Chương 128: Thế Giới Của Hai Người (2)
Vô Song một tay ôm chặt lấy Thải Lân đồng thời linh hồn lực bùng phát tạo thành một chiếc ô khổng lồ cứng đối cứng ngăn cản con bạo hùng ngũ tinh đấu tông.
Bằng vào linh hồn lực mạnh mẽ của mình Vô Song đương nhiên có thể dễ dàng hóa giải đòn tấn công vừa rồi tuy nhiên tảng đá mà hắn ẩn núp cũng bị đánh vỡ tan thành muôn mảnh, bắt đầu có nhiều cự nhân để ý đến Vô Song cùng Thải Lân hơn, rõ ràng trong viễn cổ chiến trường này thì hai người quá khác biệt, đây vốn không phải thế giới của cả hai.
Thải Lân khuôn mặt đầy lo lắng " Làm gì bây giờ". Thải Lân rất mạnh, nàng có thể cùng nhất tinh thậm chí nhị tinh đấu tông đại chiến tuy nhiên bắt nàng chống lại những người khổng lồ kia thực sự phi thường quá sức.
Vô Song ánh mắt khẽ đảo, đôi cánh phượng hoàng rung lên mở rộng, hắn nắm lấy Thải Lân sau đó né tránh từng trọng quyền hoặc đại đao chém xuống, hắn cũng không dám bay mà chỉ dám di chuyển cực nhanh và liên tục dưới mặt đất bất quá cho dù như thế ánh mắt của Vô Song vẫn đang trong trạng thái không minh, hắn đang dùng đại não suy nghĩ.
Vô Song vì có Thải Lân bên cạnh hắn chưa thể tự mình chiến đấu cùng một đối thủ nào bất quá từ lần giao thủ gần nhất Vô Song hoàn toàn có tự tin tiêu diệt một vài đối thủ đồng thời trong lúc né tránh Vô Song phát hiện ra những kẻ khổng lồ ở đây tốc độ cũng không quá cao hoặc có thể nói là thân thể bọn chúng rất cồng kềnh.
Tất nhiên chạy mãi cũng không phải là phong cách của Vô Song, hắn đã có tự tin mang Thải Lân đến đây thì tuyệt đối đã tính đến việc gặp khó khăn và cũng tuyệt đối tính đến việc bảo vệ nàng, khuôn mặt Vô Song xuất hiện một nụ cười ấm áp "Ở nguyên đây đợi ta nhé ".
Vô Song thậm chí chưa để Thải Lân kịp phản ứng đã đặt nàng xuống đất đồng thời hai chân đạp mạnh xuống đất cả người bắn lên như một cái lò xo vậy.
Khi Vô Song bay lên không khác gì lọt vào tầm mắt tất cả những quái vật khổng lồ xung quanh, hai thanh đại đao chém thẳng về phía hắn.
Ánh mắt Vô Song đầy tự tin hắn nhếch miệng "Một lũ to xác ".
Linh hồn lưc của Vô Song một lần nữa bạo nộ lần này từ một cột linh hồn khổng lồ phân thành vô số bàn tay lớn, dựa theo sự điều khiển của Vô Song mỗi bàn tay linh hồn đều đặt lên đầu một gã khổng lồ xung quanh " Chấn ".
Vô Song vừa dứt lời thì tất cả đối thủ xung quanh đều bị hắn ấn đầu xuống mặt đất, đồng thời phía dưới chân bọn chúng cũng xuất hiện một cái miệng khổng lồ, cái miệng lớn đến mức một lần mở ra nuốt sạch 10 quái vật xung quanh thậm chí không để lại xương.
Luân Hồi Lục Ấn – Súc Sinh Ấn – Linh thú.
Sau khi Linh nuốt tất cả quái vật xung quanh một lần nữa lại chui vào cơ thể Vô Song như chưa bao giờ tồn tại, Vô Song rõ ràng cảm giác được vẻ thỏa mãn của Linh sinh vật không bao giờ biết no của địa ngục.
Một lần ra tay diệt sát 10 đối thủ trong đó có 7 bán thần khổng lồ cùng 3 bạo hùng rất nhanh toàn bộ chiến trường im lặng đến đáng sợ, toàn bộ mọi ánh mắt đều tập trung vào Vô Song, từng thân ảnh khổng lồ điên cuồng lao về phía ăn.
Thủ ấn liên tục biến đổi sau đó trên người Vô Song dần dần xuất hiện một bộ áo giáp bằng linh hồn màu trắng bạc. Luân Hồi Lục Ấn – Nhân Ấn – Linh Hồn Khải Giáp.
Lúc này Vô Song thân thể bên ngoài đạt đến cửu tinh đấu tông đỉnh phong, cho dù chỉ có thể tung ra được 10 chiêu đối với hắn cũng là đủ rồi. Đôi cánh phượng hoàng rung lên, trong phút chốc tốc độ của Vô Song bạo tăng.
