Chương 4: Không thể hiểu nổi

Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 4: Không thể hiểu nổi

Vừa đi vừa lắc đầu chép miệng liên túc thầm nghĩ:

"Diệt Thiên ơi là Diệt Thiên, ngươi rốt cuộc nghĩ cái quái gì lúc đó vậy hả. Đã có Tuyết Tình tỷ cùng con gái rồi ngươi lại còn làm cái quái gì thế, trời ơ là trời."

Từ phía xa nhìn Diệt Thiên đi tới Tuyết Tình nhỏ giọng hỏi:

"Người kia là ai thế?"

Diệt Thanh Vân nhỏ giọng cẩn thận đáp:

"Lão sư của đại ca, hai người không có quan hệ gì đâu tỷ không cần phải lo."

Tuyết Tình lắc đầu sau đó chuyển chủ đề làm cho Diệt Thanh Vân thở ra một hơi:

"Hôm nay ta tự xuống tay làm đồ ăn thế nên dù không ngon nhưng cũng phải ăn thật nhiều biết ngươi biết chưa?"

Diệt Thiên vừa bước lên xe liền mỉm cười nói:

"Cái này thì ta nghĩ không vấn đề, dù sao cũng không phải lần đầu tiên tỷ xuống bếp làm đồ ăn ta nghĩ nếu cố gắng thì sẽ làm được thôi."

Tuy nói thế nhưng ánh mắt hắn tràn ngập vẻ lo lắng bởi sinh nhật hắn ta lại do hai cô nàng này làm đồ ăn thì có lẽ tối nay hơi nguy hiểm. Diệt Thanh Vân thì không cần phải nói nấu tệ bẩm sinh còn Tuyết Tình chỉ kinh doanh giỏi chứ nấu ăn nàng chỉ giỏi nấu mì gói.

Nhìn vẻ miễn cưỡng cười của hắn ta thì cả hai người không khỏi buồn cười, thực ra chiều nay hai người đã thực sự tự chuẩn bị nhưng kết quả thì không cần phải bàn rồi. Sau đó Tuyết Tình đã thuê đầu bếp về làm cho ngon lành với lại cũng đỡ tốn thời gian.

Bọn họ không có để ý khi mình đi chưa xa thì từ phía sau xe của Minh Hà một chiếc xe khác cũng đi ra, Diệp Tuyết bước xuống từ chiếc xe đó. Minh Hà nhận ra Diệp Tuyết thì khẽ mỉm cười nói:

"Tuyết muội sao ngươi lại ở đây giờ này?"

Diệp Tuyết không trả lời câu hỏi của nàng mà trầm giọng nói:

"Ta không nghĩ tỷ từ chối thẳng thừng anh trai ta để đi yêu một học sinh, chưa kể Diệt Thiên tên kia lại làm việc không đoàng hoàng nữa, tỷ nếu không giải thích rõ ràng thì ta sẽ nói cho Minh Hiên gia gia biết việc này."

Minh Hà nhìn nàng ta cười phì một cái rồi nói:

"Ngươi cái vẻ mặt đó buồn cười quá làm cho ta không nói được, trước tiên đi ra chỗ khác đi không thể đậu xe trước nhà người khác như thế."

Diệp Tuyết hừ một tiếng rồi nói:

"Nếu ta không có câu trả lời thỏa đáng thì hôm nay ta sẽ gặp cha mẹ Diệt Thiên nói chuyện với bọn họ luôn."

Minh Hà vẻ mặt lúc này cũng trở nên nghiêm túc rồi nói:

"Đã hai năm nhưng ta chưa từng thấy cha mẹ của Diệt Thiên, nếu ngươi nghĩ mình hơn hắn ta thì ta phải nói thật ngươi chẳng biết gì cả cũng chỉ là một cô bé thôi.Chưa tìm hiểu đã phán đoán ngươi còn tệ hơn cả anh trai mình."

Nàng nhìn thẳng Diệp Tuyết rồi hỏi:

"Theo ngươi một đứa trẻ chỉ mới gần được mười năm tuổi gặp rắc rối lớn không cha không mẹ lại phải nuôi một đứa em thì ngươi sẽ làm gì? "

Thấy Diệp Tuyết bối rối nàng thở dài một tiếng rồi nói:

"Liệu ngươi có bỏ bữa sáng trong tận vài năm chỉ để cho em của mình được không, nói thế ngươi tự nghĩ đi chứ ta cũng không muốn nói nhiều làm gì cả, tạm biệt."

Nói xong nàng chẳng thèm quan tâm Diệp Tuyết mà muốn bỏ đi cho nhanh, nhưng Diệp Tuyết thì không cam tâm một chút nào cả nàng nhất định phải tìm hiểu cho ra lẽ chuyện này.

