Chương 73: Sóng ngầm dũng động
Chỉ có Đường Long nhíu mày phát hiện có địa phương gì đó không ổn, nhưng rất nhanh hắn chỉ cho rằng đó là ảo cảnh rồi lắc đầu đi tiếp.
...
Phù Vân Cảnh địa thời gian trong nháy mắt lại trôi qua mấy ngày, khoảng thời gian này nơi đây không khỏi lộ ra yên tĩnh.
Bất quá cái này yên tĩnh cũng không phải yên bình loại kia, mà là yên lặng trước bão táp.
Trái ngược lại, ngoại giới vẫn không ngừng bàn tán về Phù Vân Cảnh địa, Thập Nhị Thiên Kiêu, Ngũ Tuyệt, Đường Long. Thậm chí tin tức Thần Dạ thiếu chủ Thần gia chết cũng bị tiết lộ ra nhấc lên một đợt phong bạo.
Thần Dạ ngoại giới có thể nói tuyệt thế thiên kiêu, thân phận hiển hách đến cực điểm.
Không chỉ thiên phú trác tuyệt, hơn nữa hậu trường cũng vô cùng khủng bố. Thần gia thế nhưng là một trong những siêu cấp đại thế lực Trung Vực của Nhật Nguyệt Đại Lục.
Gia chủ Thần gia Thần Chính thế nhưng là hết lòng một mực sủng nịch con trai hắn, cơ hồ muốn mưa được mưa muốn gió được gió. Có thể nói Thần Dạ không chỉ ở trong gia tộc hắn hoành hành, ngay cả ở ngoài bất cứ ai cũng phải cho hắn, nói đúng hơn là Thần gia ba phần mặt mũi.
Thần Dạ cái chết có thể nghĩ nhấc lên bao nhiêu sóng gió, Thần gia là có cỡ nào phẫn nộ. Đây quả thực không phải chỉ đơn giản là rút Thần gia mặt mũi một bạt tai, đây chính là lấy đế giày chà đạp lên mặt bọn hắn mấy lần.
Hơn nữa nghe đồn Thần Dạ cái chết là có liên quan trực tiếp đến Phù Vân Cảnh. Mọi người nghe vậy lập tức không khỏi ra nghi vấn.
Dù sao Phù Vân Cảnh cấm chỉ tàn sát lẫn nhau tất cả mọi người đều biết, đây cũng không phải ngày một ngày hai.
Cho đến khi Thần Dạ bị Ngộ Đạo Thụ giết chết tin tức truyền ra, hơn nữa còn được các đệ tử trong Phù Vân Cảnh chứng thực, ngoại giới không khỏi một trận hoảng sợ.
Tuy nhiên đại đa số người chưa từng nghe cái gì Ngộ Đạo Thụ, cũng không biết nó là cái gì. Nhưng có người nói là vật cái tường, hơn nữa là siêu cấp bảo vật, có thần kỳ công hiệu phụ trợ ngươi tu luyện.
Nhưng quỷ dị là đồ vật được gọi đại cát khi lại bất ngờ giết người, điều này làm cho ngoại giới bắt đầu nghi ngờ Phù Vân Cảnh tính chân thực.
Dù sao một cái bí cảnh phúc địa, hơn nữa còn cấm chỉ các đệ tử tàn sát nhau trong chốc lát bỗng dưng có đệ tử chết. Hơn nữa chết còn là Ngũ Tuyệt cái này thiên kiêu, thủ phạm lại là bảo vật của Phù Vân Cảnh.
Mặc dù có người nói liên quan đến một cái nữ hài tử, bất quá nghe đến đây ai cũng không làm sao để ý. Một cái nữ hài tử phàm nhân thì lại làm sao, tuy không biết bằng cách nào đi vào Phù Vân Cảnh, nhưng muốn giết Ngũ Tuyệt cũng không khỏi quá khôi hài.
Vì vậy mọi người hầu như tất cả nghi ngờ đều hoá thành mâu nhọn chỉ về Phù Vân Cảnh bản thân, chính xác là người đứng sau lưng nó.
Tuy chỉ nghe đồn có bí ẩn đại năng, nhưng mọi người lại không hoài nghi tính chân thực. Vì đích thực sau Phù Vân Cảnh là có người chống đỡ, Thập Nhị Thiên Kiêu mơ hồ cũng đã xác nhận.
Nhất là Đường Long trước khi hành động đối với Thái Tử Minh, càng nghĩ đến mấy sự kiện đó gắn ghép lại với nhau càng có thể xác thực.
