Chương 82: Nhắm vào Đế Hoành
Tố Thanh Thanh nghe Thần Chính nói xong nàng liền cười lạnh, băng mâu cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống hắn.
" Phù Vân Cảnh đưa ra lời nói tất nhiên là thiết luật, một lời định ra hiển nhiên là vững như thành đồng vách sắt chắc chắn " Thanh di nhàn nhạt đạo.
" Vậy... " Thần Chính nghe vậy trong lòng càng phẫn nộ, bất quá hắn cũng không dám thể hiện ra ngoài. Nhưng không đợi hắn nói đã bị Tố Thanh Thanh cắt đứt.
" Nhưng quản chi là thành đồng vách sắt cứng như vậy một thiết tắc, đầu óc con ngươi đúng là đủ ngu để ngạnh đập nát nó, này ai cũng không cứu được " Tố Thanh Thanh không quan trọng một bộ dạng, trong giọng mang đầy trào phúng.
Phù Vân Cảnh thực sự là có định ra đệ tử tuỳ ý tranh đấu, cướp giật cái gì đó, thậm chí đánh bán sống bán chết thì Phù Vân Cảnh cũng không quản.
Nhưng có một cái vậy thì là nghiêm cấm sinh tử chiến, giết người cái gì các loại. Nếu như vi phạm cái này duy nhất đầu luật không thể nghi ngờ bị thần bí lực lượng xoắn giết, này đã từng có tiền lệ. Bởi vì thế nên về sau cũng không có ai dám ở trong Phù Vân Cảnh giết người, cho dù Ngũ Tuyệt lúc trước cũng không dám, Thập Nhị Thiên Kiêu cũng không.
Thần Chính nghe vậy cả người tức giận đến run rẩy.
Con hắn chết đối phương không những cho một cái công đạo, thậm chí còn trào phúng. Nếu như không phải thực lực không đủ hơn nữa hắn đang đợi Viễn Tổ trong tộc đến, hắn đã cùng đối phương liều mạng.
Nếu như đổi lại giết Thần Dạ là cái khác Ngũ Tuyệt, thậm chí Thập Nhị Thiên Kiêu thì không thể nghi ngờ đều sẽ bị Phù Vân Cảnh lực lượng cấm chế mạt sát.
Đừng nhìn như Thập Nhị Thiên Kiêu là người bên Cổ Huyền Thiên nên có cái gì bảo đảm. Nói không chừng có một ngày không đợi bọn hắn bị người khác giết thì chính Cổ Huyền Thiên tâm trạng không tốt một bàn tay chụp chết một đám.
Thập Nhị Thiên Kiêu trong ai cũng ý thức được việc này nên từ đầu đến cuối ai cũng không nghĩ rằng mình được Đế Hoành hay Cổ Huyền Thiên bảo hộ tuyệt đối, cho nên bọn hắn làm gì cũng một mực cẩn thận.
Nhưng Thần Dạ chết cũng không phải Ngũ Tuyệt, cũng không phải Đường Long hay cái nào khác gây ra, mà là Mộc Tiểu Hi.
Mộc Tiểu Hi này nha đầu trong Phù Vân Cảnh bây giờ tuyệt đối được xưng là Đệ Tam Chủ.
Cho dù nàng chỉ là một cái phàm nhân nhưng Phù Vân Cảnh một phần lực lượng đều nằm trong tay nàng, chỉ cần ở trong Phù Vân Cảnh nàng hầu như là Vô Địch, trừ khi không có Đế Hoành cùng Cổ Huyền Thiên ở đó, Cổ Hoàng cấp bậc này trở lên đến mới có thể rung chuyển nàng.
Vậy nên mới nói, Thần Dạ gián tiếp chết trong tay Tiểu Mộc Hi tuyệt đối là một cái oan ức không nên biết hướng về ai đòi.
...
" Sau khi chuyện này kết thúc kêu nàng đến đây "
Cổ Huyền Thiên bỗng dưng mở mắt ra nhìn về Tố Thanh Thanh sau đó nói với một bên đang ngồi gần đó Đế Hoành.
Lúc này khoé miệng Cổ Huyền Thiên không dễ phát hiện câu lên một nụ cười lạnh.
