Chương 1: Sợi dây, Tách trà và Cổng Trắng

Dị Giới. Nhân Vật Phụ Và Mạn Châu Sa

Chương 1: Sợi dây, Tách trà và Cổng Trắng

Sáng tác: Tử Nhân Hoa

Một ngày nắng đẹp, trong lúc mọi người đều làm việc thường ngày của họ.
Những người đó đều cố gắng hết mình để đạt được thứ họ muốn.
Người muốn tiền tài, người muốn đàn bà, người muốn nổi tiếng.
Hoặc những thứ giản đơn hơn như một gia đình, sự thanh bình, hoặc một kì nghỉ du lịch…
Nhưng
Lâm Như Hải, một chàng trai 20 tuổi đang sống trong một ngôi nhà 3*12 ổ một huyện nhỏ với cha, mẹ cùng với chị của cậu, đi học ở một trường cao đẳng tầm trung, gương mặt bình thường, học lực bình thường, nói cho gọn thì nếu cậu tốt nghiệp ra trường với một tấm bằng loại khá thì cậu cũng sẽ có một cuộc đời đầy sự bình thường như trên.
Nhưng
"Để xem nào, kiểm tra lần cuối cho chắc ăn. Một sợi dây thừng – check~, thuốc ngủ để trước khi treo cổ uống vào để bớt đau – check, một bức di thư yêu cầu được đốt thành tro và rải ở sông Hàn kèm với không tổ chức đám ma – check~, block facebook vô thời hạn – check~, đoạn ghi âm tâm sự vài lời với gia đình và xin gia đình đừng kể chuyện với lều báo – check~".
Cậu hiện đang ở nhà một mình, cha mẹ cậu thì đi làm, chị thì đi học tới tận tối cả nhà mới ăn cơm cùng nhau. Cậu không phải vì lúc nào cũng cô đơn nên cậu tự sát. Cậu đã quen với điều này từ hồi cậu học lớp 4.
Bị bắt nạt ở trường? Cậu luôn tránh nặng tìm nhẹ và luôn đối xử với mọi người rất có chừng mực nên cậu cũng không có bị tẩy chay hay bắt nạt.
Bị bạn gái đá? Không có bạn gái từ hồi mới sinh ra nên về cơ bản cậu không thể bị bạn gái đá được, với lại cậu luôn khinh bỉ mấy người rãnh rỗi khi tự sát vì mấy chuyện như vậy mỗi khi đọc báo.
Vậy lí do tự sát của Như Hải là gì?
"Haiz. Người ta vẫn thường hát là 20 năm đầu, sung sướng không bao lâu. 20 năm sau trời xanh cao vời vợi. 20 năm cuối là bao vậy mà mình sống mới được 1/3 của bài hát là đã nản không thể chịu nổi rồi, cũng hên là nhờ tờ Vietlott đó nên mình cũng có thể buông gánh sớm chứ không thì mình còn phải tới 2/3 hoặc tận cả bài hát có thể "nghỉ ngơi" được".
Cậu rất ghét nghe tiếng cãi nhau, cậu cảm thấy nó làm màng nhĩ cậu cứ như bị búa tạ đập ở 2 bên vậy. Từ lúc cậu còn nhỏ thì cậu và chị cậu đã phải luôn nghe tiếng cãi vã ầm ỉ của cha mẹ cậu từ những việc lặt vặt đến những chuyện quan trọng nhưng đề tài xung quanh nó vẫn không đổi.
Tiền.
Mọi chuyện đều xoay quanh nó, từ việc làm ăn hay những bữa ăn quá trớn hoặc những món quà sang trọng để tặng họ hàng cha mẹ cậu đều luôn lớn tiếng với nhau về những việc đó.
Rồi lúc lớn chút cậu càng lúc càng hiểu tiền quan trọng cỡ nào và đồng thời cậu cũng nhận ra.
Thế giới này quá chán rồi.
Mọi người muốn chạy theo ước mơ của họ thì cũng cần phải có tiền, càng nhiều thì khả năng thành công càng lớn.
Mà người đã dư tiền rồi thì họ cũng sẽ không dừng lại và mà càng lún sâu hơn nữa, không từ thủ đoạn, càng lúc càng tinh vi hơn.
