Chương 125: Tro bào nhân (2)
Mặc kệ Thải Lân mạnh thế nào, mặc kệ chiến cuộc ra sao lúc này không biết từ lúc nào Cổ Hà đã lẻn ra phía sau mục tiêu của hắn chưa bao giờ là bỏ chạy và cũng chưa bao giờ là chiến đấu thứ hắn cần chỉ là dị hỏa mà thôi.
Xà Nhân xung quanh đã sớm rút lui toàn bộ, bọn họ để không dám ở gần nhìn cường giả cấp bậc đấu vương hay đấu hoàng chiến đấu, giúp thì không giúp được chỉ làm vướng tay vướng chân thậm chí có khả năng rất cao là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, xà nhân tộc sẽ chịu tổn thất không đáng có, lựa chọn tốt nhất là rời đi, rời đi về phái Thạch Mạc thành ngăn cản cường giả nhân tộc ra dò xét.
Cổ Hà cũng không phải là người duy nhất nghĩ đến dị hỏa còn hai người nữa cũng luôn luôn chú ý đến hắn chính là Tiêu Viêm cùng Vô Song.
Vô Song là một trong hai hắc y nhân đi bên cạnh Thải Lân người còn lại cũng không khó đoán chính là Phạm Lao. Vô Song mất không biết bao nhiêu công sức để gây dựng nên kịch bản thế này vì vậy hắn tuyệt đối không cho phép Cổ Hà đụng vào dị hỏa, nhân vật chính của vụ cướp dị hỏa này phải là Tiêu Viêm chứ không phải Cổ Hà.
Vân Phá Thiên cùng Vân Chiến Thiên ở trong Vân Lam Tông cũng không phải quá nổi tiếng nếu không nằm trong cao tầng quyền lực của Vân Lam Tông thì tuyệt đối không thể biết được. Đối với hai vị đấu hoàng này Vô Song thực sự không có cảm tình gì, chính vì có họ tồn tại nên Vân Lăng mới dám lấn quyền tông chủ, chính vì có bọn họ tồn tại thì cuộc sống của Vân Vận mới không thể làm theo ý mình.
Vân Vận là Vân Lam Tông tông chủ cho dù còn có một Vân Sơn không xuất thế tuy nhiên Vân Sơn đã nhiều năm không đụng đến công việc bên trong Vân Lam Tông, Vân Vận lẽ ra có thể coi là một tông chủ hợp cách nhưng ở Vân Lam Sơn nàng chỉ có tư cách làm bình hoa, một tông chủ vô cùng ủy khuất.
Nếu thực sự có cơ hội Vô Song không ngại 'tiễn' hai vị đấu hoàng cường giả kia một đoạn đường bất quá lúc này không phải là thời cơ thích hợp, hắn còn phải đợi thêm một khoảng thời gian đây chính là nguyên do lớn nhất giúp hai vị đấu hoàng có thể sống sót một cách thần kì trong tay Thải Lân.
Vê phần Tiêu Viêm hắn cũng đang đợi, hắn cũng phát hiện ra hành động của Cổ Hà, ánh mắt xuất hiện một tia quyết liệt, Tiêu Viêm nhìn Dược Lão lần cuối, hai thầy trò cùng gật đầu với nhau, hít một hơi lãnh khí Tiêu Viêm lập tức động, thân hình hắn xé gió mà đi.
Cổ Hà ngay khí chuẩn bị tiến vào trong hang động tối om đột nhiên phát hiện điều gì đó không đúng, hắn vừa kịp quay đầu lại đã có một trọng xích khổng lồ đánh vào người, Cổ Hà bị đánh bay thẳng ra ngoài.
Tiêu Viêm đâu chịu dừng lại như thế, đôi cánh đấu khí run lên, một cánh tay đưa ra khỏi tro bào "Bát Cực Băng tam trọng ám kình ".
