẽ thấy những ngọn gió hình lưỡi đao đang bay loạn xạ ngầu với những tiếng rít gió kinh hồn.
Lúc này Thiên Nhân hộ vệ dị năng lưỡi đao đã đứng sẵn trước mặt ba người nt, Minh Quân và Thiên Long hòng bảo vệ họ khỏi những lưỡi gió sắc bén.
" Không cần đâu … "
Nhất Phương từ phía sau lên tiếng nói với Thiện Nhân, sau đó ông vặn đồng hồ trên tay khiến một tầng sóng âm xuất hiện ra bao bọc xung quanh bốn người.
Đúng lúc này có vài đường gió trong suốt bắn tới vị trí của nhóm người Nhất Phương " Kong … kong … kong … " Vài tiếng vang vang lên, hiển nhiên những luồng gió này không thể nào xâm nhập vào được phạm vi của tầng sóng âm bao bọc sung quanh họ.
Lúc này Thu Phong bị gió thôi cho bay dính cả vào một góc tường, nhưng may mắn thay không có một tia gió sắc bén nào bay về phía Thu Phong.
Một hồi khoảng ba mươi giây sau gió to ngừng thổi, thay vào đó là những luồng gió nhẹ nhàng vang lên bên tai Thu Phong. Hiện tại Thu Phong đang đứng nhìn vào một con người … đang bay …
" Cái quái gì vậy? "
Thu Phong thầm mắng một câu trong đầu, nếu anh không nhầm thì bản thân anh đang thấy một bóng người đang lơ lửng trên không mà không cần bất cứ một sợi giây hay thiết bị gì cả.
" Lão qua, nguy rồi thằng Thu nó mất kiểm soát rồi. Thiếu gia sẽ gặp nguy mất!! "
Thiện Nhân nói lên trong lo lắng. Là bạn đồng hành cùng bảo vệ ông chủ gần mười năm trời nên Thiện Nhân rất rõ Đình Thu như thế nào.
Đình Thu có một đặc điểm cực kì bất ổn là khi hắn bị bất tỉnh hay nói nôm na là bị đánh bại thì một con người khác không kìm chế được cảm xúc trong hắn sẽ tuôn ra ngoài. Khi như vậy sức mạnh của Đình Thu đạt đến cấp bốn dị năng đỉnh phong. Và hoàn toàn mất kiểm soát.
Nhưng lời nói không theo kịp hành động, khi Thiên Nhân tính chạy ra can ngăn Đình Thu lại thì lúc này hắn đã không thấy bóng dáng Đình Thu đâu hết.
Lo sợ Thiện Nhân quay sang hướng của Thu Phong thì thấy Đình Thu từ lúc nào đã đứng sau lưng Thu Phong.
Về phần Thu Phong lúc này anh hoàn toàn không hề hay biết Đình Thu đứng sau mình, anh chỉ biết cái người đang bay trước mặt anh bỗng nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Đình Thu đưa tay lên bọc quanh cánh tay của hắn là vô số lưỡi gió vô hình sắc còn hơn cả dao, đúng lúc này hắn định đưa tay chặt xuống người Thu Phong thì bất ngờ Thiện Nhận từ phía xa hô tới:
" Thiếu gia cẩn thận … "
" Xoẹt ~~ "
Nghe tiếng hô của Thiện Nhân, da đầu Thu Phong trở nên tê dại. Không cần biết là gì hiện tại Thu Phong đang cảm thấy nguy hiểm, bằng cách nhanh nhất Thu Phong đạp mạnh xuống sàn lao lên phía trước.
Đòn chặt xuống của Đình Thu rơi vào khoảng không, nhưng chưa dừng lại ở đó khi Thu Phong vừa quay đầu lại thấy gương mặt Đình Thu xuất hiện ngay vị trí anh vừa mới đứng.