Vì vài trăm ngàn đồng mà đâm chết nhau?
Vì vài triệu mà rũ bỏ cả bản thân để bán mình?
Vì vài trăm triệu mà đuổi cả người đã sinh ra mình ra ngoài đường để đón Tết trong cái lạnh đầu xuân?
Vì vài tỉ mà rút ruột vật tư để rồi xuất hiện những dự án được cái mã trong vài tháng? Nhà nước thâm hụt ngân sách, dân không có cầu đường để đi cho an toàn.
Vì cái gì? Vì tiền.
Có tiền không có nghĩa là có tất cả, nhưng ta sẽ làm tất cả chỉ để có tiền.
Cậu hiểu tầm quan trọng của nó, cậu hiểu có nó sẽ tốt ra sao nhưng cậu thờ ơ với nó, với cậu thì có nhiều tiền cũng chẳng cầm được khi chết.
Nhưng cậu lo gia đình mình, cha mẹ cậu đã vì tiền học của cậu mà cãi nhau thường xuyên, vào những lúc đó cậu cảm thấy việc mình tồn tại là một gánh nặng của gia đình này.
Nó là lí do duy nhất để giữ lại nghị lực sống của cậu. Kiếm tiền nuôi cha mẹ (và chị nếu bả bị ế) tới lúc cha mẹ cậu "trăm tuổi" thì cậu sẽ tự sát.
Rồi một ngày vận may đã mỉm cười với cậu.
1 tờ Vietlott
25.751.732.000 đồng
Cậu vẫn hay mua để cầu may nhưng không ngờ may mắn lại đến và lớn đến như vậy.
Trong lòng vui vẻ, cậu chạy về nhà, quăng cái balo vào góc tường và bấm máy gọi cho cha cậu
"Alo lão đại ơi~". (Như Hải)
"Gì vậy nhóc?". (Cha Như Hải)
"Cha mẹ về gấp con có chuyện cần nói".
"Chuyện gì mà phải về nhà? Nói qua điện thoại là được rồi. Còn phải buôn bán nữa chứ có phải chơi đâu mà nói làm là làm, nghỉ là nghỉ được". (Cha Như Hải)
"Chuyện liên quan tới tiền bạc đó đại ca à~. Nói không tiện để người khác nghe đâu". (Như Hải)
"Không nói nữa. Con tắt máy đây, nhớ về sớm nha~".
Cậu vừa cười vừa tắt máy, cái cảm giác mà dò số mà thấy 6 số y chang tờ Vietlott cậu mua tới giờ vẫn không thể ngưng cười được
Cậu dĩ nhiên là vui rồi.
"Nhiêu đây tiền là đủ để cha mẹ sống cả đời không lo rồi. Tiền dư nhiều quá rồi, nếu vậy mình chắc khỏi tự sát nhỉ?... Nah có tiền nhiều thì sao chứ, trước xài ít mình không chán giờ nhiều thì cũng chẳng khác gì cả"
Lí do để cậu sống là kiếm tiền cho cha mẹ được hưởng tuổi già an nhàn giờ đây đã được thực hiện nên lí do để sống của cậu gần như không còn.
Nhưng bỗng cậu nhớ ra.
"A~ vậy thì mấy bộ LN, WN rồi còn One Pi*ce, UQ H*lder mình đang dí thành ra vô nghĩa rồi. Mình còn chưa biết cái kết của mấy bộ nó ra sao mà lại chết thì cũng hơi bực à nha"
Cậu vừa nghĩ vừa vò đầu, mà cũng đúng thôi. Bạn đang đọc 1 cuốn sách mà chẳng may đọc giữa chừng lại mất đi thì ai mà chẳng bực
Cậu nằm xuống giường lăn đi lăn lại một hồi rồi đưa ra kết luận:
"Dẹp mạ đi, mấy bộ LN, WN mô típ cũng chỉ có như vậy thôi không coi cũng không sao, còn đợi One Pi*ce hết thì lúc đó mình cũng 80 tuổi rồi, lúc đó khỏi cần tự sát cũng chết."
