Chương 13: Sống Chung

Đế Long Nhị Thứ Nguyên

Chương 13: Sống Chung

Tọa lạc ở phía bắc Liên Hải vùng biển có một hồ nước ngọt rộng lớn được xây dựng ở ngay trên mặt biển.


Và bên trong hồ nước ngọt này có một mảnh đất nhân tạo được xây ở chính giữa trung tâm hồ, trên đó tồn tại một khối kiến trúc đồ sộ, tráng lệ và cực kì hào nhoáng.


Nơi này, chính là lâu đài Moritzburg – niềm tự hào của khu đô thị. Một lâu đài được xếp vào top 10 lâu đài đẹp nhất đế quốc


Lâu đài Moritzburg chia thành ba mảnh đất lớp được nối với nhau bằng một cây cầu bằng cẩm thạch, điêu khắc một cách rất tinh vi


Ở khu đất đầu tiên cho xây dựng một cánh cửa lớn làm bằng bạch kim nguyên chất với bốn tháp canh xung quanh. Bốn tháp canh này được xây dựng hoàn toàn bằng linh năng thạch cực kì bền chắc, có thể chịu được một đoàn toàn lực của Dẫn Nguyên Cảnh cường giả.


Khu đất thứ hai là một tòa lâu đài nguy nga, cổ kính. Với lối xây dựng hoàn toàn như lâu đài Moritzburg ở địa cầu, chỉ khác là Moritzburg được xây dựng không phải bằng đá thường mà bằng hải tinh thạch, một loại đá quý tồn tại ở một tiểu hành tinh bên ngoài vũ trụ.


Hải tinh thạch có đặc tính phản đòn vì thế bất kì ai muốn dùng linh lực phá hủy Moritzburg cũng phải suy xét tới việc mình sẽ hứng chịu lại 100% sát thương mà mình gây ra.


Khu đất cuối cùng là khu vực đỗ, đáp của phi thuyền và máy bay. Ngoài ra bên cạnh khu đất còn có một cảng biển nhỏ, là bến đỗ cho tàu thuyền khi tiến vào Moritzburg.

Đặc biệt, ở trung tâm khu đất này, một ngọn tháp canh dài ba trăm mét thẳng đứng lên không. Trên đỉnh ngọn tháp có gắn một viên kim cương khổng lồ. Từ viên kim cương, một nguồn linh lực vô cùng mạnh mẽ không ngừng khếch tán ra xung quanh. Bao bọc lấy cả hồ nước ngọt như một tấm màng bảo vệ vậy.


Lâu đài Moritzburg, ba người Nguyễn Tuấn Long bị vẻ hoành tráng của lâu đài làm cho rung động.


Nhìn từ bên ngoài đã khiến ba người than thở không thôi, thế nhưng khi tiến vào trong bọn họ mới biết lâu đài này xa hoa, hiện đại như thế nào?.


Bước vào bên trong lâu đài, bọn họ cảm tượng như là bước vào một thế giới khác vậy, choáng ngợp đã không còn hình dung cảm tình của bọn họ lúc này


Có lẽ, trong hai người chỉ có Nguyễn Tuấn Long là tỉnh táo nhất. Dù sao hắn cũng gặp những khối kiến trúc còn tráng lệ hơn thế này nhiều


Bên cạnh ba người, Nam Cung Phong mặt mày hớn hở đi theo, không ngừng hướng về phía bọn họ giới thiệu về lâu đài


" Long thiếu. không biết tòa lâu đài này có làm ngài hài lòng" Đi tới phòng khách, chủ khách an tọa, Nam Cung Phong cười híp mắt nói ra


" Rất hài lòng. Ok, tòa lâu đài này ta sẽ mua, giá cả không thành vấn đế"


Nguyễn Tuấn Long gật đầu trả lời


Lâu đài Moritzburg khiến Nguyễn Tuấn Long cực kì thỏa mãn, một phần là Moritzburg là lâu đài mà hắn quen từ kiếp trước, một phần là do sự sang trọng trong kiến trúc, mạnh mẽ trong khâu phòng thủ để hắn tán thưởng không thôi.