Nghe Cổ Huyền Thiên giọng có chút không đúng lắm, Đế Hoành hai tay không khỏi nắm chặt lại, cả người run nhẹ không thể phát hiện ra.
Tất nhiên hắn biểu hiện này cũng không tránh khỏi mắt Cổ Huyền Thiên.
Đế Hoành từ lúc phát hiện Tố Thanh Thanh đã trầm mặc, cũng không còn cái kia ngả ngớn giọng điệu cùng tâm tình đi đùa giỡn nữa. Có thể nhìn ra tâm tình hắn lúc này không giống bình thường.
Hắn trong lòng nặng trĩu, thở dài một hơi sau đó bỗng nhưng đứng lên xoay người lại đối diện với Cổ Huyền Thiên.
Thần sắc của Đế Hoành lúc này vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cực kỳ kiên định.
" Phù phù — "
Đế Hoành bỗng dưng hai chân quỳ xuống trước mặt Cổ Huyền Thiên.
" Phụ thân, chuyện này xin hãy để ta giải quyết, không cần đến ngươi phải tự thân mình đối phó "
Không hiểu sao Đế Hoành giọng lúc này mang theo thành khẩn. Từ lúc biết Cổ Huyền Thiên đến nay, hắn quỳ con không thiếu, nhưng tuyệt đối rất ít khi nào thành thật xin Cổ Huyền Thiên cái gì đó.
Đế Hoành bây giờ nhìn chung Chư Thiên Vạn Giới cũng tuyệt đối là một tôn Đại Năng, dậm chân một cái thế lực nàng cũng phải run run, không có mấy cái không cho hắn mặt mũi.
Nhưng bây giờ lúc này trong lòng của hắn có chút phát lạnh quỳ nơi đó.
Cổ Huyền Thiên cũng không có trả lời hắn mà là im lặng một hồi lâu rồi mới nói.
" Có thể... "
Nghe vậy Đế Hoành không khỏi có chút thở dài nhẹ nhàng ra, bất quá trong lòng hắn vẫn là rất nặng.
" Nhưng sau khi chuyện này kết thúc nàng vẫn phải đến đây. Ta cũng muốn xem hảo hài tử của ngươi là chuẩn bị chơi cái gì thủ đoạn để leo lên đầu hắn phụ thân " Cổ Huyền Thiên ngồi trên giường nhìn Đế Hoành phục dưới đất, nhàn nhạt đạo, không nhìn ra tâm tình của hắn lúc này như thế nào.
Đế Hoành nghe vậy trong lòng không khỏi liên tục thở dài không ngớt, sau đó đứng lên bái một cái rồi xoay người lại đi ra khỏi cửa phòng rồi biến mất.
Đúng vậy. Ngươi cũng không có nghe lầm.
Hảo hài tử!
Này cũng không phải chỉ Tố Thanh Thanh cái kia trung phụ mập mạp.
Nếu như nói nàng là con của Đế Hoành vậy thì từ khi nàng lọt vào đây hắn đã có phản ứng.
Bất quá hiển nhiên nàng cũng không phải.
Không nói đến cái kia dáng vóc mập mạp không có chút nào dính lên đến cái này anh tuấn bất phàm Đế Hoành, chỉ nhìn tu vi nàng tất nhiên là không có khả năng.
' Hảo hài tử ' Cổ Huyền Thiên nói đến chính là đứng sau lưng Tố Thanh Thanh người, xa xa so với nàng mạnh mẽ nhiều lắm.
Về phần Tố Thanh Thanh chỉ là con chốt mà người sau lưng nàng đưa đến mà thôi...Một cái thông điệp.
Đế Hoành ngủ say lâu lắm, từ cái kia Thái Cổ thời đại kết thúc cũng đã có trăm vạn năm, cho đến bây giờ hắn mới thức tỉnh.
Tất nhiên trước đó hắn có mấy cái nhi tử.
Nhi tử hắn lấy Đế Hoành thân phận làm sao có thể có cái nào tầm thường. Ném vào bây giờ đều đủ để xưng là lão bất tử, trăm vạn năm lão ma.
Chẳng qua tình cảm giữa phụ tử bọn hắn cũng không được tốt lắm. Không được tốt chỉ là tương đối nói giảm nói tránh nếu ngươi không muốn nói là khắc nghiệt, thậm chí năm xưa có mấy lần đánh lên.