Bàn tay co lại thành trảo, Vô Song nhếch miệng "10 chiêu 10 đứa ".
" Địa Giai trung cấp đấu kỹ – Tu La Huyết Trảo". Vô Song dùng năm ngón tay đâm thủng ngực một vị bán thần, năm ngón tay của hắn chỉ có thể tạo ra năm vết thủng nho nhỏ trên người đối phương tuy nhiên lại có thể làm trái tim một vị bán thần nổ tung chết bất đắc kì tử.
Từ ngày trở thành bá chủ Hắc Giác Vực thì Vô Song tìm thấy rất nhiều đấu kỹ đáng để thử, Tu La Huyết Trảo là một trong số đó, đây là một dạng đẫu kỹ cực kỳ hiếm, vô hệ đấu kỹ. Nó không quan trọng thuộc tính của người sử dụng là gì nó chỉ quan tâm đến cường độ thân thể mà thôi.
Tu La Huyết Trảo có thể coi là một bản cường hóa của Bát Cực Băng khi nó có thể đạt đến ngũ trọng kình, chỉ cần cho năm ngón tay đục thủng được cơ thể đối phương thì tuyệt đối có thể đánh nát lục phủ ngũ tạng bên trong.
" Một ".
Thân hình của Vô Song tiếp tục biến mất, một trảo cường ngạnh bóp nát đầu một con bạo hùng.
" Hai ".
Rõ ràng chiến trường này không có một kẻ nào có đủ tư cách ngăn cản bước chân của Vô Song cả, ít nhất khi hắn còn có thể duy trì trạng thái Linh Hồn Khải Giáp.
Khi kẻ thứ 10 ngã xuống, xung quanh dưới chân Vô Song cũng biến thành một ngọn núi khổng lồ được tạo nên bằng xác chết. Trong vài phút ngắn ngủi vừa qua Vô Song cũng rút ra thêm một kết luận, các oan hồn này thân thể hoàn toàn cứng ngắc và gần như chỉ có thể cử động theo một cách đơn giản nhất, cứ như con rối vậy.
Vô Song lúc này cũng không ham chiến nữa, hắn tức tốc di chuyển lại gần người Thải Lân sau đó định đưa nàng rời khỏi nơi này, Vô Song cho dù mạnh hơn nữa cũng sắp đến đáy rồi, hắn không thể để mình yếu đến mức không có sức bảo vệ Thải Lân, không thể tham chiến nữa.
Ngay khi Vô Song vừa lại gần Thải Lân bầu trời đột nhiên biến đổi, đang từ màn đêm u tối và vầng huyết nguyệt thì mặt trời lại một lần nữa hiện lên, toàn bộ cao nguyên băng giá trong phút chốc lại trở về như xưa, như khi Vô Song và Thải Lân vừa tiến đến.
Trong đầu Vô Song một âm thanh vang lên, âm thanh làm chính bản thân hắn cũng biến sắc "Nhiệm vụ thất bại – không thể rời khỏi địa mộ – khi viễn cổ chiến trường tái hiện thì nhiệm vụ sẽ tự động được làm lại ".
Vô Song thở dài đầy bất đắc dĩ nhìn Thải Lân sau đó hắn đầy hối lỗi nói " Xin lỗi nàng có thể chúng ta không thể rời khỏi đây được rồi ít nhất bây giờ không thể bất quá ta chắc chắn sẽ đưa nàng ra khỏi đây một cách sớm nhất ".
Trái ngược với dự đoán của Vô Song khi Thải Lân lúc này rõ ràng không hề phản ứng, nàng hoàn toàn trầm mặc sau đó khuôn mặt tuyệt mỹ ngước lên " Ta có vô dụng quá không? ".
Nếu bất cứ một đấu hoàng bình thường nào gặp đấu tông cường giả sẽ tuyệt đối không hỏi một câu hỏi như nàng tuy nhiên Thải Lân không giống, nàng cả đời mạnh mẽ, nàng cả đời vô địch nhưng hôm nay nàng lại hoàn toàn bất lực, hoàn toàn chỉ có tư cách đứng nhìn, cảm giác này làm Thải Lân phi thường khó chịu.
Vô Song cũng hiểu cảm giác của nàng, hắn thở dài nhìn Thải Lân sau đó nói " Vậy nàng có muốn chiến đấu không, ta để cho nàng mặc sức chiến đấu, ta cũng muốn xem đấu hoàng đỉnh phong giết đấu tông ".
Thải Lân ánh mắt nghi hoặc, chính nàng gần như cũng không tin tưởng vào bản thân mình " Ta có thể làm được không? ".
Vô Song mạnh mẽ gật đầu, khóe miệng cong lên "Chắc chắn là được, ta tin tưởng nàng ".