Chương 6: Thịt, thịt và thịt (2).

Dị Giới. Nhân Vật Phụ Và Mạn Châu Sa

Chương 6: Thịt, thịt và thịt (2).

Tác giả: Tử Nhân Hoa
***
"Tất nhiên với nhưng lí do đó thì còn chưa đủ để con làm ra cái hành động giết thầy này. Bác còn nhớ lúc mời con ăn thịt lúc trưa chứ? Bác ngàn lần không nên, vạn lần không nên làm cái trò đó. Vờn con mồi mình đang săn là điều tối kị khi đi săn, bác muốn con ăn khúc thịt nướng đó để được nhìn biểu cảm hưởng thụ trên mặt con. Con biết chứ nhưng-".
Cậu lại nói giữa chừng rồi lại lấy ăn miếng thịt ở trên dĩa, đi đến chỗ nhóm lửa để thêm củi, nhìn xung quanh một hồi mới quay lại đút thịt cho Prey ăn và tiếp tục câu nói dang dở của mình
"-nhưng chắc bác cũng không nghĩ ra là con từng ăn thịt người giống bác rồi đâu nhỉ?"
Nụ cười trên mặt dần thu lại, không khí xung quanh như bị đè nén khiến Prey gần như thở không thông.
Prey không dám nhìn trực diện Saga nữa, ông cúi đầu xuống và nói với giọng hơi run run
"Vậy thịt mà nãy giờ ta đang ăn là-"
"-Là thịt người, giống loại buổi sáng nhưng khác về xuất xứ, bác có biết thịt này đến từ đâu không?"
Nụ cười lại xuất hiện trên mặt cậu, lần này nó lại mang theo vẻ cợt nhả trêu tức càng lúc càng đậm.
Mặt Prey dần bình tĩnh lại, giọng ông cũng ổn định hơn.
"Phần chân còn lại của ta đâu rồi Hailey"
Nói rồi ông lại nhai miếng thịt đang đưa trước mặt ông, lần này ông lại nhai chậm hơn, cảm nhận sâu hơn như đang tự đánh giá về bản thân vậy.
"Không đến nỗi tệ, nhưng việc nêm nếm của nhóc cần cải thiện hơn nữa. Thịt ngon mà không biết cách tẩm ướp thì cũng vứt đi".
Saga nhìn thấy cảnh này hơi khựng lại chút, người đàn ông này bình tĩnh cũng quá nhanh đi, vừa lúc nãy từ hoảng loạn sang run rẩy rồi dần bình tĩnh lại trong thoáng chốc. Khả năng thích ứng tình huống công nhận đáng nể thật.
Cậu vờ như không thấy điểu đó, từ trong nhẫn cậu lại lấy ra một vật đưa trước mặt Prey, tươi cười và nói:
"Haha, mới lần đầu nướng thịt nên con còn non tay lắm, nhưng được bác khen như vậy thì con cũng thấy vui rồi, dẫu sao cũng còn một bàn chân chưa xử lí, bác thử nói coi con nên làm gì với nó đây, hầm, luộc, chưng cách thủy, hay để bác ăn sống cho vui đây?"
Thấy Prey vẫn ngẩn ngơ nhìn bàn chân kia cậu vẫn nói tiếp:
"Giờ thật sự con rất muốn biết, mùi nước hoa nữ tính, nhẫn không gian trạm trổ hình bướm, thịt thì lại mềm chỉ có thể chứng minh một việc là người bác săn được bèo nhất là con gái của nhà giàu ít phải lao động nặng, không lí nào bác có thể săn được được mất người đó, ít nhất là với trình độ này của bác. Mấy người đó cũng không có lí do gì để vào khu rừng này vì không phải là mạo hiểm giả, vậy thì sao bác có thể săn được họ?".