Cũng khó lòng mong đợi ở những lí do lãng nhách này có thể giữ được cậu…
"Rồi đã quyết định rồi thì tìm cách chết nào ổn nhất nào, Google-sama thẳng tiến~"
Ở trên internet luôn tràn đầy những người rãnh rỗi, họ một ngày không có gì để làm nên họ cứ viết ra những bài viết thuần túy là câu view hoặc giả như là những trào lưu ngu người mà lụm lặt được ở nước khác như trào lưu ngu người The Knife Game Song aka đâm dao ở giữa kẽ tay hoặc là dạy cách để người ta tự sát…, có mấy lần vô tình cậu đọc được một topic tổng hợp cách tự sát ở trong một forum nên giờ cậu lên coi lại để tổng hợp và đúc kết cách tự sát hợp với mình nhất.
Còn kiểu tự sát theo từng bước như The Blue Whale Challenge thì cậu chịu thua rồi
Lí do ư?
Làm theo 50 bước rồi mới tới việc tự sát đó!! Rãnh rỗi quá vậy!! Có tự sát thôi mà cũng màu mè tới cỡ đó ah!! Đã vậy còn phải dùng dao lam vẽ cá voi xanh lên cánh tay nữa!! Có mà đau vãi linh hồn luôn ấy!! Thôi nhá, dẹp luôn nhá!!
Cậu vừa coi vừa chửi cái đứa viết ra cái thử thách này, sau đó cậu chuyển sang viết danh sách những thứ cần phải mua và phải làm để chuẩn bị.
Còn việc lãnh giải thì cha mẹ cậu đã lo rồi nên cậu không cần để ý nó.
Để rồi mọi thứ diễn ra như hiện tại…
"OK! Kiểm tra xong, vậy thì bắt đầu nào~. Đầu tiên thắt dây thừng thành thòng lọng rồi buộc ở nơi chắc chắn".
Cậu dựa vào hướng dẫn buộc dây kèm hình ảnh ở trên mạng để làm theo từng bước "Xỏ qua đây, nối qua kia, xỏ ngược lại, xoắn 5-6 vòng... thành công~, tiếp theo là chọn chỗ để treo dây".
Cậu chọn chỗ phơi quần áo đằng sau nhà vì nó khuất tầm nhìn mọi người với lại tránh cho cha mẹ ám ảnh vì cái nơi mình tự sát.
Mà kiểu gì mà họ chẳng bị ám ảnh khi vừa lãnh giải xong về nhà là thấy con mình bị treo lủng lẳng cơ chứ…
"Treo cao lên chút~. Rồi vậy là đẹp. Tiếp theo là uống thuốc ngủ để lúc treo ít cảm thấy đau một chút".
Nói rồi cậu lấy 1 vỉ Seduxen từ trong túi ra rồi lầm nhẩm
"Mấy viên đây ta~ 1 viên, 3 viên, thôi cả vỉ cho chắc". (Như Hải)
Cậu cầm 5 viên thuốc ngủ trên tay, nốc 1 hơi rồi cầm chai nước đã chuẩn bị sẵn uống ừng ực mấy hớp xong cậu lấy 1 cái ghế cao, đứng lên, tròng cổ vào và đợi, đợi cho thuốc ngấm dần.
"20 tuổi nha, tự sát nha, mình tự hỏi nếu như địa ngục tồn tại thì mình sẽ ở đó bao lâu đây nhỉ? Mà nghe nói lúc sắp chết thì mình có thể thấy cả cuộc đời mình được tua lại như một cuộn phim quay chậm vậy không biết nó---"
Đang nói giữa chừng thì đầu cậu cảm thấy nặng dần, cả cơ thể bỗng tê đi và cơn buồn ngủ kéo đến. Cậu thấy thời điểm đã đúng, cậu dung toàn bộ sức lực còn lại đá phăng cái ghế đi. Dây thắt lại, cả cơ thể giãy dụa nhẹ, cậu liếc nhìn xung quanh
‘Vĩnh biệt nhà, vĩnh biệt nơi đây, con xin lỗi vì đã không cố gắng để sống tiếp, số tiền đó coi như con dùng để trả lại cho cha mẹ phí tổn để nuôi một thằng bất hiếu, bất tài, làm việc không ra hồn như con đi, con thật sự rất mệt, rất mệt với mọi thứ rồi, con chỉ muốn ngủ một giấc---’.
Cậu nhắm mắt lại, cố mỉm cười, cả cơ thể từ từ ngừng giãy dụa.