" Toác … "
Tiếng sàn nứt toang ra vang lên dồn dập, lúc này Thu Phong chưa kịp thấy phía dưới sàn nhà đang nứt ra một cách bén nhọn.
Là kiếm khí …
Tuy đòn đánh của Đình Thu rơi vào khoảng không nhưng dị năng gió của hắn cho phép đòn đánh xa hơn bất cứ vũ khí cận chiến nào, nếu nhìn kĩ sẽ thấy ngọn gió mang hình lưỡi đao đang bổ xuống đầu Thu Phong.
Phát hiện điều đó Thiện Nhân nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Thu Phong hô lên:
" Thiếu gia coi chừng … "
" Keng …! "
Vừa rồi nhanh như cắt Thiện Nhân xuất hiện trước mặt Thu Phong, một tay hóa thành đao đỡ lấy kiếm khí của Đình Thu, một tay đẩy Thu Phong sang một bên để tránh khi lỡ không đỡ được đòn cho Thu Phong.
Lúc này Thu Phong quay sang nhìn Thiện Nhân, đầu anh bắt đầu sôi lên, vô số những suy nghĩ khó hiểu trong đầu hiện ra. Thu Phong đứng đó như trời trồng không hề nhúc nhích vì ngạc nhiên.
Đình Thu bên kia nổi điên vì một đòn thất bại, hắn ta trực tiếp bỏ qua Thiên Nhân mà lao hẳn tới trước mặt Thu Phong trong tích tắc cánh tay Đình Thu chặt xuống cổ Thu Phong còn cách một gang tay thì một tiếng nói vang lên:
" Dừng lại! "
Cho dù là Thiện Nhân lúc này cũng không thể ngăn cản Đình Thu nhưng chỉ một tiếng nói vừa rồi Đình Thu bỗng chốc dừng tay lại sát ngay cổ Thu Phong.
Đình Thu liếc con mắt đỏ ngầu quay sang nhìn người vừa hô lên.
Là Nhất Phương, đúng chính là ông ta, ông chủ của Đình Thu. Thấy ông chủ mình Đình Thu bỗng khó hiểu nói:
" Tại sao? "
" Nhìn kĩ lại coi đó là ai? "
Con mắt đỏ ngầu của Đình Thu sau khi nghe lời đó của Nhất Phương liền quay sang nhìn sát vào mặt Thu Phong. Lúc này miệng hắn lẩm bẩm ba chữ:
" Đại thiếu gia …? "
Lúc này cái đầu lạnh của Thu Phong vẫn chưa trở về, bản thân anh cũng khó hiểu quay sang nhìn Đình Thu.
Thấy vậy Nhất Phương đi tới vỗ lên vai Đình Thu nói:
" Trở về đi! "
Nhất Phương vừa dứt câu bỗng hai con mắt đỏ ngầu của Đình Thu trở lại bình thường, sau đó hắn ta trực tiếp ngất lịm ngã xuống. Thấy vậy Thiện Nhân vội chạy lại đỡ lấy Đình Thu.
Nhìn thấy con trai còn trong vẻ bàng hoàng Nhất Phương liền nói một câu:
" Con rất mạnh, đi theo ba, có một vài điều ba muốn nói với con. "
Nói xong Nhất Phương quay người đi trước, theo đó Thiện Nhân cũng dìu Đình Thu mà đi.
Trong phòng tập bây giờ còn lại mỗi Thiên Long và Thu Phong, sẽ rất dễ thấy nếu như ta để ý tới áo của Thu Phong lúc này hoàn toàn ướt đẫm.
Lần thứ hai, chính xác lần thứ hai trong đời Thu Phong cảm thấy bất lực như thế này.
Lấy lại bình tĩnh Thu Phong siết chặt hai quả đấm lại với nhau, sau đó anh cũng quay người đi.
Còn lại Thiên Long quay sang nhìn đống hoang tàn của phòng tập mình liền than một tiếng:
" Lại phải xây lại chập nữa … "