Chương 4: Trở lại, Thợ săn và Con mồi (2)

Dị Giới. Nhân Vật Phụ Và Mạn Châu Sa

Chương 4: Trở lại, Thợ săn và Con mồi (2)

Tác giả: Tử Nhân Hoa
***
Vì tránh làm phiền người đàn ông nên cậu đi nhẹ nhàng, vòng qua chỗ ông đó để tiếp tục đi. Nhưng chưa đi được mấy bước thì người đàn ông lại lên tiếng:
"Cậu trai trẻ à, sao cậu lại tới khu rừng này? Khu rừng này rất nguy hiểm cậu không biết sao?".
Giọng ông hơi trầm, không quá khó nghe, mang đến cảm giác khá thân thiết và gần gũi.
"A, là do con bị lạc đó bác, xin cho hỏi thị trấn Rivet đi hướng nào vậy bác?".
Saga tiến tới chỗ người đàn ông, lễ phép trả lời câu hỏi, cậu không định làm phiền nhưng nếu như ông ấy đã bắt chuyện thì cậu cũng thuận theo mà hỏi đường.
"Thị trấn Rivet à… Cách đây tầm chừng 3 ngày đi đường lận, đi lạc gì mà đi sâu dữ vậy, mà cậu có mang theo lương thực đầy đủ không?"
Người đàn ông nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên. Đi lạc kiểu gì mà mà có thể đi sâu tới tận đây, đã vậy trên người còn không mang theo đồ phòng vệ nữa.
"Ha ha… ban đầu cháu định vào rừng để hái thảo dược đem về bán lấy tiền thôi nhưng đi một hồi mới nhận ra là mình bị lạc. Lương thực chắc cũng đủ trong 3 ngày nên chắc không sao".
"Thật sự là hái thảo dược sao? Vết hằn trên cổ cậu không giống với "hái thảo dược" cho lắm, đã vậy trên người cậu còn không mang theo dụng cụ chuyên dùng để chứa thảo dược nữa".
Người đàn ông nhìn cậu với ánh mắt thâm thúy, quan sát một lượt cả người Saga từ trên xuống dưới và nói với giọng châm chọc.
Bị người đàn ông này quan sát, cậu cảm giác cả người đều bị một đợt gió lạnh thổi qua làm cả người căng cứng. Cậu hít sâu, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông và nói:
"Đã bác nhận ra thì con cũng không giấu, con vào chỗ này ban đầu định tự sát. Nhưng khi đang treo cổ thì dây thừng bị đứt nên trên cổ có dấu hằn này, thoát chết được một lần làm con bỗng dưng quý tánh mạng của mình hơn và quyết định quay về nhà sống một cuộc đời mới nhưng vì lúc đầu cứ đi mà không để ý nên con thành ra bị lạc đường rồi…".
Cậu nói hết 90% là sự thật, chỉ có phần "quý tánh mạng" và phần cậu nhập xác là cậu giấu đi mà thôi.
"Thật tình mà… tuổi trẻ mà đã nghĩ quẫn rồi. Cha mẹ của cậu đâu mà không lo cho cậu".
Người đàn ông nhìn cậu với ánh mắt cảm thông, nhưng trong đó còn giấu một chút gì đó, chợt lóe lên rồi biến mất.
Cậu nhìn thấy ánh mắt ấy, cảm xúc trong lòng bỗng dưng chợt động, như háo hức, như cồn cào, như một thứ cậu đã mất từ lâu nhưng bỗng dưng chợt quay về vậy. Cậu đè nén nó lại và tiếp tục nói:
"Cha mẹ cháu đã mất lâu rồi, cháu chỉ còn một người bác trong thị trấn thôi, họ cũng chỉ về quan hệ huyết thống nên mới chăm lo thoáng cho cháu thôi".
Cậu trả lời với giọng thổn thức, như là câu hỏi đã chạm sâu vào vết thương lòng của cậu.
"Thật đáng thương, đường từ đây về thị trấn Rivet còn xa mà nguy hiểm thì nhiều lắm. Ta tạm thời cũng không có việc gì làm nên thôi, cậu cứ đi theo ta, để ta dẫn cậu ra rừng".
"Thật là quá tốt rồi, thật sự cảm ơn bác nhiều lắm".
Cậu nhìn người đàn ông và cười nói.
Người đàn ông sau khi tách xong từng bộ phận của con nai xong, đặt tay vào từng bộ phận ấy, trong chớp mắt những bộ phận ấy đã biến mất không chút dấu vết.