Nghe thế, Nam Cung Phong khuôn mặt trở lên kích động vô cùng, trong lòng không giấu được sự kinh hỉ. Thân thể bởi vì quá hưng phấn mà trở nên run rẩy


Lôi từ trong ngực ra một cái Ipad. Hắn đưa cho Nguyễn Tuấn Long, run run nói


" Long thiếu. Tất cả là 300 tỷ linh tệ. Chỉ cần ngài kí tờ giấy này, tòa lâu đài này liền là chủ sở hữu của ngài"


" Cái gì! 300tỷ linh tệ. Điều này… quá đắt đi"


Nguyễn Tuấn Long chưa kịp lên tiếng thì Marina đã kinh hô. 300 tỷ linh tệ? trời ạ, con số này không phải quá nghịch thiên đi. Từ bé đến giờ, nàng chưa từng nhìn thấy một con số lớn như vậy ah


" Vị tiểu thư này không biết đó thôi. 300 tỷ linh tệ là mua đứt tòa nhà này, có nghĩa là từ này nơi này thuộc về Long thiếu. Chỉ cần ngài không tổ chức càng hành vi phản động thì Long thiếu làm gì đều sẽ không bị pháp luật động tới


Ngoài ra, Long thiếu có thể được tổ chức một đôi quân khoảng 200 người bảo vệ lâu đài. Có thể trang bị hệ thống vũ khí


Nói đơn giản, nơi này chính là lãnh địa của ngài, không còn thuộc quyền sở hữu quốc gia" Nam Cung Phong nói ra, âm thanh mang theo một vẻ cảm thán


Marina ngốc, nàng hoàn toàn không thể tin được những gì Nam Cung Phong nói. Nàng vô thức nói ra


" Đây… đây là thật chứ?"


" Mặc dù khó tin, nhưng đó là sự thật" Nam Cung Phong cười khổ. Lúc nghe được cái tin này, hắn cũng có vẻ mặt như Marina, thật sự là chấn động vô cùng


Phải biết, Chân Long Đế Quốc từ khi thành lập tới nay vẫn nội chiến liên miên, đặc biệt là sau khi Viêm Tộc lên nắm quyền, dùng chính sách độc tài gây nên bất mãn cho các tộc khác.


Mấy năm nay, ở đâu trên đế quốc cũng là biểu tình, thậm chí là nổi dậy đấu tranh.
Việc cho người dân có thể sở hữu một lãnh địa riêng ở trong đế quốc thật không khác gì đang nuôi ong tay áo, tạo điều kiện cho các tộc khác tạo phản ah


Trong mấy người, chỉ có Akitsu cùng Nguyễn Tuấn Long là vẫn bình thường.


Akitsu thì không biết nhiều về thế giới bên ngoài, còn Nguyễn Tuấn Long, hắn hoàn toàn đoán được lý do tại sao đế quốc lại làm vậy


Ở trên Ipad ấn xuống, sau đó lấy ra một tấm ATM mạ kim cương, Nguyễn Tuấn Long đưa cho Nam Cung Phong nói


" Trong thẻ này có 300 tỷ linh tệ.Ngươi cầm lấy"


Tiếp nhận tấm thẻ trong tay Nguyễn Tuấn Long, Nam Cung Phong nâng niu nó còn hơn cả báu vật. Hắn cẩn thận cất tấm thể vào trong túi, sau đó đứng lên cười nói


" Long thiếu. Xin chúc mừng, ngài hiện tại đã là chủ nhân của nơi này"


" Ha…ha, cảm ơn Phong quản lý"

*************
Nam Cung Phong rời khỏi, Marina ánh mắt chăm chú nhìn Nguyễn Tuấn Long từ đầu tới chân, giống như muốn nhìn thấu hắn vậy


300 tỷ linh tệ ah! Không phải 30 linh tệ hay 300 linh tệ mà là 300 tỷ linh tệ ah.