Ngoài cái này thân phận Đế Tử một số ít người biết bên ngoài, thậm chí ngay cả mấy cái nhi tử hắn cũng không biết cụ thể, chỉ mơ mơ hồ hồ đoán được ba bốn phần, càng không phải nói đến Cổ Huyền Thiên.
Đế Hoành vứt bỏ đi Đế Tử cũng chỉ là một cái Đại Năng, trước đó hắn cũng chỉ là phàm nhân mà thôi. Trên đường tu luyện tất nhiên hắn cũng có ý trung nhân, sau này kết làm phu thê rồi sinh nhi tử.
Bất qua hắn tuyệt đối không kéo gia đình của mình với Đế Hoàng Táng Địa lại với nhau, thậm chí là dấu đi cái này tồn tại.
Dù sao Đế Hoàng Táng Địa này tôn đại sơn chỗ dựa tuy rằng tốt nhưng hết sức đặc thù.
Giờ khắc này Đế Hoành hắn vừa sợ lại vừa giận.
" Đế Vũ — " Đế Hoành sắc mặt âm trầm khủng bố đến cực điểm, xung quanh hắn lúc này mọi thứ vô cùng không ổn định, nếu như hắn không kiềm chế cơn thịnh nộ e sợ lúc này đã đạp ra một cái trăm vạn dặm đại hố sâu.
Hắn sợ vì mấy cái kia ngu xuẩn nhi tử vậy mà tính toán đánh chủ ý lên người hắn. Việc này làm hắn cực kỳ phẫn nộ.
Tất nhiên lý do như vậy thì cũng không đủ làm cho hắn tôn này Đại Năng phát hoả cùng sợ hãi.
Dù sao phụ tử bọn hắn không hợp đã lâu, đánh lên cũng không có gì lạ.
Nhưng vấn đề là mấy cái kia thằng ngu vậy mà lại đem việc này quấn lên hắn lúc này, phải biết thời điểm này hắn là đang kề cận Cổ Huyền Thiên, nếu như chọc giận Cổ Huyền Thiên không thể nghi ngờ ai cũng không cứu nổi nhi tử hắn.
Đế Hoành không, cho dù Lão Thiên cũng không.
Thiên Địa này không có ai đủ để Cổ Huyền Thiên cho mặt mũi, chỉ đơn giản là nhìn tâm tình của hắn mà hành sự.
Cho dù hắn bất mãn nhưng dù sao cũng là nhi tử của mình, hắn không muốn bọn hắn chết.
Nhất là trưởng tử của hắn Đế Vũ...
Nếu như đủ khả năng hắn tình nguyện đem bọn hắn phong ấn, nhưng lần nào hắn cũng không hạ thủ được. Vì vậy nên việc này cứ kéo dài mãi không biết bao lâu.
Cũng chính vì hắn không xuống được tay, càng làm cho nhi tử hắn tin tưởng thậm chí ỷ lại đối phó hắn.
Nguyên nhân cũng bắt đầu vì lực lượng.
Đám nhi tử tin rằng Đế Hoành có vô số bí mật cùng bảo khố, nhưng một mực không truyền cho bọn hắn cho nên bọn hắn một mực bất mãn.
Đặc biệt là cái kia trưởng tử Đế Vũ càng là tham vọng đối với sức mạnh, hắn muốn lật đổ cha hắn — Đế Hoành, hắn muốn mạnh mẽ hơn, thoát khỏi cái bóng của phụ thân mình.
Năm xưa từ đầu đến cuối Đế Hoành trước khi ngủ say chính là ép sát bọn hắn gắt gao, không cho bọn hắn xây dựng cái gì thế lực, cũng không cho bọn hắn gia nhập cái nào Thánh Địa, thậm chí nếu không phải tiếc nuối thiên phú nhi tử mình cường đại, Đế Hoành tình nguyện để bọn hắn sống như một cái phàm nhân, vui vẻ sung sướng hết một đời.
Tất nhiên, hắn làm như vậy là cũng là có nổi khổ riêng của mình.
Nhưng làm con khó mà hiểu thấu được nổi khổ tâm của phụ mẫu.
