Chương 5: Ấu trĩ

Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 5: Ấu trĩ

Mãi một lúc sau hai người mới thôi quan sát bỏ vào trong nhà, một lúc sau hai người đi ra ngoài trở lại nhưng đã chuẩn bị đủ đồ đạc.

Diệt Thiên ném xuống đất một quả cầu sắt vài giây sau nó hóa thành một chiếc xe máy rất ngầu, đây chính là quà sinh nhật do Tuyết Tình chuẩn bị cho hắn ta. Hắn tính đi rồi nhưng nhìn lại căn nhà thì vẫn đứng lại quan sát.

Diệt Thanh Vân ngồi đằng sau cũng không kiếm chế được sự tò mò nói:"

"Hay chúng ta hỏi Hoàng thúc xem dù sao cũng bình thường thôi mà."

Diệt Thiên vòng cái xe đi tới trước cổng sau đó bấm chuông cổng, Diệp Tuyết ngồi ở trong nhà thì lo lắng vô cùng bởi nếu nàng đi học trễ dù chỉ một lần thôi thì sự tự do của nàng cũng không còn nữa, có điều hai anh em họ Diệt cứ đứng đó sao nàng đi ra.

Thực ra thì ai làm chuyện mờ ám mới có tâm lý giống như nàng ta, đầu óc hết sức vẫn chuyển sau đó nàng nghĩ ra một ý tưởng cũng không đến nỗi tệ.

Chuẩn bị đồ đạc các thứ xong hết nàng thản nhiên đi ra ngoài, mở cổng ra thấy mặt Diệt Thiên thì hai huynh muội bọn họ bất ngờ cực kỳ còn nàng cũng tỏ ra bất ngờ khẽ nói:

"Diệt Thiên bạn học tìm đến nhà ta làm gì thế?"

Diệt Thiên tuy gặp người thương có chút bối rối nhưng vẫn mở miệng nói chuyện được:

"Nhà của ngươi sao?"

Diệp Tuyết mỉm cười khẽ nói:

"Ta mới mua cách đây mấy ngày nhưng chiều hôm qua mới dọn sang sau đó sửa sang lại được, các ngươi cũng thấy đấy nhà ta đẹp chứ."

Diệt Thiên có chút miễn cưỡng khen:

"Đúng thế nhà rất đẹp, thôi hẹn gặp ngươi tại trường học."

Nói xong hắn ta liền phóng xe đi, Diệt Thanh Vân thấy hơi lạ liền hỏi:

"Không phải huynh thích người ta sao, có cơ hội nói chuyện sao lại bỏ đi như thế?

Diệt Thiên buông nhẹ tay ga khẽ giọng nói:

"Ta tối hôm qua đã nghĩ kỹ rồi, bản thân ta thích nàng cũng chẳng đi tới đâu với lại chúng ta nợ Tuyết Tình tỷ quá nhiều thay vì mơ mộng hão huyền ta dành thêm thời gian cho ngươi và tỷ ấy thì hơn."

Diệt Thanh Vân nghe thế thì có chút thương xót cho đại ca của mình, nàng trong lòng âm thầm tự hỏi:

"Nếu không có mình chắc huynh ấy có thể thoải mái theo đuổi người mình yêu thích."

Nàng hơi suy nghĩ một chút rồi nói:

"Tỷ ấy chuyển về đối diện nhà chúng ta thì chuyện theo đuổi nàng ấy đâu phải quá mức hão huyền, nếu huynh muốn ta sẽ giúp huynh."

Diệt Thiên vẫn lắc đầu kiên quyết nói:

"Thù của cha mẹ chưa trả muội thì chưa trưởng thành, đó là ta chưa nói đến gia cảnh của nàng không tầm thường thế nên bỏ đi thì hơn. Ta khó khăn lắm mới quyết tâm được muội đừng nói gì thêm, đối với ta Tuyết Tình tỷ là quá đủ rồi."

Đại ca nói quá có lý thế nên Diệt Thanh Vân cũng không còn muốn khuyên nhủ gì nữa, nàng tuy còn nhỏ thế nhưng vẫn hiểu được " thà lấy người yêu mình chứ đừng lầy người mình yêu " có lẽ Tuyết Tình tỷ là cái đích tốt nhất cho đại ca.

Nàng siết chặt vòng eo của Diệt Thiên khẽ giọng nói:

"Cám ơn vì những gì huynh đã làm cho ta thời gian qua."

