Chương 81 - Viện Quân
Thông qua ông nhòm từ xa, Trần Quốc Tuấn biết trận chiến đã kết thúc, bèn ra lệnh cho hạm đội ngừng lại tấn công. Nhưng vẫn sẵn sàng tư thế đáp trả, phòng trường hợp "binh bất yếm trá". Trần Quốc Tuấn cho sắp xếp lại đội hình, thay vì hình viên trận như lúc chiến đấu, thì bây giờ đội hình tàu chiến sẽ thiết lập vành đai phương trận, trung tâm vẫn là tàu Chiến hạm Định Quốc Cấp ba, những tàu chiến hạm khác sẽ mang tư thế hộ tống.
Từ ba mươi chiếc tàu khu trục sau hai tiếng, Hải đối Không chiến ác liệt nay chỉ còn lại mười chiếc là hoàn hảo, mười một chiếc khác hư hỏng nặng nhẹ khác nhau, nhưng vẫn có thể tái vũ trang chiến đấu tiếp tục. Số còn lại là chín chiếc tàu Khu Trục Mông Đồng bị phá hủy và chìm dần xuống đại dương. Con số tổn thất của quân Việt ước tính hơn năm trăm binh sĩ thiệt mạng, số lượng người bị thương cũng lên đến một nghìn người. Con số thương vong có thể nói là một phần năm tổng số lực lượng tham chiến lần này.
Nhưng nếu xét về mức độ thương vong, thì phải nói quân đội Harpy là kẻ gánh chịu nặng nề nhất. Năm trăm tám mươi chiếc tàu bay, sau hai tiếng chiến đấu, chỉ còn lại chưa đến năm mươi chiếc, từ năm mươi hai nghìn quân, giờ chỉ còn lại chưa đến mười bảy nghìn người. Số lượng tổn thất là còn số thiên văn, đây cũng là lần đầu tiên, không quân Harpy phải chịu tổn thất nặng nề như vậy.
Số tàu bay còn lại ngoài hai chiếc tàu bay loại lớn nhất dùng để cho cấp tướng lĩnh chỉ huy thì những chiếc khác lại là những chiếc tàu vận tải hoặc là bị Luis William loại bỏ đại pháo nhằm để chuyên chở binh lính. Cho nên số lượng tàu còn lại có thể chiến đấu được chỉ tính trên đầu ngón tay.
Số quân lính mà Luis William có thể trong cậy vào cuộc chiến lại là bộ binh do Hill Gustavo dẫn đầu, đó là đội quân Điểu Nhân, ngoài ra đám Kê Nhân còn sống xót cũng là những chiến binh cừ khôi, chiến đấu phải gọi là tinh nhuệ. Nhưng cái gì cũng phải có điều kiện, đám quân Điểu Nhân hay Kê Nhân đều là bộ binh mà, hiện tại là trên mặt biển Tây Nam Hải. Đánh nhau bằng niềm tin hay là sao.
Với lại, ý chí chiến đấu của Luis William cũng không còn, cảnh tưởng đạn pháo bay qua lại, đã doạ sợ hắn rồi. Không còn lựa chọn nào khác, đành phải xuống nước đầu hàng, hòng cho một cơ hội sống xót trở về.
Chiếc tàu bay loại nhỏ của Luis William, cũng đã đến phía trước đội hình phương trận của lữ đoàn Hải Quân 101 do Trần Quốc Tuấn thống lĩnh. Mười hai chiếc tàu Khu Trục Mông Đồng tạo thế một khối vuông bao quanh năm chiếc tàu Chiến Hạm Định Quốc bên trong, năm chiếc còn lại phụ trách công việc quần thảo, sáu chiếc khác nhận công viêc trinh sát khu vực ngoài.