Lấy thiên phú bọn hắn thừa hưởng từ Đế Hoành, thêm việc Đế Hoành cũng dốc túi truyền thụ cho bọn hắn. Bây giờ bọn hắn, đặc biệt là Đế Vũ trưởng tử của hắn đã trưởng thành đến một cái độ cao khó có thể tin.
Hơn nữa Thái Cổ thời đại sau đó, Đế Hoành ngủ say trong Đế Hoàng Táng Địa trăm vạn năm đến nay, bọn hắn đủ thời gian để phát triển, chuẩn bị thủ đoạn đối phó cái này vĩ đại phụ thân mình.
Mặc dù không biết trăm vạn năm Đế Hoành biến mất đi đâu, nhưng khi Đế Hoành tỉnh lại khắc đó, bọn hắn huyết mạch tất nhiên là cảm ứng được.
Vì vậy, bọn hắn, chính xác hơn là trưởng tử của hắn bắt đầu hành động rồi.
...
" Ha hả, nếu như khuyển tử ngu ngốc chết đi, Phù Vân Cảnh lại không cho ta một cái công đạo, được. Ta không có tư cách đó, vậy thì để Viễn Tổ chúng ta đến mời Phù Vân Cảnh cho một cái công đạo đi "
Thần Chính giận dữ cười gằn, nhìn Tố Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi nói ra.
" Viễn Tổ? Thứ gì? "
Có người nghe Thần Chính nói ra ' Viễn Tổ ' cái từ này không khỏi thắc mắc, dù sao đây là lần đầu bọn hắn được nghe cái này lạ lẫm danh xưng.
Thông thường bọn hắn chỉ biết đến Lão Tổ cái này cách gọi, cũng chưa nghe cái gì ' Viễn Tổ '.
Nghe có người hỏi, một bên cường đại tu sĩ có kiến thức trầm mặc một chút rồi nói ra.
" Lão Tổ cách gọi này các ngươi thông thường cũng đã biết, là lão tổ tông trước đó một đời, thường là người cường đại nhất trong một cái thế lực. Nhưng trong một cái thế lực đôi khi không chỉ có duy nhất một cái Lão Tổ, thậm chí có thể lực có đến năm sáu cái Lão Tổ cũng không phải không có "
" Như Tông Chủ, Gia Chủ thoái ẩn về sau này, thậm chí trong tộc chỉ cần là cường giả thoái ẩn về sau một thời gian lâu đều có thể gọi làm Thái Thượng Trưởng Lão, trên đó hiển nhiên là Lão Tổ. Nhưng trước đó lâu đời hơn nữa nếu như trong tộc có một cái tồn tại cổ xưa nhất, mạnh mẽ nhất còn sống thì được xưng là Viễn Tổ, hơn nữa ít nhất phải là Cổ Hầu mới có thể dùng ' Viễn Tổ ' cái này cách gọi "
" Tóm lại ' Viễn Tổ ' cái này tên gọi ít nhất phải là Cổ Hầu trở đi "
Một bên đám người nghe vậy không khỏi trong lòng lạnh lẽo.
Vũ Thánh đối với bọn hắn đã là cường đại không thể với tới. Còn về phần Cổ Hầu thậm chí một số phần lớn người ở đây cũng chưa tiếp xúc, thậm chí chưa nghe đến.
" Ta nghe ngoại giới hay nói Thần gia ngoại trừ ba cái Lão Tổ Tông, còn có một cái tồn tại hết sức khủng bố đang ngủ say, này...này chẳng lẽ là ' Viễn Tổ ' trong miệng ngươi nói " Có người nghe được một số tin đồn không khỏi bàn luận.
" Này ngược lại khả năng lớn " Tên kia vừa giải thích tu sĩ gật đầu.
" Ta lão thiên, chẳng lẻ một cái Cổ Hầu sắp giá lâm đến đây sao " Có người vừa hưng phấn vừa sợ hãi nói.
" Ngươi cũng không cần phải đợi, trước mắt ngươi ở kia xa xa trung phụ tám chín phần mười là một cái Cổ Hầu " Cái trước tu sĩ nghĩ lại cảnh Hoàng Lão một chút bị chụp nằm bất động đến bây giờ không khỏi đánh run một cái nói.
" Nhưng nhìn nàng cũng không có gì cường đại a " Trẻ tuổi tu sĩ thắc mắc.