Diệt Thiên cười phá lên to giọng nói:

"Cô bé như muội cũng nói ra được nhưng lời như thế này hay sao, có lẽ nào Thanh Vân cũng sắp trưởng thành rồi."

Diệt Thanh Vân nhéo vào eo của Diệt Thiên một cái bĩu môi vẻ mặt giận dỗi, từ xa Diệp Tuyết thấy hai huynh muội bọn họ vui vẻ như thế thì có chút ghen tỵ, anh của người ta với anh của mình sao lại một trời một vực như thế.

Đã điều tra sơ qua về Diệt Thiên thế nên lịch học của muội muội hắn nàng cũng biết, nàng muốn xem xem chiều nay học xong ba tiết được nghỉ thì hắn ta sẽ làm gì.

Minh Hà chắc chắn phải nhìn ra cái gì rất đặc biệt từ Diệt Thiên mới có thể gần gũi hắn ta được, nàng cũng không chấp nhận việc bị xem như một kẻ ấu trĩ được.

Từ lúc đó trở đi nàng bắt đầu giống như một thám tử chuyên nghiệp vậy quan sát điều tra từng tý một, cũng nhờ đó nàng biết được hóa ra Diệt Thiên lại cực kỳ hoàn mỹ.

Trên lớp có vẻ hắn ta sao lãng nhưng vẫn lướt qua hết những gì thầy cô đang giảng, giờ ra chơi khi mọi người đã chuẩn bị đi nghỉ giải lao thì hắn ta lại lấy ra những thứ ngày mai học để chuẩn bị.

Đi về thì hắn ta chạy một mạch ra ngoài khu rừng cách trường học mười cây số quan trọng nhất là hắn ta chạy bộ, đến nơi thì nàng cực kỳ bất ngờ khi thấy những dụng cụ luyện tập đơn sơ được hắn ta lấy ra từ một nơi kín đáo.

Diệt Thiên luyện tập liên tục với cường độ cực kỳ khủng bố khiến cho nàng không khỏi nhíu mày nhưng hắn ta khuôn mặt thì không tỏ ra chút gì mệt mỏi. Thế nhưng cơ thể của hắn ta đỏ chót lên chứng tỏ hắn đã vượt giới hạn từ rất lâu rồi.

Mỗi lần hắn buông cục tạ khổng lồ khỏi tay thì nàng lại thấy bàn tay của hắn đã tóe máu rồi nhưng hắn vẫn cứ luyện tập như cỗ máy. Năm tiếng trôi quá đến khi trời đã bắt đầu tối thì hắn ta đi sâu vào bên trong một chút tới nơi con suối nhỏ đang chảy qua.

Hắn ngã vào trong con suối nhắm mắt nằm im, rất nhanh máu trên những vết thương do tập luyện bị nước cuốn trôi sạch. Diệp Tuyết sợ hắn ta có vấn đề gì thế nên chuẩn bị đi tới gần hơn để quan sát.

Diệt Thiên huyết mạch không phải dạng tầm thường thế nên thương thế nhỏ nhặt sẽ hồi phục cực nhanh chỉ có khuyết điểm là hắn sẽ bất tỉnh và thân thể thì lạnh ngắt, Diệp Tuyết thì không hề biết những chuyện này.

Nàng ta đi tới thật gần vẫn không thấy hắn ta có động tĩnh gì cả thì mới chạy lại gần xem hắn ta như thế nào. Dù đã cực gần nàng vẫn không thấy hắn ta động đậy gì cả, quá sốt ruột nàng chạy lại bên cạnh hắn trong lòng thầm nghĩ:

"Chẳng lẽ tên này tập luyện đến chết hay sao?"

Lúc nàng chạm đến người của hắn ta thì thấy cả người của hắn ta lạnh như băng thế nhưng hơi thở thì vẫn còn. Diệp Tuyết trở nên bối rối vô cùng muốn dùng quang não gọi điện để kêu xe cứu thương tới thì đang bất tỉnh Diệt Thiên bỗng nhiên ngồi bật dậy.

Lắc đầu một cái sau đó vuốt hết nước trên mặt mở mắt ra thì thấy Diệp Tuyết đang cầm điện thoại há hốc mồm nhìn hắn ta, hắn ta ngạc nhiên hỏi:

"Diệp Tuyết sao ngươi lại ở đây?"