Nếu vậy có khi nào Prey có đồng bọn không? Không hẳn nếu lão có đồng bọn cùng đi săn thì giờ này đã phát hiện ra tụi mình rồi. Vậy lí do gì lão có thể săn được chứ? Mua? Lão không đủ giàu để có thể làm trò bệnh này. Vậy thì chỉ có thể là có người mạnh hơn lão nhiều, săn người rồi tới khu rừng này giết rồi quăng xác ở đây, lão phát hiện và lão đem về ăn và thỉnh thoảng lại tự săn những kẻ không mù mở giống như mình ở trong rừng? Nếu vậy thì cũng quá trùng hợp, mà với tập tính ăn thịt người thì lão đã thành thói quen trong một thời gian dài, vậy đây không phải lần đầu tiên lão ăn thịt từ tên giết người kia để lại. Tên đó ngầm đồng ý cho lão Prey làm điều này nếu không thì lão có thể bị giết bit miệng rồi. Kẻ săn mồi – con mồi – kẻ dọn xác thối, đây có lẽ là hình dung tốt nhất về mối quan hệ này của lão và tên đó.
Lúc này một cuộc tranh luận trong đầu Saga đang xảy ra, một bên nghi vấn, một bên đáp, sự việc như dần sáng tỏ trong đầu cậu nhưng cậu vẫn muốn được xác thực từ Prey vì sự tồn tại của tên kia là cực kì nguy hiểm cho cậu. Việc cậu có thể thắng Prey ngày hôm nay là do may mắn, nếu Prey không bị che mắt và cậu đối đầu với sức khỏe yếu hơn con nít này của cậu chỉ có con đường là bị nuốt vào bụng lão này thôi. Vì vậy cậu cần biết sự tồn tại của tên kia là cỡ nào, nếu có thể thì cậu sẽ đi vòng tránh đi tên đó, năng lực hiện tại của cậu không cho phép cậu làm trò anh hùng ở đây.
Prey không trả lời cậu, nhìn bàn chân của mình ở gần Saga vẫn còn vết đọng lại của máu tươi, thoáng hít thở sâu vào rồi lại hỏi:
"Lúc ở vách núi là cậu cố tình trượt chân xuống dưới?"
Hơi thất vọng khi không được nghe câu trả lời, cậu che dấu đi bằng cách cười và trả lời:
"Yup, con tự biết mặt đối mặt với bác thì con chỉ có một đường chết mà nếu con chỉ im lăng và đi con cũng chết mà nếu con quỳ xuống khóc lóc cầu xin thì kết quả có khi còn tệ hơn nên buộc lợi dung tình huống và địa hình để tấn công bác.
Thiên phú của thợ săn chính là nhanh nhẹn cùng phản xạ, cận chiến hay viễn trình cũng đều có thể nên con buộc phải lợi dụng lúc được kéo lên để ném đất vào mắt bác nhằm khóa tầm nhìn của bác. Mà chỉ tầm nhìn là chưa đủ, con phải tấn công vào cả hai tai của bác để khóa luôn khả năng nghe và giữ thăng bằng của bác rồi mới đánh bất tỉnh bác được. Nhưng bác có muốn biết lí do tại sao con không giết bác không?".
Saga nói ra như thể đang nói với một người thân, giọng cậu vui vẻ, cao vút trong cánh rừng đêm tối đầy sự nguy hiểm có thể đến bất kì lúc nào.
Prey nhìn thấy sự vui cười trên gương mặt cậu khiến ông càng lúc càng không thể hiểu được nhưng ông vẫn phải trả lời:
"Để nhìn thấy sự đau khổ trên mặt của ta?"
Saga nhìn Prey bằng ánh mắt khinh bỉ và nói:
"Con chưa biến thái tới mức đó, đoán lại".
"Muốn ta chỉ cậu cách ra khỏi khu rừng này?".
"Ngay từ đâu con đã có bản đồ với lại con còn biết phân biệt phương hướng bằng cách nhìn mặt trời mà…thậm chí con còn biết bác cố ý dẫn con đi chệch hướng nữa kìa…đoán lại".