Một con số lớn tới nỗi nàng không dám tưởng tượng ra vậy mà thiếu niên này lại không chớp mắt vứt đi. Thật sự khiến nàng chấn động thật sâu


" Long – kun. Thật không biết ngươi có phải là Việt tộc không ah! Từ bao giờ Việt tộc lại nhiều tiền tới vậy" Marina cảm thán,bỗng nàng hai tay ôm miệng, ánh mắt tràn ngập áy náy nhìn Nguyễn Tuấn Long nói


" Xin… xin lỗi. Ta không cố ý nói vậy"


" Không sao đâu!? Ta cũng không để ý. Ngươi cứ coi như ta là một dị số đi"


Nguyễn Tuấn Long phất tay, một bộ không chút nào để lời nói của Marina vào lòng. Chỉ là ánh mắt hắn lóe lên một tia sát cơ cho thấy nội tâm hắn cũng không bình tĩnh


Như là muốn thay đổi chủ đề, Nguyễn Tuấn Long cười nói


" Marina nè. Ngươi chưa có chỗ ở phải không? Nếu không ngươi tới đây sinh sống đi"


" Chuyện này, có vẻ không thích hợp ah?" Marina một bộ không có ý tứ nói. Trong lòng thì lại mười phần ngượng ngùng. Hắn đây là muốn mình sống chung sao? Chẳng lẽ hắn coi trong mình? Ai da, Marina, ngươi nói gì vậy?


Nhìn Marina bởi vì xấu hổ mà khuôn mặt đỏ ửng, tràn đầy một vẻ đáng yêu. Nguyễn Tuấn Long thầm than cô nàng này da mặt thật mỏng đó


" Ngươi có vẻ hiểu sai ý ta ah. Ta muốn thuê ngươi làm hầu gái, quản lý nơi này ah. Nếu như may mắn trúng tuyển, ta cũng có thể mỗi ngày có bạn cùng đến trường. Yên tâm, tiền lương ta sẽ trả rất hậu hĩnh"


Nguyễn Tuấn Long tùy ý biên ra một lý do.


Mà quả thật, hắn cũng đang cân nhắc có nên thuê người hầu không. Dù sao nơi này có mình hắn với Akistu sinh sống, cảm giác có hơi cô độc ah


Cơ mà nói thế nào thì nói, hắn mục tiêu chính là muốn Marina sống chung. Còn việc để nàng làm hầu gái, cũng chỉ là nhất cữ lưỡng tiện mà thôi


Nghe thế, Marina thở ra một hơi. Nhưng không biết tại sao, nghe Nguyễn Tuấn Long nói vậy, trong lòng nàng lại một hồi mất mát


" Không biết ý Marina chan thế nào?" Nguyễn Tuấn Long ngồi trên ghế salon, ngẩng đầu nhìn Marina cười híp mắt


" Ukm. Ta đồng ý" Marina trầm tư một lúc vậy mà cuối cùng lại đồng ý. Thậm chí đến khi nói xong, Marina cũng không tin mình nói ra được câu này


Có lẽ khí chất của Nguyễn Tuấn Long thật sự hấp dẫn nàng, thân thiện, ấm áp khiến nàng không tiện từ chối? Hoặc có lẽ nàng chỉ muốn trả ơn Nguyễn Tuấn Long khi hắn đã cứu mình? Hoặc có lẽ nàng có tình cảm đặc biệt với hắn? Hoặc có lẽ...


Nói gì thì nói, kết quả cuối cùng là nàng đã đồng ý sống cùng Nguyễn Tuấn Long. Để rồi tương lai sau này, nàng vì quyết định ngày hôm nay của mình không biết là phúc hay là họa



Marina chấp nhận yêu cầu của mình khiến Nguyễn Tuấn Long một hồi hưng phấn, hắn đứng lên, nở một nụ cười cực soái, tràn ngập ánh mắt trời nói


" Vậy sau này xin chỉ bảo nhiều hơn. Marina chan"