Khi chiếc tàu bay của Luis William tiến đến gần, lập tức có một chiếc tàu Khu Trục Mông Đồng áp sát. Lúc này, Luis William mới nhìn thấy rõ những chiếc tàu này. Chiều dài gần ba mươi mét, lại được trang bị ba tháp pháo loại 75ly cho đến 155ly. Pháo có vẻ nhỏ hơn của hắn, nhưng sức công phá thì lại vượt trội hơn hẳn. ngoài ra còn có một tháp súng máy với sáu cái nòng hướng ra ngoài, tạo cảm giáp áp bức khó tả. Đây chính là thứ vũ khí đã tiêu diệt hết mười hai nghìn quân Yểng, còn những tháp pháo kia lại là thứ đã bắn rụng vô số tàu bay của hắn.
Nuốt xuống một ngụm trọc khí, hít lại mấy hơi giữ lại bình tĩnh. Luis William cùng với chiếc tàu bay của đám quân đội người Chim theo sau chiếc tàu Mông Đồng kia vào trung khu vực trung tâm chỉ huy. Hình ảnh dàn xếp các loại phương tiện chiến tranh này khiến cho Luis William không khỏi sợ hãi. Nhìn lá cờ đỏ sao vàng bay phất phới theo từng làn gió biển khiến cho hắn cảm thán.
Một đất nước hùng mạnh, quân đội lại vô cùng kỷ luật, sức mạnh vũ khí thì không cần phải bàn cãi. Hắn đã đủ kinh nghiệm để có thể trãi lòng. Những chiếc tàu chiến Mông Đồng chỉ có chiều dài hai mươi đến ba mươi mét, thì những chiếc chiến hạm Định Quốc lại là một cái khái niệm khác. Chiều dài từ năm mươi cho đến bảy mươi mét, chiều cao trần mặt biển của phải lên đến sáu mét, màu sắt thuần bạc ánh nhôm khiến tàu trở nên khó phát hiện trên biển.
Có những loại hai tháp pháo, ba tháp pháo khiến cho đám người đi theo phải lạnh sóng lưng. Loic Houssing cảm giác áy náy, không biết chui vào đâu, cũng chẳng hề biết mình lấy tự tin ở đâu khi nói có thể chiến thẳng những chiếc tàu sắt biết nói "Thách ngươi đánh bại được ta".
Sau một lúc, thì rút cuộc đoàn tàu bay cũng đến được chiến Hạm Cấp ba, là nơi Trần Quốc Tuấn chỉ huy cả quân đoàn. Một chiếc cầu thang được thả xuống, giúp cho đám người leo lên được thành tàu, cao quá năm mét nổi này. Bên trên tàu chiến hạm cấp ba Định Quốc, lại là một không gian san sát những khí tài trên mười mét ngang, tại một khu vực rộng nhất của tàu.
Mắt thấy những chiến sỹ trực thuộc Binh chủng Hải Quân của Đại Việt là những bộ trang phục măng tô màu xanh đậm, quần xanh nón kepi. Trên tay là những khẩu Mas49 dáng người uy vũ hiên ngang. Gương mặt nghiêm nghị, kỷ luật không có lấy một động tác thừa. Giờ này Loic Housing hay là Luis William đều hiểu rằng, tại sao đội quân này lại có thể đánh bại phi đội tàu bay của mình. Khác với quân đội Thú Nhân chỉ biết lao ra như thiêu thân, bọc lộ sức mạnh cơ bắp. Còn đám người này lại khác, ánh mắt thu liễm, ẩn chứa sát khí sẵn sàng ra tay khi có lệnh.
Trên sàn tàu trung tâm đã được dọn dẹp sạch sẽ, nơi đó để một cái bàn và cái ghế xếp gọn nhẹ. Trần Quốc Tuấn ngồi xuống, phía sau là Thiếu Tá Tham Mưu Đinh Điền, người bên cạnh lại là Trung Tá sỹ quan tác chiến chiến thuật Nguyễn Bặc, giữa lính và cấp sỹ quan không có phân biệt màu sắc của trang phục, nếu có cũng chỉ là chất liệu vải và cấp bậc quân hàm mà thôi.