"Ngay từ đầu đã biết rồi cơ à…ta chịu thua cậu nói luôn đi"
"Bỏ cuộc sớm vậy~ không vui gì hết~. Câu trả lời là con con muốn biết chỗ ở của bác, lỡ bác chết rồi mà để không căn nhà thì uổng lắm nên với tinh thần tiết kiệm nên con muốn qua nhà bác ở luôn cho tiện".
"Thẳng thắn thật…nhưng cậu nghĩ ta sẽ nói cho người giết mình điều hắn muốn biết nhất à?".
"Là người thầy, thì bác nên cho mọi thứ tốt nhất nhất cho học trò của mình, là thợ săn, bác nên ủng hộ cho người có tinh thần tận dụng mọi thứ từ môi trường, kẻ địch và con mồi. Là kẻ giết người rồi ăn thịt, bác nên cảm thấy cắn rứt lương tâm khi có ý định ăn thịt đứa học trò đầu tiên của mình, rồi cảm thấy thất bại khi bị cắn ngược lại. Nhiêu lí do đó đủ chưa?".
"Nghe có vẻ hợp lí…nhưng câu trả lời của ta vẫn là không".
Saga vò đầu, làm dáng vẻ bối rối hết sức có thể, đi qua đi lại làm bộ dáng suy tư. Hồi sau cậu với quay lại nói:
"Được rồi con thỏa hiệp, con sẽ không giết bác, khuyến mãi luôn dĩa thịt bắp chân của bác và cây gậy chống chân cho bác luôn, thấy vậy được chưa?".
"Sao ta có thể tin cậu không lật lọng lừa ta cơ chứ?"
Đánh động rồi, Saga cười thầm trong lòng và nói tiếp:
"Cho con xin đi, nếu muốn lấy được vị trí nhà bác bằng vũ lực thì con đã làm từ nãy rồi. Nể bác là người thầy đầu tiên của con nên con mới không tra tấn bác để lấy thông tin đó. Nếu còn không chịu thì con cũng đành dùng cách đó thôi…".
Lựa chọn giữa cơ hội được sống và bị tra tấn đến chết. Nếu không phải là kẻ ngu thì lựa chọn được sống là tốt nhất. Prey dĩ nhiên cũng không phải kẻ ngu nhưng ông vẫn chưa tin lắm nên ông nói:
"Thề đi, thề không được giết ta thì ta sẽ tin cậu"
Cái này là tự khích lệ tinh thân đây mà, cậu thành thật đưa tay lên và thề:
"Tôi, Hailey đây xin thề, nếu tôi mà giết Prey sẽ bị 72 con quỷ của Solomon nguyền rủa, thân thể mục rữa, đầu óc điên khùng và hàng vạn con quỷ xé xác. Vậy đủ chưa hả bác Prey"
Như được tiêm liều thuốc tinh thần, Prey gật đầu và nói:
"Cậu có bản đồ không?".
Saga lấy bản đồ từ trong túi vải của mình đưa trước mặt Prey, tấm bản đồ cũng khá rõ ràng, phân bố độ cao và sông ngòi, núi đều được vẽ ra chi tiết, Prey đánh dấu một điểm trên bản đồ của Saga và nói:
"Đó là vị trí nhà của ta, hi vọng cậu nói được làm được".
Cậu nhìn nơi trên bản đồ được đánh dấu, hơi hài lòng và nói Prey
"Con cũng hi vọng chỗ trên đó của bác là nói thật chứ không phải là nơi tập trung của tụi goblin hay quái rank B hoặc bọn giết người đang ở đó là được".
Prey hơi ngây người chút nhưng rất nhanh ông hồi phục lại nói:
"Ta chứ không phải cậu, nếu cậu không tin cậu có thể không đến".
"Vậy bác tin nếu nó không phải thật thì bác có thể không cần phải sống nữa không?"
