Chương 1: Tuyết Tình

Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 1: Tuyết Tình

Trên giường một thanh niên mở to mắt nhìn trần nhà, miệng thở dài vẻ mặt chán chường, người này chính là Diệt Thiên một thanh niên có cuộc đời đầy bi kịch.

Cha mẹ hắn ta bị người ta bắt đi không rõ tung tích may mắn em gái cùng hắn ta chạy trốn thành công, họ được người giúp đỡ đi tới được Thiên Vương tinh.

Tuổi còn nhỏ nhưng hắn ta đã lăn lộn ngoài đời được gần chục năm rồi, bây giờ thì chỉ còn mấy ngày nữa là hắn ta tốt nghiệp rồi nhưng dự định của hắn ta lại quá khó để thực hiện.

Nhìn nữ nhân nằm ngủ say bên cạnh hắn ta không khỏi thở ra một hơi ánh mắt trở nên ấm áp, hai người thực sự tuy quen nhau từ lúc Diệt Thiên gặp biến có nhưng mới ở bên nhau được ba năm thôi nhưng nàng đã giúp hắn ta rất nhiều.

Nhờ nàng mà hắn ta có biết bao nhiêu niềm vui, tuy nàng chỉ là một quá phụ nhưng hắn ta đã rất hài lòng. Khi mới vào nghề hắn ta toàn gặp mấy lão bà U40 U50 chứ đâu ra đại mỹ nhân như nàng.

Xuống giường đi vào phòng bếp hắn cột áo làm bếp vào rồi bắt đầu nấu nướng, đã mấy năm rồi phải tự thân nấu nướng với lại hắn cũng khá thích nghề này nên cũng chăm chỉ, thức ăn cũng nhờ thế mà rất ngon.

Làm xong hai món cùng cốc sữa hắn ta mang tới bàn cho Tuyết Tình thức dậy thì ăn, trước kia nàng rất biếng ăn nhưng từ khi có Diệt Thiên thì mọi thứ đã thay đổi rất nhiều rồi.

Mùi thơm lan tỏa khiến cho Tuyết Tình tỉnh lại, chiếc bụng đói của nàng ngay lập tức biểu tình đòi ăn, nhìn mấy món ăn hắn ta chuẩn bị nàng mỉm cười kéo chăn ngồi dậy để lộ hết thân thể như bạch ngọc của mình không chút ngại ngùng.

Diệt Thiên cầm lấy túi xách rồi nói:

"Tỷ ăn sáng đi còn đi làm buổi tối ta làm xong đồ ăn cho Vân nhi sẽ sang đây với tỷ. Phần đóng hộp tỷ nhớ phải mang cho tiểu Lan nếu lúc con bé chuẩn bị đi học."

Tuyết Tình thấy hắn ta tính quay đầu rời đi thì to giọng nói:

"Ngươi đứng lại cho ta."

Diệt Thiên quay đầu lại hỏi:

"Tỷ cần gì thêm sao?"

Nàng lắc đầu chỉ hắn ta rồi hỏi:

"Ngươi chưa ăn sáng đúng không?"

Diệt Thiên cười trừ dơ hộp cơm ở trong túi xách ra cười nói:

"Ta đã chuẩn bị một phần cho mình rồi chút nữa sẽ ăn sau bây giờ ta đi học kẻo trễ."

Tuyết Tình chạy tới níu tay hắn lại rồi nói:

"Ngươi ngồi xuống ăn hết cho ta, đừng tưởng ta không biết ngươi chẳng ăn sáng mà toàn mang cho Vân nhi, muội ấy kể với ta hết rồi."

Diệt Thiên cười cười không biết nói gì cả, Tuyết Tình vẻ mặt hơi buồn hỏi:

"Đến tận bây giờ ngươi vẫn tiếc một chút tiền của tỷ, ngươi vẫn coi ta là ngoại nhân hay sao?"