Diệp Tuyết tắt đi cuộc gọi mình chuẩn bị thực hiện khẽ giọng hỏi:

"Ngươi không sao chứ?"

Diệt Thiên suy nghĩ trong chớp mắt rồi hồi đáp:

"Trời dạo này nóng quá ta đi vào trong rừng tắm suối cho mát, còn ngươi sao lại tới đây?"

Diệp Tuyết nghe hắn ta chém gió thì cũng hơi buồn cười nhưng cố kìm nén hồi đáp:

"Ta cũng giống ngươi đi vào trong rừng hóng mát nhưng sao quần áo của ngươi dính máu nhiều thế?."

Diệt Thiên tất nhiên cũng không tin tưởng nàng nhưng nàng đã hỏi đến máu thì hắn ta đánh phải đánh lạc hướng:

"Ta vừa nãy làm một con gà nướng để ăn lại để nó giãy lúc cắt tiết thế nên mới dính nhiều máu thế này."

Diệp Tuyết phì cười nói:

"Tóm lại là ngươi đi vào rừng đi dạo tiện thế giết gà nướng ăn sau đó tắm nước suối đúng không? "

Diệt Thiên ậm ừ nói:

"Cơ bản là như thế, thôi ta đi trước hẹn gặp ngươi sau."

Chạy nhanh như bị ma đuổi hắn ta tranh thủ lấy ra chiếc xe máy của mình rồi leo lên phóng một mạch để lại ngơ ngác Diệp Tuyết, thật sự thì cả đời của Diệp Tuyết chưa thấy có ai đối xử với bản thân như thế cả.

Diệt Thiên đi về nhà thì nhanh chóng thay đổi đồ đạc của mình để chuẩn bị đi đón Thanh Vân dù sao hôm nay đã có phương tiện để đưa đón thì cũng không nên để nàng đi xe công cộng.

Diệp Tuyết cảm giác Diệt Thiên hình như đã để ý rằng mình theo dõi hắn ta thế nên nàng quyết định thay đổi chiến pháp, dù sao muốn biết về chuyện của hắn thì cũng có thể thông qua em gái của hắn biết thêm chút chuyện.

Buổi tối nàng canh Diệt Thiên vừa đi thì chuẩn bị kỹ càng để đi sang nhà hắn ta, thế nhưng nghĩ ngợi một lát nàng quyết định đợi bởi sợ hắn ta quay về, nửa tiếng sau không thấy hắn quay về thì nàng mới yên tâm đi qua bấm chuông cửa.

Diệt Thanh Vân cẩn thận kiểm tra thông qua màn hình camera thấy Diệp Tuyết thì mới đi mở cửa, nàng nhìn người đại ca từng thầm thương cười hỏi:

"Diệp Tuyết tỷ tỷ sang đây có chuyện gì không?"

Diệp Tuyết mỉm cười nói:

"Bây giờ chúng ta đã là hàng xóm thế nên ta quay đây chơi tiện thể làm quen với ngươi, dù sao cả hai chúng ta đều là nữ lại còn học chung một trường học với nhau."

Diệt Thanh Vân nghe thế thì cũng cảm thấy rất hợp lý, thế rồi hai người bắt đầu nói chuyện với nhau. Quả thật rất kỳ lạ khi hai người sau đó nói chuyện cực kỳ tâm đầu ý hợp chỉ hận gặp nhau quá trễ.

Cũng nhờ thế mà Diệp Tuyết biết được gần hết những gì mình biết ngoại trừ nguyên nhân khiến cha mẹ rời xa hai anh em bọn họ, nhưng nàng biết được hai người bọn họ còn sống có điều hình như Diệt Thanh Vân cũng không chắc cho lắm.

Diệp Tuyết cũng rất thông mình thế nên không hỏi quá nhiều để tránh bị cô bé nghi ngờ, sau này nàng còn rất nhiều thời gian cũng như cơ hội để khai thác thông tin.

Nhưng trước tiên khiến nàng có chút buồn rầu bởi quả thật ông anh mình ngoài cái hơn tuổi và hơn tu vi thì chẳng có cái gì hơn được Diệt Thiên cả. Cái thua đậm nhất chính là trình độ học vấn và vẻ bề ngoài.