Thấy ánh mắt cậu lạnh dần, Prey hoảng hốt vội nói:
"Ta đảm bảo chỗ ta đánh dấu chính là vị trí nhà của ta. Cậu chỉ cần đi theo nơi bản đồ đánh dấu thì chắc chắn cậu sẽ tìm ra".
"Vậy tên giết người hàng loạt cũng gần đó phải chứ? Kẻ mà giết cô gái để bác ăn ấy?".
Mặt Prey tái dần đi, người hơi run run, không dám nhìn thẳng vào Saga mà chỉ nhìn xuống đất mà nói
"Ta không biết cậu nói gì cả! Thịt đó là do ta săn mà có!"
Saga cũng không cãi lại, chỉ cần những biểu hiện trên người Prey là đủ để chứng thực suy luận của cậu rồi:
"Bác nói đúng lắm, có khi là do con hiểu lầm. Vì bác đã thực hiện hứa hẹn của mình rồi vậy thì giờ tới con thực hiện lời hứa của mình".
Cậu đặt cây gậy và dĩa thịt gần cho Prey đang bị cột và nhìn lên bầu trời. Ánh sáng của ngày mới đã dần rạng lên:
"Cũng gần sáng rồi, chắc con cũng còn một ít thời giờ để nói chuyện với bác nên con sẽ ngồi ở đây. Nói chuyện như một người thầy với một học trò lần cuối. Trước khi con đi con muốn hỏi thầy vài thứ".
"Hỏi gì?".
"Cái tên gần chỗ thầy ở á, hắn cấp mấy, nghề của hắn là gì với những kĩ năng mà hắn có thể có thầy có thể nói cho biết không?".
"…*Sigh* ta cũng không rõ cấp độ của hắn nhưng ta có thể đoán ra ít nhất là lv40 trở lên vì những người mà hắn săn được đều là những người dưới cấp độ đó, nghề nghiệp thì có thể là thuộc sát thủ hay đạo tặc ta cũng không rõ lắm, kĩ năng của hắn ta cũng không rõ…"
"Vậy thầy cấp độ mấy?
"Ta lv32, nếu không phải vì bị cậu ném cát vào mắt thì cậu đã vào bụng của ta từ lâu rồi"
"Nhưng rất tiếc điều đó không xảy ra".
"Lẽ ra ta nên giết cậu ngay khi vừa mới gặp".
"Yup, thầy nên làm như vậy".
"Cậu từng ăn qua thịt người?"
"…cũng qua lâu rồi…"
"Nhưng cậu đã ăn lại"
"Yup, vì cái mạng của mình và vì muốn thấy khuôn mặt của thầy ra sao khi thấy đứa học trò đầu tiên, mới nhận trong ngày đã lừa mình và ăn thịt mình ra sao nên con mới làm vậy thôi…"
"Thấy vui không?"
"Nah, muốn thấy thầy với khuôn mặt giận giữ và tuyệt vọng mà thầy không chịu phối hợp gì cả"
"Miếng thịt đầu tiên cậu từng ăn là vào lúc mấy tuổi?"
Cậu hơi sững lại, nhìn Prey với ánh mắt kì lạ xong lại nhìn bầu trời:
"…trời sáng rồi, đã tới lúc con phải đi rồi của mình nhưng trước đó~".
Giọng Saga kéo dài khi cậu lấy miếng vải nhét vào miệng Prey, mặc cho ông giẫy giụa ra sao nhưng cậu vẫn cười tươi với nét mặt hồn nhiên và trên tay là một viên đá:
"-thầy phải ngủ trước cái đã, chúc thầy ngủ ngon nha. Sau khi thầy tỉnh dậy sẽ có một "bất ngờ" cực lớn dành cho thầy đấy".
*BỘP!* *BỘP! *BỘp!* *Bộp!* *bộp!* *---!* *--!* *-!* *! *
Tiếng động nhẹ vang trong rừng nhỏ dần theo tiếng gió…