"Whoa! Bác có nhẫn trữ vật luôn cơ ah! Một chiếc nhẫn rẻ nhất cũng tầm 500 vàng lận cơ đó!".
Nhẫn trữ vật là dạng trang sức có đính kèm 1 viên không gian thạch và phong ấn trong nó là ma pháp không gian có tác dụng tạo ra một không gian có thể chứa đồ vật, giá cả tùy theo chất liệu của nhẫn, độ tinh khiết của không gian thạch và cấp độ ma pháp của ma pháp không gian và ma pháp ấn kí để bảo vệ chủ nhân khỏi bị mất cắp nên thông thường 1 chiếc nhẫn trữ vật tệ nhất cũng là 500 vàng mà không gian chứa cũng chỉ là một lập thể 10*10*10 mét bên trong.
Nhưng dù vậy thì chất lượng vẫn tốt hơn nhiều với túi trữ vật, túi trữ vật thì do dùng vải tinh luyện và phủ lên 1 lớp bột có chứa lượng không gian thạch cực nhỏ nên khả năng chứa cũng thấp hơn, khả năng sụp đổ không gian do túi ma pháp bị mất đi lớp bột và ma pháp không gian cũng khá lớn nên giá chúng cũng khá phải chăng với giá tầm chừng từ 10-50 vàng tùy chất lượng và kích thước của túi.
Cậu ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn trên tay người đàn ông này. Chiếc nhẫn màu bạch kim, được khắc chìm lên nó là 2 con bướm 2 bên vờn quanh viên đá màu tím huyền ảo, giản dị nhưng tinh xảo, vô cùng hợp với những cô gái xinh đẹp quý tộc.
Nhưng sao nó lại ở trong tay một người thợ săn quanh năm sống trong rừng cơ chứ?
"Chiếc nhẫn này à. Đây là di vật mẹ ta để lại. Mẹ ta từng là một quý tộc nhưng vì đem lòng yêu một người thợ săn nên đã bị gia tộc đuổi đi và bà phải sống với cha ta trong rừng này tới khi cả 2 an nghỉ".
Ông trả lời cậu với cậu như kể 1 câu truyện cũ từ rất lâu rồi.
"Xin lỗi vì đã nói nhiều".
Saga nói với giọng thành khẩn, còn nội tâm cậu nghĩ gì thì không ai biết được.
"Không có gì đâu, mọi chuyện giờ là quá khứ rồi. Giờ cũng bắt đầu đi thôi. Mà trước khi đi cũng phải giới thiệu tên nhau trước cái nhỉ. Tên của ta là Prey, thợ săn. Vậy còn cậu?".
Prey giới thiệu tên mình, tiến lại gần Saga và đưa tay ra.
"Tên của con là Hailey, không nghề nghiệp, làm phiền bác quan tâm con trong chuyến đi này".
Cậu cũng bắt chước theo Prey mà tự giới thiệu về bản thân và bắt tay Prey, trong lúc bắt tay thì ngửi thoang thoảng được mùi bắt nguồn từ trên người Prey. Một mùi vô cùng ấn tượng mà kiếp trước cậu từng ngửi thấy, nhưng nghĩ mãi không nhớ ra được là mùi gì.
"Tốt lắm Hailey, vậy bắt đầu đi thôi".
Ông đặt con dao lột da thú vào bên hông trái, bắt đầu nhìn xung quanh để định hướng rồi cất bước đi.
"Bác Prey thường hay săn thú trong khu rừng này à?"
"Nghề cha truyền con nối thôi. Ta thường săn thú và hái thảo dược trong khu rừng này, số da thú và thịt không dùng thì ta xuống thị trấn bán để đổi lấy đồ dùng sinh hoạt".
"Vậy bác có săn goblin không? Nghe nói nội thạch có quái thú giá trị so với thịt da động vật nhiều hơn đó".
Cũng giống như trong nhiều quyển tiểu thuyết khác, Goblin là chủng quái quái vật sống theo đàn. Bọn chúng khá là nhỏ con với chiều cao tầm một mét, nặng 21~25kg, Tốc độ di chuyển cao, tấn công theo nhóm từ 4-9 con nhưng khá là yếu ớt. Bọn chúng thường là mục tiêu luyện tập của các đoàn đội mạo hiểm giả mới vào nghề nhưng cho dù là vậy thì với sự tinh lanh và xảo quyệt thì bọn chúng vẫn là mục tiêu vô cùng nguy hiểm nếu như chủ quan.