---
"…Đây là đâu? Hồi nãy là mình đang treo cổ cơ mà? Cái quả đó coi như 100% là chết rồi cơ mà. Chẳng lẽ mình bị mộng du?" (Như Hải)
Cậu nhìn xung quanh nơi mình đứng, một căn phòng nhỏ với 2 cái ghế dựa phong cách tây âu quý phái, ở giữa là một bàn với nét khắc uốn lượn khá tinh xảo, trên bàn là một bộ ấm tử sa mộc mạc và trong có vẻ như vừa được nấu ra.
"Cậu tới rồi à? Lâm Như Hải".
Giọng nói vang lên, cánh cửa mở ra. Đi vào là một đàn ông tầm 40-50 tuổi, mặc bộ đồ linh mục màu đen với những đường viền màu đỏ đan xen nhau, cầm theo cây trượng gỗ đi đến chỗ ghế ngồi.
"Xin mời ngồi, cậu muốn uống trà chứ?"
Người đàn ông rót trà vào 2 chén nhỏ và đưa tay ra hiệu mời ngồi
"Cảm phiền rồi"
Cậu ngồi vào, cầm chung trà, ngửi nhẹ và đưa miệng uống một ngụm nhỏ, nhắm mắt một hồi rồi mở ra, nhìn vào người đàn ông và nói:
"Trà rất được, nhưng xin hỏi ông là ai vậy?"
"Thật vô ý, tôi xin được tự giới thiệu tôi là Benedict, người sẽ dẫn đường cho kiếp sau của cậu".
"Dẫn đường? Ý ông là tôi đã chết rồi à? Mà ông dẫn đường cho tôi tới cõi luân hồi à?"
"Đúng và không. Tôi sẽ cho cậu cơ hội để lựa chọn thế giới mà cậu muốn sống trong khả năng của tôi nhưng vì cậu là người tự sát chứ không phải bị tai nạn hoặc chết già nên việc cậu luân hồi hay nhập xác hoặc xuyên không vào thế giới khác theo kiểu được triệu gọi thì tôi không đảm bảo".
"…Nghe qua có vẻ giống mấy bộ novel fantasy nhỉ? Mà thôi kệ, dẫu sao tôi cũng đã chán ở thế giới cũ rồi nên tôi sẽ sống thử ở thế giới mới giống trong mấy bộ novel coi ra sao".
Một thế giới khác với cậu thì cũng không tệ. Ít nhất thì cậu sẽ được trải nghiệm cái mới
"Cậu đã quyết định rồi thì tốt, vậy thì cậu hãy chọn 1 trong 3 thế giới này đi."
Nói rồi Benedict đưa 2 tay về phía trước, đan hờ 2 tay vào nhau. Một nguồn sáng trắng sữa từ trong lòng bàn tay của ông từ từ sáng lên. Sau đó ông mở 2 tay ra, hình ảnh thông tin về 3 thế giới xuất hiện trước mắt Như Hải.
Nộ Hỏa Trùng Thiên
Nơi mà tu vi quyết định tất cả, vũ lực tranh phong, tiên-nhân-ma tranh đấu, thiên tài địa bảo tranh đoạt, chiến sự bùng nổ, bách tín lầm than, hệ thống tu luyện gồm: Hậu Thiên – Tiên Thiên – Võ Đồ - Võ Vương – Võ Hoàng – Võ Đế - Võ Thánh – Võ Thần – Võ Thiên - … mỗi cảnh giới gồm 9 tầng.
Viễn Siêu Nhân Loại
Nơi mà công nghệ khoa học đạt tới hàng đầu, những bệnh tưởng chừng như không có cách chữa nay đã trở thành vấn đề nhỏ, con người sống thọ hơn. Cùng với sự hỗ trợ của robot trong công nghiệp và gia đình giờ đây con người đã có thể tận hưởng cuộc sống thanh nhàn và thưởng thụ. Từ đó công nghệ Full Dive đã được nghiên cứu và phát triển và thành quả là sự ra đời của "Paradise" game VRMMORPG được đón nhận nhất trong lịch sử công nghiệp game….