Lấy điện thoại ra nàng khẽ giọng nói:

"Khu vực đường Hương Châu số nhà 19/6 ngươi mua lại chỗ đó cho ta bằng mọi giá, chuyển thêm đồ đạc của ta tới đó luôn."

Đầu dây bên kia có vẻ bất ngờ nhưng nhanh chóng hồi âm:

"Ta đã rõ thưa tiểu thư."

Nhìn theo chiếc xe của Minh Hà chậm rãi rời xa nàng ta lấy ra điện thoại nàng thở hắt ra một hơi sau đó đứng trước cổng căn nhà đối diện nhà của Diệt Thiên chờ đợi, khoảng mười phút sau thì có một đám người mặc áo đen đi tới.

Bọn họ đi vào trong căn nhà đó khoảng mười phút thì đi ra cùng với gia đình của chủ nhà, Diệp Tuyết nhìn đồng hồ hơi nhíu mày rồi to giọng nói:

"Nhanh lên mọi người."

Một người trung niên bước ra cười hỏi:

"Tiểu thư sao lại gấp như thế, chẳng lẽ ngươi muốn đi vào ở luôn, ít nhất cũng phải để cho chúng ta kiểm tra xem an ninh khu vực này có ôn không, nội thất căn nhà cũng cần sắp xếp lại nữa."

Diệp Tuyết nghĩ một chút rồi nói:

"Chuyện an ninh thì không cần kiểm tra làm gì còn nội thất thì thay đổi nhanh nhất có thể, ta có chuyện nhờ ngươi đây Từ thúc, chuyện này rất quan trọng với ta. Chủ nhân của căn nhà đối diện thúc điều tra chi tiết về hai người bọn họ cho ta."

Từ thúc lấy ra quang não quét vài đường rồi khẽ đáp:

"Lúc tiểu thư nói muốn mua nhà tại đây thì ta đã cho bắt đầu điều tra rồi, căn nhà đối diện được ưu tiên thế nên tuy chưa được chi tiết nhưng sơ lược chắc cũng có."

Hắn mở ra thông tin thì vẻ mặt chuyển qua cực kì ngạc nhiên:

"Chủ nhân căn nhà tên Diệt Thiên mới đăng ký căn cước ngày hôm qua, gần mười năm tuổi mang theo em gái tới đây sau đó khắp nơi tìm việc nhưng bất thành, tiếp đó nhận lời đi làm..... phục vụ cho mấy quý bà cho đến tận bây giờ.

Thành tích học tập thượng thừa, tu vi thì theo ghi chép của trường học thì đã đạt Vũ Sĩ sơ kỳ, làm người lễ phép biết điều nên rất được những người sống xung quanh đây yêu mến nhưng trên trường học thì ngược lại hoàn toàn."

Hắn ta ngừng lại thì Diệp Tuyết khẽ hỏi:

"Cha mẹ hắn ta đâu?"

Từ thúc rà xoát lại thông tin rồi nói:

"Không có gi chép từ năm mười năm tuổi trở xuống, tiểu tử này cũng rất kín miệng nên không ai biết được, ta cũng chẳng tìm thấy sự hỗ trợ cho hắn ta từ bất cứ ai ngoài thành phố này thế nên có lẽ tiểu tử kia cùng cô em là cô nhi."

Diệp Tuyết thở dài một hơi rồi chép miệng hỏi:

"Hiện tại ai đang bao nuôi hắn ta, với lại trước kia sao không có ai đưa hắn ta vào trong cô nhi viện."

Từ Thức tắt đi quang não rồi nói:

"Tiểu thư phải hiểu thành phố không thể nào cứ thấy trẻ mồ côi thì mang về cô nhi viện, nếu có người chủ động đưa tới thì mới chấp nhận bởi những đứa được đưa tới thì không thể mưu sinh được, còn tiểu tử này thì sống quá tốt còn gì."

Hắn nhìn về phía căn nhà của Diệt Thiên trong ánh mắt toát nên một chút nể phục rồi trả lời Diệp Tuyết vấn đề còn lại:

"Người bao nuôi hắn ta trong thời gian đầu rất tạp nham nhưng người hiện tại thì chắc ngươi cũng biết, Tuyết Tình chủ tịch của Băng Nguyên tập đoàn tạm thời nắm giữ một phần mười sản nghiệp của Thiên Vương tinh.

Diệp Tuyết tỏ ra rất ngạc nhiên hỏi:

"Đó không phải người giàu nhất Thiên Vương tinh hiện tại hay sao, nàng ta làm sao lại có thể quen biết với Diệt Thiên, chưa kể nàng ta như thế thiếu gì người theo đuổi lại phải tìm trai bao."