Nội thạch thì chỉ có xuất hiện trong người của quái vật. Tác dụng cũng khá là rộng trong nhiều lĩnh vực từ rèn đúc cho đến cường hóa, y dược và phòng vệ cho nên giá của chúng cũng khá là cao.
"Cậu nghĩ gì trong đầu vậy? Chúng thường đi theo đàn, chỉ cần nó phát hiện ra con người là chúng sẽ ra tiếng gọi chói tai và chỉ sau vài phút là đồng bọn kéo đến hơn cả chục con. Có chia xác ta ra cũng chẳng đủ cho bọn nó ăn nữa kìa".
"Vậy à…".
Cậu im lặng và tiếp tục đi theo Prey.
Đi khi đi gần đến 1 đoạn dốc thì Prey bỗng dưng ra hiệu dừng lại.
"Phía trước bên phải phía bên bụi xuất hiện một con nai, cậu ở đây đợi chút. Ta đi chút quay lại".
Nói rồi Prey khom người bước nhẹ dọc theo bụi rậm, lẫn vào trong bụi cây.
Khi thấy Prey đi rồi thì cậu bắt đầu núp vào sau một gốc cây, lấy từ trong người ra một viên đá to cỡ bàn tay mà cậu vừa nhặt lúc ban đầu bỏ vào túi quần sau bên phải của mình rồi ngồi yên đợi.
Chừng 10 phút sau cậu nghe được tiếng la thất thanh của con nai, cậu đi theo hướng phát ra tiếng la ấy và gặp được Prey.
"Whoa! Con nai bự quá! Bác làm sao săn được hay vậy?".
Trước mặt cậu là một con Nai Sừng Tấm cao khoảng 2m5 với cặp sừng đồ sộ đang nằm gục xuống đất với 5-6 mũi tên khắp từ thân tới đầu và dưới chân còn bị kẹp bởi 1 cái bẫy gấu.
"Cũng không có gì là khó cả. Gần như khắp khu rừng này đều có bẫy của ta. Chỉ cần nó chạm vào bẫy là coi như nó chết chắc".
Prey nói như không có gì là to tác nhưng khi cậu nhìn vào mắt ông thì cậu có thấy được sự tự hào và thích ý trong mắt của ông.
"Bác quá khiêm tốn rồi. Với tài bắn cung và đặt bẫy điêu luyện như vậy thì bác nên tham gia vào một đoàn Mạo Hiểm Giả cấp cao để được mọi người biết đến bác mới đúng. Giá như con học được 1 phần của bác thì con đã không phải khổ sở như vậy rồi".
Dẫu sao thì nịnh vài câu cũng không mất miếng thịt nào, đã vậy còn có thể làm cho Prey vui vẻ mà chỉ dạy cho cậu cách săn thú thì ngu gì mà không nịnh cơ chứ.
"Hừ, ai mà thèm làm Mạo Hiểm Giả cơ chứ, vừa nguy hiểm vừa phải chia đều chiến lợi phẩm, ta đây thì săn 1 con thì được 1 con không cần phải chia với ai cả đã vậy giờ giấc sinh hoạt còn tự do, thích thì đi săn không thì đi ngủ, chẳng lo ai quấy rầy cả".
Prey khịt mũi coi thường mà nói, miệng thì vẫn nhếch lên, lông mày thì giãn ra không dấu được sự vui vẻ của ông.
"Dạ, bác nói đúng, tự do làm theo ý mình vẫn là tốt nhất".
Cậu gật đầu lia lịa đồng ý với Prey
"Cậu biết là tốt rồi. Mà cậu có muốn ta dạy cậu kĩ năng săn thú không? Dẫu sao cậu còn trẻ, cần phải kiếm một công việc gì đó để sinh sống chứ".
"Thật sao? Bác sẽ dạy con sao? Con cảm ơn bác nhiều lắm".
Cậu nói với giọng run run, mắt thì long lanh nước mắt như cảm động sắp khóc tới nơi.
"Rồi rồi, lại đây, đầu tiên ta sẽ dạy cậu cách lột da và phân tách con mồi trước. Đầu tiên là phải cầm con dao như này… rồi lại như vậy…"
Prey vừa nói vừa cầm con dao rạch 1 đường dài ở bụng. Máu cùng ruột của con nai trào hết ra ngoài. Sau đó từ phần bụng ông bắt đầu lia dao theo từng thớ thịt để tách da và thịt ra. Saga nhìn một hồi mà cảm thấy nhợn cả người lên. Cậu kìm chế cơn buồn nôn lại và nhìn Prey, ông nói trong khi tách những phần nội tạng trong cơ thể con nai ra.