Các tu sĩ, đặc biệt là thế hệ trẻ lập tức bàn tán sôi nổi so sánh Ngũ Tuyệt với Thập Nhị Thiên Kiêu. Bọn hắn cũng không quan tâm cái gì thế lực đấu đá, mà chỉ quan tâm đến mấy cái thiên tài cùng trang lứa.
" Ngũ Tuyệt thế nhưng mà bại bởi Thập Nhị Thiên Kiêu "
Có người than thở nói ra, không khỏi có chút buồn bực.
" Đúng a, này cũng không khỏi quá khó chịu. Dù sao nói thế nào Thập Nhị Thiên Kiêu lập trường có thể đại diện cho Phù Vân Cảnh, Ngũ Tuyệt đại diện cho ngoại giới thiên kiêu "
" Hừ, này lại có làm sao. Ngũ Tuyệt cũng chỉ là một nhóm nhỏ thiên kiêu ở Nhật Nguyệt Đại Lục, làm sao có thể toàn bộ đại diện cho ngoại giới thiên kiêu "
Có người không phục lại tìm lý do phản bác.
" Bất quá thua là thua a "
" Các ngươi cũng không biết, mới đây Hoàng gia Hoàng đại thiếu mới xuất chiến thư khiêu chiến Thập Nhị Thiên Kiêu "
" A, xem ra là một trận long tranh hổ đấu " Một cái tu sĩ trẻ tuổi hăng hái tham gia bàn luận.
" Cũng chưa chắc. Thập Nhị Thiên Kiêu tuy cường đại, nhưng dù sao thời gian quá ngắn, bọn hắn còn chưa đến hai mươi niên kỷ. Trái lại Hoàng Nhất Hoàng gia đại thiếu chủ năm nay đã gần hai mươi sáu, tu vi Vũ Đế đỉnh phong a "
Có người biết một chút nội tình không khỏi lắc đầu đạo.
" Này...này không khỏi quá khinh người đi " Có người nghe thế không khỏi bất mãn. Tuy là bọn hắn có thiên hướng về ngoại giới hơn, nhưng dù sao chuyện này cũng không khỏi quá mất mặt.
" Làm sao lại khinh người, dưới bốn mươi tuổi đối với tu sĩ chúng ta vẫn còn gọi là trẻ tuổi người. Bọn hắn chỉ quan tâm thắng bại, ngược lại tuổi tác cũng không phải vấn đề. Ngươi xuất đạo chậm, niên kỷ nhỏ đã là một cái thua thiệt, thiên hạ này xưa nay đã không công bằng "
Có già một chút tu sĩ không khỏi thấm thía nói ra.
Người tu sĩ trê tuổi kia nghe không khỏi cứng miệng, không biết trả lời thế nào.
Đúng vậy a, chỉ cần dưới bốn mươi niên kỷ đều gọi là người trẻ tuổi. Vậy ai lại quan tâm ngươi có phải hay không thấp hơn một vài năm đây?
" Hoàng gia có thái độ gì sao " Có người thấy chuyện này không đơn giản, lại hỏi tiếp cái kia lớn niên kỷ tu sĩ.
" Tất nhiên. Hoàng đại thiếu cũng chỉ là thuận gió đẩy thuyền, mượn khiêu chiến cái này một nước đi cho Hoàng gia có lý do mâu chỉ hướng Phù Vân Cảnh. Hơn nữa Hoàng gia cũng muốn phân chia một chén canh "
" Nếu như nói lúc trước không ai dám độc thân độc mã đối diện với Phù Vân Cảnh, nhưng tình thế bây giờ thì khác. Các đại thế lực có xu thế đứng lên cùng nhau liên thủ phân chia cái này thần bí Phù Vân Cảnh "
" Có thể khiêu chiến Thập Nhị Thiên Kiêu sẽ là một cái lý do cho bọn hắn đến Phù Vân Cảnh đi, dù sao cũng là đại thế lực, cũng còn muốn mặt mũi thì phải tuỳ tiện một cái lý do "
Nghe lớn tuổi tu sĩ này, đám tu sĩ xung quanh không khỏi sợ hãi trong lòng than đại thế lực vũng nước sâu.
Không bao lâu, Hoàng gia Hoàng đại thiếu chủ xuất ra chiến thư muốn khiêu chiến với Thập Nhị Thiên Kiêu nhấc lên không nhỏ sống gió.
Lần lượt các thế lực cũng đẩy ra Thiên Kiêu của gia tộc, tông môn mình bồi dưỡng.
Dần dần khiêu chiến thư càng nhiều, trong đó nổi bật nhất là ba mươi sáu cái nhân vật.
Ngoại giới cho bọn hắn cái danh xưng Tam Thập Lục Kiêu Tử!
—— — —
Lại nói tới Phù Vân Cảnh một chút.