Từ thúc nhìn hình của Tuyết Tình nhún vai rồi thản nhiên nói:

"Mọi chuyện nào có đơn giản như thế, nàng ta đã ở bên hắn ta được hai năm rồi, tiểu tử kia là người duy nhất có thể tiếp cận nàng từ khi nàng đặt chân tới hành tinh này."

Diệp Tuyết càng lúc càng không hiểu gì cả, khi nãy nàng ta quan sát từ xa thì thấy một cô gái trẻ tuổi ngồi sau có lẽ là em gái của Diệt Thiên, hắn ta ngồi vào ghế cạnh ghế lái.

Tuyết Tình lại trực tiếp lái xe đến đón người này chứng tỏ dù đã 2 năm nhưng Diệt Thiên đối với nàng vẫn rất quan trọng, thật sự Diệp Tuyết không hiểu được lão sư cùng Tuyết Tình lại cùng thích chung một nam nhân nhỉ.

Cái làm nàng sốc nhất là dường như cả lão sư lẫn người kia đều biết sự hiện diện của nhau, cái này giống như Diệt Thiên bao nuôi họ chứ không phải hắn ta bị bao nuôi.

Diệp Tuyết lắc đầu nói với Từ thúc:

"Trên đời này có nhiều chuyện khó hiểu quá nhỉ, thôi thì ta biết vậy được rồi ngài đi làm việc của mình đi."

Đêm đó Diệt Thiên cùng Diệt Thanh Vân đều không về nhà mà nghỉ lại nhà của Tuyết Tình luôn, hôm qua có lẽ do vui vẻ thế nên Diệt Thiên rất hăng say. Chưa kể tâm lý được giải tỏa rất nhiều thế nên hắn đã cho Tuyết Tình hưởng thụ đến tận sáng, khi nàng mệt ngất đi thì hắn ta mới coi như thỏa mãn.

Vuốt vẻ cô gái đang ngủ say hắn ta hơi suy nghĩ một tý rồi ôm lấy nàng ngủ tiếp dù sao hôm nay cũng là chủ nhật nên hắn được nghỉ học, với lại có Thiên Phạt cùng Quỷ Phục rồi thì bớt đi một ngày tu luyện cũng chẳng sao.

Nhưng hắn ta không biết mình làm thế khiến cho Diệp Tuyết không thể nào ngủ nổi cả đêm, nàng rất cấp thiết muốn xem xem tên này rốt cuộc sinh hoạt ra sao có gì đặc biệt nhưng hắn lại không về.

Vuốt mặt một cái nàng tức giận nói:

"Tên chết tiệt này rốt cuộc bị làm sao thế nhỉ?"

Diệt Thiên không thể ngờ tới cô nàng này lại trái nắng trở trời khác hẳn với hình tượng hắn ta yêu thích, dù cho chẳng làm gì hắn cũng đã bị phán quyết là có tội. Quả thật con gái thì sáng nắng chiều mưa không biết đâu mà lần.

Có người buồn thì cũng có người vui, Tuyết Tình dù đã tỉnh lại lúc mặt trời lên cao nhưng thấy hắn vẫn ở lại nên nàng quyết định bỏ công việc để có thêm thời gian với hắn.

Đến buổi trưa thì Diệt Thiên tỉnh lại làm đồ ăn cho nàng sau đó mới rời đi, nàng thì quá ngại ngùng lên không dám tỉnh luôn, dù cho hai năm bên nhau nhưng hôm qua chẳng hiểu sao cả hai lại điên cuồng như thế.

Đưa em gái về đến nhà để chuẩn bị đến trường thế nên Diệt Thiên về nhà rất nhanh chóng, hai anh em đi đến cổng rồi đi vào trong sân nhưng bỗng nhiên Diệt Thiên dừng lại nhìn về phía căn nhà đối diện gãi đầu vẻ mặt khó có thể diễn tả được.

"Cái quái gì thế này?"

Cả căn nhà được sơn màu hồng thậm chí kính cũng có màu hồng nhạt, trước sân thì có một chiếc xe màu hồng, cánh cổng được sơn đen trước kia cũng màu hồng nốt.

Hắn tưởng mình bị ảo giác thế nên kéo Diệt Thanh Vân lại chỉ vào căn nhà đối diện rồi hỏi:

"Muội có thấy nhà hàng xóm của chúng ta có gì lạ không?"

Diệt Thanh Vân đang hối hả cũng đứng hình khi thấy trọn bộ màu hồng của căn nhà đối diện, nàng cũng cùng chung câu hỏi với Diệt Thiên.

Diệp Tuyết thấy hai huynh muội bọn họ nhìn sang thì đã sớm rụt đầu xuống dù cho lớp kính kia chắc chắn họ không thể nhìn xuyên được.