Darkest Age
Nằm trong thời kì đen tối của nhân loại, những gia tộc nội đấu, Ma Vương tuyên chiến, quái vật lộng hành, những anh hùng và người đồng hành của họ sát cánh bên nhau chiến đấu chống lại thế lực hắc ám…
Như Hải ngồi đọc thông tin của 3 thế giới một hồi, lẩm nhẩm suy tính:
"Một cái giống truyện chưởng Trung Quốc, cứ luyện rồi vào tàn tích môn phái lượm bảo tàng xong bá, bá xong một hồi đến chỗ khác bị hấp rồi đi lượm bảo tàng tiếp xong rồi bá rồi đi lập hậu cung như mấy thằng ngựa giống có mà đến phát nản. Cái này chưa kể là nếu như mình ko phải nhân vật chính hay phụ mà là vào vai quần chúng nhân dân thì còn khổ hơn nữa. Bọn nó đánh mà kết cục liên lụy toàn là vào đầu mấy người dân thường không mới đau".
"Cái kia thì cứ cả ngày ngồi trong dàn máy thực tế ảo, có vẻ như là lý tưởng với mình nhất. Nhưng mình không thể suốt ngày cắm đầu vào cái full dive suốt cả ngày như vậy được. Mà ngộ nhỡ gia đình ko đủ điều kiện để mua được bộ full dive thì mình còn khổ hơn…".
"Còn một cái thì như mấy quyển fantasy mình thường đọc thì nhân vật phụ và quần chúng có vẻ ổn hơn chút. Quái vật tấn công thì cứ để mấy thằng Anh hùng và đồng bọn nó lo là ổn. Mà nhỡ mình vào vai Anh hùng thì mình… thì mình… chịu, tới trường hợp đó thì tùy tình huống mà xử".
Cậu lẩm nhẩm xong thì nhìn Benedict và hỏi:
"Tôi có thể hỏi một câu không?".
"Cậu cứ hỏi".
"Ở đây có chính sách mua trả không?".
"…Ý cậu là sao?"
"Ý tôi là nếu như tôi chọn thế giới này nhưng bỗng dưng tôi không thích cái cách mình được đến thế giới đó thì tôi có quyền được chọn lại không?"
Benedict ngạc nhiên, nhìn cậu với ánh mắt kì lạ và nói:
"…Cậu là người đầu tiên hỏi tôi câu đó đấy. Mỗi một người đến đây chỉ có thể chọn 1 lần cách mình đến thế giới khác bằng kiểu gì nhưng mà cậu thì khác. Cậu là người tự sát nên quyền chọn lựa không ở nơi cậu, tất cả đều là ngẫu nhiên ngoại trừ việc chọn thế giới".
Benedict không trả lời câu hỏi mà chỉ lặp lại câu vừa nói ban đầu.
Bởi vì ông biết có một cách để chọn lại nhưng việc nói ra cho người khác biết là phạm luật. Chỉ có người bản thân người muốn chọn lại tự nghĩ ra thôi.
Nhưng điều kiện ẩn ấy vô cùng khó có khả năng xảy ra. Trừ khi là người điên hoặc là kẻ chán sống mới có thể kích hoạt được diều kiện ẩn ấy.
"Vậy à…đành vậy. Xin hãy cho tôi đến Darkest Age".
Cậu thở dài thườn thượt, nói với giọng uể oải với Benedict.
"Nếu cậu đã quyết định thế giới mà cậu chọn thì xin cậu đi vào cánh cổng này".
Nói rồi Benedict cầm gậy của mình giơ lên, tích tụ năng lượng trắng sáng ở đầu gậy xong gõ nhẹ xuống nền đất. Rồi sau đó là một cánh cổng trắng hiện ra sau lưng Benedict.
Như Hải đứng dậy, đi tới chỗ cánh cửa nhưng không đi tiếp mà cậu quay đầu lại, nhìn Benedict xong rồi nói:
"Có lẽ tôi sẽ quay lại uống trà với ông tiếp nếu như mọi việc không thuận lợi. Tạm biệt nha Benedict~".
Nói xong cậu không chờ Benedict phản ứng, cậu tiến vào cổng, cổng sáng lóe lên rồi tan biến.
"…Vậy là cậu ta đã biết cách rồi… Hy vọng nhóc Haran không gây khó dễ cho cậu".
Ông lắc đầu cười, nhắm mắt, uống trà và ngồi yên tại đó.