Đám người Luis William được một chiến sỹ Hạ Sĩ Quan mời đến nơi gặp mặt. Vừa ngồi xuống, Luis William đã vào thẳng vấn đề.:
- Chào ngài, Chúng ta đến đây là muốn nói về việc ngừng bắn, mở ra một con đường cho chúng ta có thể rút lui.
Trần Quốc Tuấn nở ra một nụ cười thân thiện, nhưng ánh mắt lại mở ra dò xét, cảm giác áp bách như của một người đã đứng trên hàng vạn xác chết khô lâu mà nhìn xuống Luis William. Khiến tên này không tự chủ, mà có cảm giác lạnh lẽo từ sóng lưng, lông non không tự chủ mà dựng cả lên. Sau một hồi quan sát, Trần Quốc Tuấn mới bắt đầu nói.:
- Muốn rút lui cũng được, chỉ cần các ngươi ký vào biên bản này, chấp nhận các khoản yêu cầu bên trong. Đồng thời bồi thường chi phí hao tổn cho cuộc chiến lần này, thì có thể tự do rời đi.
Luis William, nhìn vào tờ giấy khoé môi giật giật. Loic Housing ghé sang nhìn trộm cũng hết sức giật mình, thậm chí là Hill Gustavo cũng muốn rớt hai mắt ra ngời. Bởi trên bàn là một sắp giấy với bảy trang. Nội dung được viết xen kẻ hai thứ tiếng, tiếng Việt và tiếng ngôn ngữ bản địa. Đại khái là chấp nhận biên giới hiên tại giữa Thú Nhân và Điểu Nhân, buộc rút quân vô điều kiện. Cái quan trọng đó chính là, chi phí bồi thường chiến tranh, không nhiều chỉ bảy trăm triệu đồng vàng tiêu chuẩn mà thôi. Nếu không, thì tất cả sẽ là tù binh của Đại Việt, không áp dụng luật quý tộc, tất cả binh lính sẽ bị xung vào nô lệ, trang bị khí tài sẽ bị tịch thu. Sau một năm không ai đến chuộc, thì mặc định Đại Việt có toàn quyền quyết định sói tù binh.
Nói đùa cái gì, hắn trên người bây giờ chỉ còn cái nịt, ngoài cái xác thân tàn ma dại ra thì làm gì có xu nào. Đã vậy, còn phải chấp nhận ký kết và đặt bút. Hắn có quyền để làm điều này sao. Tức giận, nhưng hắn không dám mở lài, nụ cười đắng chát. Thắng làm vua mà thua làm tặc, muốn giữ mạng cũng phải có giá trị mới được.
Đọc xong, bản thân Luis William lung lây sấp ngã. Như vậy là cho dù hắn có ký hay không cũng không quan trọng, bản thân đã là tù binh chính trị rồi, tiền chuộc là bảy trăm triệu đồng vàng. Con số này liệu Vương Quốc hay gia tộc sẽ bỏ ra sao. Trong lúc Luis William đang hoang mang, thì từ phía xa, âm thanh phành phạch của cánh quạt, tiếng động cơ rầm rú, tiếng còi tàu inh ỏi tử biển hướng về Vương Quốc Điểu Nhân Harpy vang lên.
Lúc này, tên lính trinh sát từ xa bắt đầu thông báo. Phát hiện một một Hạm Đội kết hợp Tàu Chiến và Tàu Bay đang tiến về khu vực này. Theo cờ xí thì đây chính là cờ của Vương Quốc Harpy. Phía xa là hơn trăm chiếc tàu bay to lớn, cùng với một hạm đội tàu chiến cả trăm chiếc lớn nhỏ không đều.
Tất cả đều được trang bị đại pháo, dạng thiết kế của tàu bay thì cũng giống như của đám Kê Nhân, còn tàu chiến lại là chủng loại thuyền cột buồm, trang bị pháo mạn với mỗi bên từ mười cho đến ba mươi khẩu tùy vào kích thước.
Đang ùn ùn kéo đến, chỉ còn cách khu vực của Hải Quân Đại Việt khống chế mười dặm. Không còn nghi ngờ gì. Đây chính là viện quân của đám Kê Nhân này.