Người trước nói tiếp " Nàng là không có cần thiết phải thả tu vi cùng linh áp của mình ra. Nếu như lấy tu vi Cổ Hầu của nàng cách ngươi không xa toàn bộ bạo phát, ngươi e sợ là bị ép xuống ba trượng mặt đất, xương cốt toàn bộ bị chấn vỡ "
Trẻ tuổi tu sĩ nghe vậy không khỏi lạnh lẽo rùng mình, vô ý thức từ từ lui về phía sau.
" Ân?! Làm sao trời bỗng dưng lại có chút mờ mịt "
Bỗng dưng lúc này có người không khỏi hô lên.
Mới vừa rồi còn trời quang mây tạnh nhưng lúc này không hiểu sao lại âm u xuống.
Cũng không có mây đen mây mù cái gì.
Ánh sáng lúc này ngược lại lộ ra quỷ dị, giống như là bị cái gì hút đi, xạ không xuống tới mặt đất một dạng.
Mọi người cũng không thấy có vật gì chắn, nhưng không hiểu sao bầu trời lại tối xuống.
Tố Thanh Thanh hai mắt lúc này ngưng tụ lại một chỗ, chính xác hơn là một khoảng không gian đang gợn sóng.
Thần Chính cũng chú ý đến khoảng này, bỗng dưng hướng về nơi đó im lặng mà quỳ rạp xuống không nói tiếng nào, một bên Lãnh Thiên cũng im lặng hướng về nơi đó mà cúc cung.
Thấy Thần Chính cùng Lãnh Thiên như vậy mọi người không khỏi sợ giật mình, đặc biệt là Thần Chính như vậy trong mắt mọi người siêu cấp cường giả càng là tự mình quỳ xuống.
" Đến rồi " Có người đoán ra được cái gì không khỏi ngưng trọng sắc mặt, thậm chí là run rẩy nói ra.
" Cung nghênh Viễn Tổ — "
" Lãnh Thiên ra mắt lão tiền bối — "
Hai người lúc này không khỏi cung kính đạo.
Đứng trước mặt hai người lúc này là một cái bóng lưng hắc y cao lớn trung niên, mái tóc đỏ ngầu tựa như huyết hà tuỳ ý xả trên vai gió thổi vũ động nhè nhẹ.
Nam tử này xuất hiện cho người ta một cảm giác bị đè nén, cảm giác giống như ngực bị thứ gì đó đè nặng lên. Mặc dù không có linh áp nhưng hắn yên lặng đứng đó đủ để làm mọi người sợ hãi cùng thần phục.
Nơi hắn đứng giống như hố đen đồng dạng, ánh sáng bị thôn phệ cắn nuốt, thiên địa xung quanh lộ ra ảm đạm xuống thấy rõ.
" Linh lực thật khủng khiếp — " Lãnh Thiên cúi đầu xuống mồ hôi trên trán có chút rỉ ra, trong lòng run rẩy đánh giá.
Ngược lại với phản phác quy chân Tố Thanh Thanh, nam tử này tuy cũng không có cái gì lộ ra nanh vuốt, nhưng người ta có thể cảm nhận được trong người hắn linh lực tựa như một cái bạo long đội xác người, lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Xung quanh đang quan sát lúc này người không có một cái nà dám nhìn chằm chằm vào hắn, tất cả đều cúi đầu xuống, thậm chí đang dùng không gian kính thủ đoạn quan sát nơi này một số thế lực cũng không quan sát nữa.
" Vậy... "
" Đây là Phù Vân Cảnh a "
Im lặng một hồi lâu bỗng dưng cái này huyết phát hắc y trung niên lên tiếng.
Âm thanh của hắn không lớn nhưng lại quỷ dị làm cho mọi người có cảm giác giống như lôi đỉnh.
" Vậy ngươi là đến cho tôn tử ngu xuẩn của ngươi đòi một cái công đạo sao " Tố Thanh Thanh bình thản nhìn trước mắt cái này trung niên nhàn nhã hỏi.
" Nếu như ngươi nói chính là Thần gia người vậy thì không sai " Trung niên nam tử khuôn mặt không cảm xúc chậm rãi trả lời Tố Thanh Thanh.
" Công đạo..."