Hắn ta lắc đầu tính nói gì sau đó dựng lại, nghĩ hơi một chút hắn ta mới nói:

"Ta cũng không biết tại sao nữa nhưng..... cũng chẳng biết phải giải thích làm sao."

Tuyết Tình ôm choàng lấy hắn ta nũng nịu nói:

"Con của ngươi ta cũng sinh ra những gì ta cho ngươi cũng là tự nguyện ngươi không cần bận tâm làm gì. Ta không cần biết ngươi ngồi xuống ăn hết cho ta, chút nữa trên đường đi chúng ta mua đồ ăn cho nàng sau cũng được."

Diệt Thiên ngạc nhiên hỏi:

"Tỷ muốn đưa ta tới trường hay sao?"

Bình thường cả hai đều che giấu quan hệ, người ngoài chỉ biết Diệt Thiên cặp kè với phú bà thôi chứ không ai biết đó là Tuyết Tình cả bởi ai ngờ được Băng Sơn nữ vương lại cặp với trai tơ.

Người theo đuổi nàng không có ngàn cũng vài trăm nhưng lại chọn tiểu tử còn non nớt như Diệt Thiên, thực ra cũng là cái duyên khi hắn ta đã cứu được nàng trong quán bar cả hai ngươi mới có ngày hôm nay.

Nhớ lại ngày hôm đấy một người quá buồn khổ lại gặp phải thiếu niên nghèo như Diệt Thiên hai người phóng túng một trận mới có Tiểu Lan. Tuy tình hình có chút phiền phúc nhưng Diệt Thiên không hề hối hận mà luôn tỏ ra rất vui vẻ.

Nàng vẫn ôm chặt hắn ta rồi nói:

"Hình như ngươi quên mất hôm nay là ngày gì rồi nhỉ?"

Diệt Thiên ngẫm lại một chút rồi nói:

"Hình như hôm nay sinh nhật của ta thì phải, không ngờ tỷ còn nhớ trước cả ta."

Tuyết Tình khẽ cười nhưng sau đó vẫn tỏ vẻ chưa hài lòng nói:

"Ngươi vẫn còn chưa nhớ hết nghĩ kỹ lại xem."

Diệt Thiên nghĩ mãi không ra nay ngày gì đành phải đánh lạc hướng nàng:

"Hôm nay mấy giờ tỷ đi làm thế?"

Tuyết Tình không chút lay động dùng tay gõ nhẹ đầu hắn ta rồi nói:

"Ngươi cái tiểu tử này quả nhiên không nhớ lại còn dám đánh trống lảng, thử nhớ xem sáu năm trước ngày này chúng ta có phải mới gặp nhau lần đầu hay không."

Diệt Thiên lúc này mới nhớ lại khóe môi tự nhiên nở một nụ cười không hay, hắn ta nhỏ giọng nói:

"Không đúng hôm ấy là ngày ta được tỷ giải cứu mới đúng, nếu không có tỷ chắc ta bây giờ vẫn còn phải theo mấy bà già kia không chừng."

Tuyết Tình lấy tay chặn miệng hắn ta lại rồi nói:

"Không cho ngươi nhắc về mấy chuyện không vui, ta tuyên bố từ hôm nay ta chính thức lo hết mọi thứ cho ngươi."

Diệt Thiên thở dài một hơi rồi nói:

"Sao tỷ cứ cố chấp với ta vậy."

Tuyết Tình hừ một tiếng rồi nói:

"Ngươi cứu mạng của ta cũng cứu ta trước khi ta đi vào con đường sa đọa nhưng cũng chiếm lấy ta thế nên ngươi phải chịu trách nhiệm. Quan trọng nhất con gái của chúng ta phải có cha có mẹ đoàng hoàng.

Nếu ngươi cảm thấy mình chưa xứng đáng thì phải cố gắng làm con bé tự hào, cả em gái ngươi và ta cùng như thế. Thậm chí ta tin ba mẹ ngươi cũng không muốn thấy ngươi cứ như thế này."

Diệt Thiên khẽ đáp:

"Ta biết rồi tỷ đi đánh răng đi rồi ăn sáng nếu không ta trễ học mất."