Ban đầu nó chính là lấy một cái mảnh thổ địa rộng lớn trên Nhật Nguyệt Đại Lục, nhưng không bao lâu sau Đế Hoành chính là luyện hoá nó thành một cái đại bí cảnh, trong đó bao gồm các động thiên hay gọi là tiểu bí cảnh.
Phù Vân Cảnh sở dĩ thần bí chỗ vì xung quanh nó bao phủ vô cùng vô tận bạch vân, ở ngoại giới quan sát vào chỉ thấy một mảnh sơn hà bình thường. Nếu có gì đặc biệt thì là mây đặc biệt nhiều, hơn nữa tụ lại bao phủ mảnh địa phương này.
Đã có người thử đi vào, nhưng chỉ cần đụng phải bạch vân thì đều bị cưỡng ép truyền tống đến ngẫu nhiên bên ngoài địa phương khác.
Ngoại trừ một số lần Phù Vân Cảnh thần bí truyền thống môn mở ra ngẫu nhiên ở một số nơi, lựa chọn một đám người phù hợp điều kiện thì không ai có thể đặt chân vào được.
Cũng có một cái Vũ Thánh trung kỳ thử đột phá, muốn xem huyền bí nhưng trong nháy mắt bị oanh ngược đi ra trọng thương.
Sau lần đó cũng không có ai dám thăm dò Phù Vân Cảnh. Bọn hắn chỉ cho đệ tử thế lực mình đi vào hoặc được truyền tống môn ngẫu nhiên lựa chọn.
Nhưng bây giờ lại khác, bọn hắn lại dấy lên cái kia dục vọng xông vào Phù Vân Cảnh.
Dù sao bọn đệ tử tu vi cũng quá thấp, cũng không có khả năng thăm dò được cái gì. Nhưng bọn hắn lại khác. Chỉ cần bọn hắn vào được chính là mặc cho bọn hắn xâu xé.
Phù Vân Cảnh giống như miếng thịt mỡ to lớn đang bị một nhóm hung thú dòm ngó.
Vũ Thánh trung kỳ cường đại là không thể phù định, nhưng dù sao chỉ một người, không phá được cũng là nằm trong dự liệu.
Nhưng nếu nhiều gia tộc, tông môn thế lực liên thủ với nhau lại khác.
Đến lúc đó Vũ Thánh không chỉ đơn giản một cái, thậm chí Cổ Hầu cường giả cũng có thể giá lâm.
...
" Thật quen thuộc cảnh tượng a. Trẻ chết già nhảy ra, một cadi chết một đám nhảy ra " Đế Hoành đứng trên một ngọn núi trên cao, quan sát xuống Phù Vân Cảnh sơn hà vui vẻ đạo.
Nhớ năm đó hắn cũng không ít tham gia vào tông môn khi đi ra lịch luyện, cái gì đấu đá cái gì âm mưu hắn hầu như từng trải qua hết. Bây giờ nhìn lại thấy cảnh này không khỏi buồn cười, rất giống năm xưa...
Bất quá vị thế đã thay đổi, năm xưa hắn đi ra lịch luyện tham gia vào mấy cái tông môn chỉ là đệ tử bình thường, có thể nói từng cái đại tông đối với hắn đều là cự bá không thể lay chuyển tồn tại.
Nhưng bây giờ đã khác, hắn chính là cái kia khủng bố cự đầu, đối với hắn mấy cái tông môn trên đại lục này bất quá sâu kiến mà thôi, tuỳ tiện có thể tiêu diệt.
" Nào có quen thuộc, nó vẫn đang diễn ra a. Đạo lý chết trẻ già nhảy ra, một cái chết một đám nhảy ra nào chỉ có ở địa phương này, trên cái kia chín tầng trời không phải cũng vậy sao "
Cổ Huyền Thiên đứng gần đó bỗng nghe Đế Hoành nói không khỏi cười đạo, trong giọng nói mang theo một tia đùa cợt có chút khinh bỉ nhìn lên thương khung, ánh mắt hắn xuyên thấu Vạn Giới nhìn đến một cái địa phương nào đó.
" Bất quá lại giết thêm mấy cái, cũng không có cái gì tốn thời gian. Một cái đến giết một cái, một đám đến giết một đám. Giết một cái ngươi là tội đồ, giết ngàn người ngươi là đại ác nhân, đồ vạn cái ngươi là ma vương, nên ngươi phải giết đến khi nào bọn hắn yên hơi lặng tiếng, giết đến thế nhân cũng không dám nhắc về ngươi "
Cổ Huyền Thiên cười nhạt nói ra, cũng không có cái gì sát khí, cũng không có cái gì lạnh lẽo nhưng nội dung lại làm cho người ta không khỏi trái tim đông cứng, huyết tinh cũng có thể nghe được nhàn nhạt mùi vị.