" Thứ này rất quan trọng sao, làm sao ai cũng muốn đến Phù Vân Cảnh tìm thứ này. Phù Vân Cảnh vô địch bí điển, vô thượng bảo dược, vô số kỳ trân dị bảo đều có, chỉ là không có cái gì gọi là ' Công đạo '. Nếu như ngươi muốn một cái mộc quan tài ngược lại là có "
Tố Thanh Thanh hai mắt híp lại cười nhẹ nói ra, ngữ khí như đang nói chuyện với mình lão bằng hữu. Ai không biết còn tưởng rằng hai người là bằng hữu lâu năm đang đùa cợt với nhau đây.
Nghe ' quan tài ' Đường Long không hiểu ra sao lúc này sắc mặt đen lại, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt đám người, đặc biệt là Long Nhất cùng Ngô Phàm.
Thấy Đường Long trừng mình bọn hắn cười lúng túng, một bên Hoàng Minh cũng ho khan.
Trung niên nam tử nghe Tố Thanh Thanh sắc mặt không khỏi lạnh xuống, hai mắt lúc này tinh quang bùng nổ lên như bạo lãng ngập trời, ánh mắt của hắn lúc này có thể doạ một cái Vũ Thánh tê liệt, mất đi chiến lực.
Bất quá đối mặt hắn Tố Thanh Thanh vẫn một mặt bình thản, thậm chí trong mắt còn có một tia xem thường khó phát hiện.
Tuy nói rằng nàng chỉ có Cổ Hầu tu vi, nhưng so với cái này Cổ Hầu nam tử phải mạnh hơn nhiều lắm.
Dù sao nàng là nghén đi ra Bản Mệnh Thần Thông, hơn nữa còn là không gian loại.
Tầm mắt của nàng thậm chí Cổ Vương cùng một ít Cổ Hoàng cũng không thể so sánh, dù sao nàng đi theo người chính là cực kỳ mạnh mẽ cùng khủng bố tồn tại, tuyệt đối có đồ trảm Cổ Đế, Thiên Hoàng năng lực.
Đi theo người như vậy cho dù nàng chỉ là một cái Cổ Hầu, nhưng tiếp xúc không phải đám ' thổ dân ' này có thể trèo lên được.
Thậm chí tu vi chân thực của nàng cũng không phải đơn giản là Cổ Hầu như vậy, nếu không phải có việc được giao cần ẩn mình thì lúc này nàng thổi một cái cũng chết một đám Vũ Thánh, Cổ Hầu cũng không nhịn được mấy hơi.
" Ta cũng không mang theo gì địch ý mà đến, thế nhưng đạo hữu không cho ta mặt mũi vậy thì cũng không cần trách ta không khách sáo "
Huyết phát nam tử âm thanh lạnh lùng nói ra.
" Cái gì địch ý hay không địch ý, khéo làm dáng. Nhìn ngươi bộ dáng này tuy trung niên nhưng thực chất bên trong sinh mệnn cũng sắp mục nát đến nơi, e sợ sống cũng không còn bao nhiêu năm. Ta nói không sai vậy thì là ngươi đánh chủ ý Phù Vân Cảnh đi, Ngộ Đạo Thụ a? "
Tố Thanh Thanh ánh mắt phi tiếu tự tiếu, giọng nói mang theo trào phúng nhìn hắn.
Huyết phát nam tử nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại rất bình tĩnh gật đầu thừa nhận.
" Ngươi nói không sai, ta thọ nguyên, khí huyết đều suy kiệt, sống cũng không còn bao nhiêu năm nữa, ta đúng là cần mượn Ngộ Đạo Thụ. Nếu như Phù Vân Cảnh đem giao Ngộ Đạo Thụ phân ra một phần đưa cho ta vậy thì ta cũng không tiếp tục làm phiền, về phần ai chết mặc hắn xui xẻo thôi " Huyết phát hắc y trung niên nói.
Một bên Thần Chính nghe vậy sắc mặt không khỏi đại biến sau đó dần dần trở nên xấu xí.
Vốn là hắn muốn chiêu gọi Thập Nhị Thiên Kiêu, nhưng sau đó phát hiện mấy tên này cũng không có khả năng lung lay, trừ khi tẩy não bắt đi, nhưng như vậy cũng làm cho thiên phú cùng thành tựu của bọn hắn đại giảm.