Tuyết Tình hôn vào má của hắn ta một cái rồi mới chạy về hướng nhà vệ sinh, nhìn nàng hắn ta khẽ lắc đầu một cái rồi khẽ thì thầm:

"Vì coi tỷ như người nhà thế nên ta mới như thế, ai biết được tương lai ta có liên lụy đến tỷ hay không? Nếu tỷ cùng tiểu Lan tránh xa ta thì ít nhất cả hai an toàn chắc không cần lo lắng "

Nghĩ đến đây hắn ta ánh mắt trở nên lạnh căm khẽ gắt giọng:

"Các ngươi dám làm tổn thương đến gia đình nhất định tất cả các ngươi sẽ phải trả giá."

Nhớ đến chuyện quan trọng Tuyết Tình khẽ giọng nói:

"Chắc tỷ sẽ mang tiểu Lan cho ông bà ngoại nuôi dưỡng, con bé thiên phú rất tốt mà nơi nay không tốt cho sự phát triển trong tương lai của con bé. Tuy còn rất nhỏ nhưng con bé đã tò ra hiểu chuyện và đồng ý, còn bé không muốn ngươi tiễn lên ta để nó rời đi từ hôm qua rồi."

Diệt Thiên thở dài một hơi không biết nói gì cả, tuy hơi buồn nhưng ít ra hắn tin tưởng con bé sẽ an toàn. Tuyết Tình thấy hắn hơi buồn thì khẽ giọng hỏi:

"Tỷ tự ý quyết định như thế ngươi không trách ta chứ?"

Diệt Thiên lắc đầu thản nhiên nói:

"Ta cảm thấy vui mừng là đằng khác, lần tới hai cha con chúng ta gặp mặt ta sẽ cho còn bé tự hào về ta."

Tuyết Tình nghe hắn ta nói thế thì vui mừng ra mặt sau đó khẽ nói:

"Con bé đi rồi thì chúng ta cũng đỡ lo người khác phát hiện ra, bây giờ ta có thể để Thanh Vân đến đây chơi thoải mái rồi."

Diệt Thiên không có bất cứ ý kiến nào mà chỉ im lặng nghe nàng ta nói thôi, ăn xong thì nàng đi tới công ty tiện đường chở luôn hắn ta.

Trên đường đi quả nhiên nàng đã mua cho Diệt Thanh Vân một hộp cơm đầy đủ, dường như nàng đã đặt sẵn từ trước rồi nên tới thì có ngay. Diệt Thiên trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ:

"Thật sự khó tiêu thụ nhất vẫn là mỹ nhân ân."

Vừa bước xuống xe hắn ta lập tức sững người lại vì có một người vừa đi qua, người này chính là cô gái hắn ta yêu thích Diệp Tuyết. Tuyết Tình thấy Diết Thiên như thế thì chỉ biết mím chặt môi sau đó phóng xe đi.

Thông qua Diệt Thanh Vân nàng cũng biết được Diệt Thiên phải lòng cô bé này đã từ rất lâu rồi thế nên nàng cũng chỉ là ngươi đến sau, có điều Diệp Tuyết có tồn tại cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nàng cả.

Diệt Thiên đi vào trường thì tiếng sì sào bàn tán vang lên khắp mọi nơi, đẹp trai, học cực giỏi, tu luyện thiên phú cũng không hề tệ nhưng hắn ta lại chọn công việc người người khinh bỉ.

Không ai biết được hắn ta chịu hi sinh như thế chỉ vì em gái cũng như cơ hội trả thù mong manh của mình. Từ cấp ba cho tới khi tốt nghiệp đã trả qua hơn sáu năm nỗi đau này ai thấu.

Diệt Thiên mặc kệ tiếng xì xào bàn tán xung quanh đi thẳng tới phòng học của em gái mình, hắn sống sao không có lỗi với lương tâm là được còn đám người kia có giúp hắn được cái gì đâu.