Đế Hoành nghe vậy không khỏi trầm mặc nhìn Phù Vân Cảnh ở ngoài, hắn làm sao lại không hiểu. Nhưng là có đôi khi chém chém giết giết, giết đến nỗi hắn có chút chán chường.
Cái thế giới này vốn là thế, cũng không có cái gì công bằng để đòi hỏi.
Có thể mọi nỗ lực sẽ được đền đáp xứng đáng, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Đôi khi có thể là do vận mệnh.
Vận khí ngươi tốt mà nói đi đường tiện chân có thể đạp chúng vô thượng thần dược.
Vận khí ngươi cứt chó thì ngươi có cố gắng nghìn năm, vạn năm nhưng kết quả nhiều khi ngươi cũng không như ý muốn.
Như vậy, vận mệnh là đại đạo, đại đạo còn không công bằng thì thế nhân lấy ở đâu ra công bằng, thiên hạ làm sao lại có công bằng.
Thiên phú ngươi có thể trác tuyệt, thực lực ngươi có thể cường đại, nhưng đôi khi ngươi không thể chống lại vận mệnh.
Như Đường Long Tiên Thiên Thánh Đạo Thể, nếu không phải cơ duyên gặp phải Cổ Huyền Thiên, giờ khắc này hắn cũng không tránh khỏi thê thảm.
Ngươi có thiên phú, nhưng ngươi lại không có thực lực.
Ngươi có thực lực, nhưng thế lực sau lưng ngươi lại không đủ.
Đạo lý cá lớn nuốt cá bé, ỷ đông hiếp yếu vẫn luôn vĩnh tồn không thay đổi. Ngươi sinh ra cũng đã bị vận mệnh bày bố, số phận ngươi đã được định sẵn.
Nhưng cũng chính vì thế, chúng sinh mới có người tu chân, tu đạo.
Thiên địa sinh ra vạn vật đều có ý chí hướng lên cao, bọn hắn muốn cường đại, không chỉ nhân loại, bất kể sinh vật, thú vật hay chủng tộc nào đều muốn cường đại.
Cường đại đủ để nghiền ép hết thảy, cường đại đủ để phá đi cái kia gông xiềng vận mệnh.
Mệnh ngươi do ngươi chứ không do trời là lẽ đó.
Mà phá tan vận mệnh cách trực tiếp đơn giản nhất là giết! Giết đến thiên hôn địa ám, giết đến chư thần phủ phục. Đồ Thiên Trảm Địa, chỉ cần có cái gì ngươi không vui chính là giết.
Giết đến khi không còn ai dám đối đầu ngươi, Vận Mệnh cũng không dám điều khiển ngươi thì ngươi mới chân chính chưởng khống vận mệnh của mình.
Năm xưa, Cổ Huyền Thiên chính là dựa vào cái này chân lý mà bước tới. Cũng vì đó, mấy cái kia Tuyên Cổ Vô Song cũng không có ai dám quản chuyện của hắn, hắn trong mắt mấy tên kia vốn là một cái người điên. Hắn điên lên chính là cái gì đại nghịch bất đạo cũng dám làm, ai cũng phải sợ hãi hắn.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có đủ thực lực, nếu không đừng nói phá tan gông cùm vận mệnh, tất cả cũng chỉ là nói xuông mà thôi.
" Ân, thời điểm trước khi đi cũng nên quét sạch một chút. Dù sao địa bàn của ta nếu có người nhìn chằm chằm này ta cũng không dễ chịu a " Đế Hoành ha hả cười, một chỉ đánh về không gian phía trước.
Trong nháy mắt Phù Vân Cảnh biến đổi, chỉ bất quá đám người là không nhận ra điều đó.
" Tuỳ tiện bố mấy cái tiểu trận chơi đùa với bọn hắn, hi vọng bọn hắn có thể phá vào a. Ngộ Đạo Thụ thế nhưng mà cần không ít phân bón " Đế Hoành chậc chậc đạo.
" Để đám Đường Long đánh vui vẻ trước một hồi đi. Dù sao sắp đến địa phương kia bọn hắn cũng phải chịu không ít đau khổ — " Âm thanh Cổ Huyền Thiên có chút ý cười vừa rơi xuống, thân ảnh hắn không biết lúc nào đã biến mất.
" Ta thật mong đợi " Đế Hoành ha hả lắc đầu cười đạo, sau đó cũng một bước bước tới phía trước, thân ảnh như hoà tan vào không gian biến mất.
•