Nhưng Đường Long lấy cái kia Thiên Phú cho dù có giảm xuống nhưng tương lai thành tựu Cổ Vương trở lên là chắc chắn, vốn là hắn muốn bắt đi, nhưng làm sao chui ra cái này ' bác gái ' cản lại.
Lúc này nhờ đến Viễn Tổ trong tộc, nhưng bây giờ xem ra hắn cái gì cũng không được, thù nhi tử chết cũng không thể báo, Phù Vân Cảnh nội địa tài nguyên cũng không gặm xuống được khối nào.
Viễn Tổ đang có ý định buông tha cho hắn, xem ra hắn chỉ là quan tâm đến Ngộ Đạo Thụ cùng chính mình, còn cái gì Thần gia, Thần Dạ đi gặp quỷ đi thôi.
Kỳ thực cũng không thể trách Viễn Tổ Thần gia, dù sao hắn đã già lắm, trừ khi bước vào Cổ Vương hay có Vô Thượng Thánh Dược vì hắn gia trì thọ nguyên nếu không hắn không sống được bao nhiêu năm nữa.
Hơn nữa Phù Vân Cảnh hắn ban đầu muốn có ý định mạnh tay, muốn một đao xông vào chiếm đoạt tất cả, nhưng bây giờ xem đối phương thế lực cũng có Cổ Hầu cấp bậc, hơn nữa không chỉ là một cái.
Huyết phát trung niên chính là dựa vào tâm lý.
Hắn cho rằng hắn là một tôn Cổ Hầu đối phương ít nhiều gì cũng phải kiêng kỵ cùng cho mặt mũi, hơn nữa thọ nguyên sắp hết, đối phương biết hay không hắn có thể làm ra cái gì sự tình điên cuồng mà đồng vu quy tận, lúc đó không được bù cái mất.
Nhìn về lý thì bên hắn cũng chiếm, Phù Vân Cảnh vẫn nợ hắn một cái ' thuyết pháp ' một cái ' công đạo ' cho cái chết của Thần Dạ.
Bây giờ hắn chịu nhường bước bỏ qua chuyện của Thần Dạ, điều kiện là một phần Ngộ Đạo Thụ, hắn tin tưởng đối phương sẽ giao ra.
Dù sao bản thân mình cũng là một tôn Cổ Hầu, đối phương tuy có ba tôn nhưng cũng không thể hoàn toàn bỏ qua mình, huống hồ mình chiếm lý, hơn nữa cũng chỉ muốn một phần Ngộ Đạo Thụ.
Nghĩ đến đây hắn vui vẻ lại có chút tiếc nuối.
Tin tưởng nếu như tu vi hắn đủ mạnh mẽ hắn không phải chỉ muốn một phần, mà muốn luôn cả Ngộ Đạo Thụ, thậm chí đoạt luôn cả Phù Vân Cảnh.
Đến lúc đó gia trì thọ nguyên cái gì cũng chỉ là tiện tay, hắn bước vào Cổ Vương Cảnh là chắc chắn.
Bất quá dưới mái hiên không thể cuối đầu, cho dù một phần Ngộ Đạo Thụ cũng để cho hắn gia trì lâu dài thọ nguyên.
Tố Thanh Thanh nghe làm sao không biết suy nghĩ của cái này huyết phát trung niên hắc y, nàng lập tức cười lạnh đang muốn trào phúng thì bỗng nhiên, lúc này Tố Thanh Thanh sắc mặt đại biến, thậm chí là hoảng sợ.
Không biết khi nào trước mặt nàng xuất hiện một cái bóng lưng.
Đây là một cái thanh niên tuấn mỹ, cả người mặc Hắc Long Bào, đầu đội Hắc Kim Đế Quan đơn giản.
Hắn xuất hiện thời gian không gian bỗng dưng không hiểu bị cưỡng chế trì trệ, Thiên Địa lúc này yên ắng lên lạ thường.
Thanh niên này chính là Đế Hoành chứ không ai khác.
Giờ khắc này sắc mặt của hắn vô cùng không tốt, từ lúc sau khi hắn bước ra khỏi phòng Cổ Huyền Thiên.
Tâm tình của hắn lúc này...
Cực kỳ hỏng bét!