Gần lúc trở về nàng sau nhiều lần cân nhắc cuối cùng cũng nói ra:

"Thanh Vân muội có bao giờ suy nghĩ tìm cách để mọi người thông cảm hơn cho anh trai của mình không chứ ta thấy hắn ở lớp bị mọi người chê trách vì công việc rất nhiều."

Diệt Thanh Vân cười khổ khẽ nói:

"Đại ca từng nói đối với hắn người ta nhìn nhận thế nào không quan trọng chỉ cần ta biết hắn tốt là được, dù sao ngoại nhân dù cho có thế nào cũng chẳng giúp gì được chúng ta thì sao phải quan tâm bọn họ cơ chứ.

Tất nhiên có những ngoại lệ ví dụ như người con gái huynh ấy từng thích, thích rất lâu, còn lại thì ta chẳng thấy huynh ấy quan tâm đến lời nói của người khác. Huynh ấy còn như vậy thì muội sao phải cố làm gì."

Diệp Tuyết kéo tay nàng ta khẽ nói:

"Hai ngươi không để ý nhưng không phải hắn ta được mọi người quý mến sẽ tốt hơn hay sao?"

Diệt Thanh Vân có chút do dự, Diệp Tuyết thấy thế thì nhanh chóng bồi thêm:

"Ngươi nghĩ xem đại ca của ngươi vừa đẹp đẽ học giỏi tu vi lại không tệ chút nào, quan trọng nhất người con gái hắn ta từng thích cũng sẽ thay đổi cách nhìn về hắn, dù chỉ là từng thích nhưng vẫn có ảnh hưởng chứ."

Nàng đứng lên đi ra ngoài còn Diệt Thanh Vân thì đi ra tiễn, đi đến gần cửa Diệt Thanh Vân khẽ hỏi:

"Tỷ nói người con gái hắn từng thích thay đổi cách nhìn về hắn rất quan trọng đúng hay không?"

Diệp Tuyết gật gật đầu nói:

"Đúng thế "

Diệt Thanh Vân hơi mỉm cười rồi hỏi:

"Thế tỷ nghĩ đại ca của ta tốt hay xấu?"

Diệp Tuyết mỉm cười nói:

"Hắn ta rất tốt ta cũng phải nể phục."

Diệt Thanh Vân nghe thế không khỏi thở phào một hơi rồi nói:

"Thế thì người huynh ấy thích đã biết huynh ấy tốt hay xấu là tốt rồi những người khác cứ kệ họ đi, tỷ đi về chuẩn bị còn đi học ta cũng phải tranh thủ dọn dẹp nhà đây."

Diệp Tuyết đi về đến nhà nhưng vẻ mặt vẫn còn dại ra bởi lúc đầu nàng còn chưa hiểu ngay được ý trong câu nói của Diệt Thanh Vân nhưng đi đến cổng nhà thì nàng chợt hiểu ra hóa ra người Diệt Thiên từng thích chính là mình.

Các hình ảnh bây giờ lũ lượt kéo về, bỗng nhiên nàng cảm thấy hắn ta có vẻ quan sát mình rất nhiều từ những ngày đầu tiên học trung lớp 10 đến tận bây giờ đã là ba năm rồi.

Nhưng từng thích có nghĩ hắn ta đã không còn thích mình nữa hoặc bỏ cuộc, có điều hắn ta đã bao giờ theo đuổi mình đâu mà bỏ cuộc. Nàng suy nghĩ đến một khả năng cuối cùng:

"Chẳng lẽ thái độ trước kia của mình khiến cho hắn không dám tiếp cận."

Bỗng nhiên cảm giác tội lỗi tràn trề bởi nàng trước kia cũng giống mọi người lạnh nhạt và khinh thường hắn ta, một con người thông minh lại sống khép kín như thế thường rất nhạy cảm thế nên chắc chắn hắn ta cảm nhận được.

Ngồi ở trước cửa nhà nàng vỗ trán một cái thở dài dằng dặc, cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Minh Hà lại nói mình ấu trĩ không biết suy nghĩ, thậm chí mình còn thua xa rất nhiều người nhận ra rằng Diệt Thiên bất đắc dĩ mới phải làm công việc kia.

Khẽ than một tiếng nàng thầm nghĩ:

"Bây giờ thì trong mắt Minh Hà tỷ cũng khá nhiều người thì mình đang xếp cùng đẳng cấp với ông anh đầu đất của mình, thật sự ngu quá đi mà."