"Phần ruột con nai có thể bỏ ra, những phần còn bên trong nó ăn đều rất ngon nếu cậu nấu đúng cách. Phần sừng của nó có thể nghiền làm thuốc để uống và thịt thì ta không cần nói thêm về tác dụng rồi, có thể lần đầu cậu nhìn không quen nhưng sau vài lần thì sẽ khá hơn.
Xử lí xong con nai, ông đào đất đem phần ruột cùng những thứ không dùng khác đem chôn ở gốc cây, lấy đất và lá xung quanh phủ lên mặt đất bị dính máu khi phân tách con nai. Xong hết rồi ông quay lại nói.
"Để tránh những loài săn mồi tiếp cận. Khi phân tách xong con vật cậu phải xử lí khu vực xung quanh để bọn chúng lần theo mùi máu tới đây. Những gì ta vừa nói cậu nắm được mấy phần rồi?".
Nhìn khuôn mặt hơi tái đi của Saga, ông lắc đầu và hỏi, với tình trạng này thì giỏi nhất cậu ta cũng chỉ nắm được 2 phần là giỏi lắm rồi.
"Những gì mà bác vừa nói với lúc bác làm con đã nắm hết rồi. Chút nếu có săn được con nào để con thử thoáng một chút".
Cậu trả lời Prey với giọng khá bình tĩnh nhưng trong lòng cậu thì vô cùng ngạc nhiên với khả năng này của mình. Lúc trước mình nổi tiếng là làm trước quên sau, học 1 quên 2 và lên 1 lớp thì kiến thức lúc trước trả lại hết cho thầy cô vậy mà giờ đây cậu vừa nhớ rõ từng động tác tay và thông tin lúc trước Prey đã nói cho cậu.
‘Có lẽ đây là tác dụng của Blessing "Nhà Hiền Triết", tăng cường khả năng tiếp thu thông tin, mà đây cũng chỉ là phát hiện ban đầu của mình, còn những công dụng khác về sau mình phải tìm hiểu kĩ hơn mới được’.
Cậu vô cùng mong đợi về 3 Blessing ẩn này của mình, nếu như 3 Blessing ẩn của cậu đều vô cùng tốt thì tương lai về sau của cậu cũng sẽ ổn hơn, ít nhất khi về lại gia tộc cũng bớt kiêng kị những họ hàng luôn muốn đẩy mình vào chỗ chết hơn.
Prey nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên, lúc vừa nghe cậu nói thì ông vô cùng bực vì cho rằng cậu đã không biết gì mà còn sĩ diện, không tiếp thu, nhưng khi nhìn vào mắt cậu, ông không thấy được sự rụt rè và giấu diếm như những kẻ nói khoác khác hay có mà thay vào đó là ánh mắt tự tin nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay như đã từng làm việc đó hơn hàng trăm hàng ngàn lần vậy.
"Tự tin lắm, chút nữa ta để cậu làm thử 1 con xem coi cậu còn dám mạnh miệng như vậy không".
Prey cười cười cất con dao lại, định vị chút rồi bắt đầu đi tiếp.
Cả 2 im lặng đi trong rừng trong suốt 2 tiếng, đến giữa trưa mới dừng lại nghỉ ngơi.
Prey lấy đá lửa từ trong nhẫn không gian ra và tạo lửa để nướng thịt.
"Cậu coi như tốt số lắm đó Hailey, vì cậu là học trò đầu tiên của tôi nên tôi mới cho cậu nướng cho cậu miếng thịt này, chứ bình thường thì tôi không bao giờ đem bán hoặc chia sẻ cho ai ăn đâu"
Ông lấy một khúc thịt ra và nói, Saga nhìn khúc thịt đỏ lòm, trông khá mềm, vì đã lột phần da nên cậu không biết nó là của động vật nào nhưng hình dáng thì nó giống như là thịt bắp đùi vậy mặc dù nó hơi nhỏ một chút.
Saga hít một hơi thật sâu, mùi máu của khúc thịt xông thẳng vào trong khoang mũi cậu, cậu nhắm mắt lại, lông mày hơi nhăn vì dường như cậu vừa nhớ ra một thứ đã từng chôn vùi rất sâu trong tâm trí cậu, một kí ức cậu vĩnh viễn không muốn nhớ lại.