Đấu khí trên người Cổ Hà bùng nổ, hắn đưa tay ra cứng đối cứng với một quyền của Tiêu Viêm nhưng sau đó lập tức biến sắc, ám kình của Bát Cực Băng đâu phải chuyện đùa đặc biệt Bát Cực Băng lần này là bản cường hóa đạt đến tam trọng ám kình Cổ Hà tất nhiên bị thua thiệt.
Thân thể của hắn một lần nữa bị đánh lùi lại chật vật, lúc này Cổ Hà mới nhận ra trước mặt lại là tro bào nhân quen thuộc, lại là kẻ phá bĩnh kế hoạch của hắn, ánh mắt của tro bào nhân rõ ràng như đang chọc tức Cổ Hà vậy.
Tiêu Viêm khẽ cười một nụ cười lạnh lùng, thân hình hắn rất nhanh lao vào bên trong của hang động tối đen như mực mặc kệ Cổ Hà, Cổ Hà thấy vậy hai mắt tràn ngập lửa giận, sự giận dữ đã che mờ đi tâm trí của hắn, có rất nhiều điều vô lý mà Cổ Hà không nhận ra.
Trạng thái phụ hồn là một trạng thái cực kì đặc biệt Tiêu Viêm rõ ràng có thực lực của đấu hoàng, có mọi đặc điểm của đấu hoàng cường giả nhưng lại không phải là đấu hoàng, thực lực của hắn trong trạng thái này cực kỳ khó xác định có thể coi như một dạng 'giả ' đấu hoàng chính vì vậy Cổ Hà không tài nào đoán được rốt cục Tiêu Viêm ở đẳng cấp gì, đấu vương hay là đấu hoàng, hắn chỉ có thể cắn răng đuổi theo, cắn răng không để cho tro bào nhân đạt được dị hỏa.
Ngay khi thân hình hai người biến mất trong cửa hang động thì Vô Song cũng hành động, hắn lập tức xuất hiện bên trên cửa hàng, linh hồn lực khủng khiếp tạo thành một màng chắn cách âm vô hình, Vô Song cần đảm bảo tuyệt đối không thể để âm thanh của cuộc chiến bên dưới bị lộ ra ngoài được.
Vô Song rất hiểu Tiêu Viêm cho dù thời gian gặp hắn không nhiều, cũng như Lăng Ảnh vệ sĩ của Huân Nhi luôn đi theo Tiêu Viêm 24/24 ở đằng xa quan sát hắn thì Vô Song cũng phái người đi theo Tiêu Viêm 24/24, mọi động tĩnh của Tiêu Viêm căn bản không thoát khỏi tay Vô Song.
…..........
Trong thông đạo tối đen, Tiêu Viêm di chuyển cực nhanh trên người hắn lượn lờ một loại hỏa diễm màu nâu đỏ phát sáng xung quanh, Tiêu Viêm căn bản không được phép dừng lại, Cổ Hà đang đuổi ngay sát hắn rồi. Tiêu Viêm đương nhiên không phải loại người lương thiện thích chịu thiệt gì, Tiêu Viêm chắc chắn muốn giải quyết Cổ Hà ở trong hang động này nhưng hắn phải tiếp tục tiến xa hơn nữa, hắn sợ âm thanh đại chiến có thể làm cường giả bên trên nghe thấy đạc biệt là Mỹ Đồ Toa nữ vương, đến cả Dược Lão còn nói bằng vào thực lực của ông lúc này căn bản không phải là đối thủ.
Trước mặt Tiêu Viêm lúc này là 10 thông đạo tối đen như mực, hắn đang phân vân không biết lựa chọn thế nào thì Dược Lão lên tiếng " Hướng kia, đó là nơi ta cảm giác được nhiệt độ nóng nhất ". Tiêu Viêm hoàn toàn tin tưởng thanh âm của Dược Lão, hắn rất nhanh đi về phía Dược Lão chỉ tay.
Tiêu Viêm thân hình vừa biến mất bên trong thông đạo lập tức mạnh mẽ dừng lại, trọng xích nắm chặt trên tay, lưng dựa vào tường ánh mắt cực kì chăm chú, hắn không thể để Cổ Hà tiến vào sâu hơn nữa, hai người đã đi quá xa rồi.
Cổ Hà đương nhiên cũng nhìn thấy Tiêu Viêm rẽ vào hang động nào, nếu là trước đây Cổ Hà chắc chắn sẽ dùng linh hồn lực dò xét trước tuy nhiên lúc này hắn căn bản không có thời gian, Cổ Hà đang cảm thấy một cỗ khí thế đấu hoàng cường giả xa lạ ở phía sau, càng ngày càng gần hắn, Cổ Hà không biết kẻ đến là ai nhưng chắc chắn không phải đồng bạn, ít nhất Cổ Hà không nhận ra hơi thở này.
Đấu hoàng cường giả đang lao tới chính là Phạm Lao, nhận lệnh của Vô Song nhiệm vụ của Phạm Lao chính là gây áp lực cho Cổ Hà, chỉ cần Cổ Hà không thể bình tĩnh suy nghĩ chắc chắn Tiêu Viêm sẽ có lợi.
Cổ Hà quả nhiên hành động cực nhanh, thân hình hắn lao thẳng về phía hang động nơi Tiêu Viêm đợi sẵn, nửa người vừa bước vào bên trong thì khuôn mặt hắn biến thành kinh hãi, một trọng thước nặng nề đập thẳng vào người Cổ Hà, âm thanh của Tiêu Viêm vang lên "Lục Hợp Du Thân Xích ".
Cuộc đời nhiều khi cũng thật trùng hợp ít nhất đối với Tiêu Viêm là thế, thanh trọng xích khổng lồ là vũ khí ưa thích nhất của Tiêu Viêm cũng là thứ Dược Lão bắt hắn sử dụng để rèn luyện bản thân, đến cả chính Dược Lão và Tiêu Viêm cũng không ngờ ở trong hang động tiền nhân tại Thanh Sơn trấn lại có đấu kỹ thích hợp đến vậy với hắn, quả nhiên là thiên ý.
Trong một giây ngắn ngủi cả người Cổ Hà bị phủ kín bởi bóng ảnh của trọng xích, hắn lập tức bị đánh bay ra ngoài, một ngụm máu phun ra, Tiêu Viêm tiếp tục đưa bàn tay ra một sâm bạch sắc hỏa diễm ấn thẳng vào người Cổ Hà như đóng băng toàn thân hắn vậy, Cốt Linh Lãnh Hỏa của Dược Lão lúc này liền hiện uy.
Cổ Hà chỉ kịp rên lên một tiêng sau đó bất tỉnh nhân sự. Tiêu Viêm đang phân vân không biết có nên 'giải quyết ' Cổ Hà ngay ở đây không thì phát hiện âm thanh của Dược Lão khẽ gắt " Tiểu Viêm tử, nhanh lên không còn thời gian đâu, một đấu hoàng cường giả rất nhanh đang lao tới đây, phải nhanh ".
Tiêu Viêm lập tức quay đầu hết tốc lực bỏ chạy về hướng thông đạo u tối.
Trong thông đạo Tiêu Viêm di chuyển cực nhanh, ở nơi đây không còn nhận thức về không gian hay thời gian nữa cả, hắn chỉ biết cắm đầu chạy thẳng. Không biết qua bao lâu Tiêu Viêm đột ngột dừng lại.
Trước mặt Tiêu Viêm lúc này chính là nham tương đỏ rực đang chậm rãi di chuyển, thỉnh thoảng có bọt khí thật lớn từ trong nham tương hiện lên, những tiếng nổ nhỏ vang lên, nham tương trong đó bắn mạnh ra, rực rỡ giống như pháo hoa màu đỏ.
Tiêu Viêm nuốt một ngụm nước bọt tuy nhiên hắn rất nhanh lao thẳng xuống bên trong, thân hình được bảo vệ trong Cốt Linh Lãnh Hỏa của Dược Lão hoàn toàn có thể không sợ dung nham hỏa diễm. Tiêu Viêm và Dược Lão đều đang cảm thấy họ đã đến rất gần rất gần Thanh Liên Địa Tâm Hỏa rồi.